Lãnh Dạ cũng cả kinh, cô thực sự đeo chiếc nhẫn kia.
Kỳ thực, Bạch Tuyết rất nhớ Lãnh Dạ, cho nên mới có thể mang chiếc nhẫn này.
Nhẫn kỳ lạ, Bạch Tuyết cũng không chú ý tới, cô không tin Yêu Tuyết chính là Lãnh Dạ, Lãnh Dạ chính là Yêu Tuyết, Lãnh Dạ là người, làm sao lại là sói, cô không tin, không tin!
Cô không tiếp thu được những lời mẫu thân Lãnh Dạ nói, cô cũng không tiêu hóa được những lời này!
Sao cô có thể yêu sói!
Không thể tưởng tượng được!
Trên thế giới tại sao có thể đột nhiên xuất hiện nhiều yêu quái như vậy?
Bạch Tuyết càng nghĩ càng đau đầu hơn!
Bạch Tuyết rời khỏi sơn động, hơn nữa mang theo Niệm Niệm và Thiên Tầm rời đi.
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết rời khỏi, lỗ tai run run, cô...
Cô vẫn không thể tiếp nhận được rằng anh là yêu!
Cô đi nhanh như vậy, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không có!
"Tà thần, ở đây giao cho ngươi, ta đi bắt hai thằng nhóc đó, chỉ cần ba đứa là đủ, chúng ta là có thể rời khỏi nơi này." Mẫu thân Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
Nhưng làm sao Lãnh Dạ có thể cho phép mẫu thân của mình đi bắt Bạch Tuyết và bọn nhỏ.
Xoay tròn một cái tiến tới cửa động.
"Bất kể là ai, cũng không thể tổn thương con của ta và người phụ nữ của ta." Lãnh Dạ lẫm lệ nói.
"Người phụ nữ của ngươi? Căn bản Bạch Tuyết không tiếp thu được việc ngươi là Lang Vương! Hãy mau tỉnh đi con trai!"
"Từ giờ trở đi, bản vương không phải là con trai của ngươi, ngươi cũng không phải là mẫu thân của bản vương, mẫu thân bản vương ở trong lòng ta, ngươi không phải là bà ấy!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Ít nói nhảm đi --" Mẫu thân Lãnh Dạ xuất thủ.
Mỗi chiêu đều âm ngoan, khiến Lãnh Dạ cảnh giác ứng phó.
"Cha không nên mềm lòng, bà ta là lão vu bà, rất tà ác!" Ức Ức hô to, lo lắng cha nhớ bà ta là mẫu thân mình cho nên không đành lòng ra tay độc ác!
Quạ đen nhanh chóng hàng phục Ức Ức, bởi vì vừa mới sinh ra, cho nên Ức Ức chỉ có thể phát huy năm phần công lực, cho nên nó không phải đối thủ của quạ đen.
Lãnh Dạ nhanh chóng chạy tới bên người Ức Ức, đoạt Ức Ức từ bên người quạ đen, sau đó xoay tròn biến mất ở trong sơn động.
Lãnh Dạ mang theo Ức Ức xuất hiện ở một sơn thôn gần đó.
"Lão vu bà đáng ghét, âm hồn không tiêu tan, đều đuổi theo ba người chúng con mấy trăm năm!" Ức Ức nói thầm .
Lãnh Dạ thì té trên mặt đất.
"Cha, Cha..." Ức Ức không biết vì sao bỗng nhiên cha lại ngã xuống, khi nó nhìn thấy dưới thân cha chảy ra vết máu, nó mới cẩn thận lật xem thân thể bên kia.
Chỉ thấy trên bụng Lãnh Dạ bị cắm một cái lông quạ.
"Con quạ thối tha,lại dám ám hại cha!" Ức Ức nhổ xuống lông quạ.
"Không tốt, có độc!"
Ức Ức cẩn thận quan sát, đây là ám chi độc của quạ đen, không có giải dược!
Làm sao bây giờ?
Ức Ức luống cuống!
Nó ôm lấy cha, sau đó đọc chú ngữ.
"Mang chúng ta đi tìm mẹ, mang chúng ta đi tìm mẹ..."
Bạch Tuyết mang theo bọn nhỏ về đến nhà, trong đầu vẫn là những lời mẫu thân Lãnh Dạ nói, Lãnh Dạ là Lang Vương?
Nhớ trước đây Lãnh Dạ đã nói anh thuộc sói, bọn nhỏ trước đây cũng là nói như vậy.
Chẳng lẽtất cả đều là thật? !
Ngay khi Bạch Tuyết trầm tư, bỗng nhiên Ức Ức ôm Lãnh Dạ xuất hiện ở trong đại sảnh.
"Ức Ức?" Bạch Tuyết bị Ức Ức và kia con Lãnh Dạ bỗng nhiên xuất hiện hoảng sợ!
"Mẹ, cha vì cứu con, nên trúng độc!" Trong mắt Ức Ức hàm nước mắt nói.
"Con thực sự tin đó là cha con sao?" Bạch Tuyết yếu ớt hỏi.
"Đó chính là cha con, vô cùng chính xác." Ức Ức kiên định nói.
"Thế nhưng, đó là Lang Vương, không phải người!" Bạch Tuyết run rẩy nói.
"Quan trọng cha yêu mẹ, cha lo lắng mẹ sợ hãi, cho nên vẫn không dám nói cho mẹ thân phận thật của mình." Ức Ức giải thích.
"Không -- đó không phải Lãnh Dạ, đó không phải Lãnh Dạ, Lãnh Dạ là người, là người, anh ấy là người, cha các con là người, mẹ không tin anh ấy là yêu quái, Lãnh Dạ là người --" Bạch Tuyết gần như muốn phát điên.
"Mẹ, hiện tại cha rất nguy hiểm, cha đã trúng hắc ám chi độc, loại độc này không có thuốc nào chữa được!" Ức Ức khóc lóc nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bạch Tuyết nghe thấy không có thuốc nào chữa được, bỗng nhiên nhào tới, lo lắng hỏi.
"Mẹ, đừng lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp cứu cha."
Bạch Tuyết nức nở.
Nếu quả thật Yêu Tuyết là Lãnh Dạ, vậy tại sao lại biến thành như vậy?
"Đại ca, đại ca..." Bạch Tuyết nghe thấy Bình Tĩnh gọi đại ca, rất nhanh chạy xuống lầu.
"Bình Tĩnh, Bình Tĩnh, anh mau tới đây, mau tới..." Bạch Tuyết kéo Bình Tĩnh bước nhanh lên lầu.
"A? Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bình Tĩnh mới từ yêu giới trờ về, liền cảm thấy Lãnh Dạ đã xảy ra chuyện.
"Anh ấy trúng độc!" Bạch Tuyết quấn quýt nhìn Binh Tĩnh.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Hắc ám tà thần tới, hắn ám hại cha! Còn có lão vu bà cũng tới!" Ức Ức căm giận nói.
"Tôi muốn dẫn đại ca trở lại, ở đây không cứu được anh ấy, có lẽ..."
"Có lẽ cái gì?" Bạch Tuyết lo lắng cầm lấy cánh tay Bình Tĩnh hỏi.
"Có lẽ ở yêu giới sẽ có biện pháp?"
Nghe thấy Bình Tĩnh nói yêu giới, Bạch Tuyết kinh hoảng buông Bình Tĩnh ra.
"Anh, anh cũng không phải người? Anh cũng là yêu sao?" Bạch Tuyết lại run rẩy toàn thân.
Bình Tĩnh nói đến yêu giới, nói như vậy không thể nghi ngờ Lãnh Dạ chính là Lang Vương !
Cô thực sự đã yêu Lang Vương!
Thật đáng sợ!
"Không sai, chỉ là anh muốn dẫn Lãnh Dạ trờ về trước, hắc ám chi độc không phải chuyện đùa." Bình Tĩnh cõng Lãnh Dạ lên nói.
"Ức Ức đi cùng cha."
"Cha?" Bình Tĩnh giật mình nhìn đứa trẻ đứng dưới chân mình.
"Đúng vậy, Lang Vương là cha ta." Ức Ức cảm thấy mình nên giải thích một chút, nếu không Bình Tĩnh sẽ không để cho nó theo.
"Bạch Tuyết, em sinh sao?" Bình Tĩnh giật mình hỏi.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ gật gật đầu.
"Thế nhưng, lần trước lúc anh rời đi, em..." Bình Tĩnh quả thực không dám tin, trong thời gian như vậy mà Bạch Tuyết đã sinh ra đứa nhỏ.
"Nhóc con, cháu không thể đi tới yêu giới, cháu phải ở chỗ này, thẳng đến khi mười lăm tuổi mới có thể rời khỏi đây." Bình Tĩnh biết, chỉ cần đứa nhỏ của Lang Vương và hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử chậm rãi lớn lên ở thế giới con người, thì phong ấn của Ma Vương sẽ vĩnh viễn bị phong ấn, Ma Vương sẽ vĩnh viễn không ra được.
Cho nên Ức Ức không thể rời khỏi đây.
"Vậy, nhất định chú phải cứu sống cha, sau đó đem cha trở về." Ức Ức lạnh lùng ra lệnh, Bình Tĩnh cả kinh, thằng nhóc này có khí thế của cha nó như đúc. Thực sự là sói phụ vô khuyển tử. Lại là một tiểu nhân vật lợi hại.
"Cháu rất giống cha mình."
"Hả, em ba giống mẹ con. Con thì giống cha." Ức Ức lạnh lùng nói.
Bình tĩnh vừa nghe, em ba?
Là ba đứa sao?
"Giật mình sao? Mẹ sinh ba đứa nhỏ, con là đứa thứ hai, Chú phải mang cha con về." Ức Ức lo lắng cho cha, cho nên lại nhấn mạnh lần nữa.
"Yên tâm, nhất định ta sẽ mang cha con về." Bình Tĩnh nói xong biến mất không thấy.
Chẳng biết rằng, Lãnh Dạ đi lần này...
Bạch Tuyết bỗng nhiên đau đầu hơn.
Ba đứa nhỏ vây quanh Bạch Tuyết nhìn trái nhìn phải.
Lâm Giang từ bên ngoài đi tới.
"Chú vào bằng cách nào?" Niệm Niệm tràn ngập địch ý nhìn cậu.
"Niệm Niệm, đó là yêu, đương nhiên có thể đi vào đến!" Thiên Tầm nói.
"Các con là?" Lâm Giang nhìn ba đứa trẻ vây quanh Bạch Tuyết, chẳng lẽ Bạch Tuyết đã sinh bọn nhỏ rồi sao?
Không có khả năng a?
Lúc này mới bao lâu, Bạch Tuyết mang thai mới hơn ba tháng, sao có thể sinh ra đứa nhỏ lớn như vậy?
"Tại sao phải nói cho chú biết!" Niệm Niệm không thèm trả lời.
"Các con là con của Bạch Tuyết sao?" Lâm Giang quan sát ba tiểu gia hỏa.
"Chú thấy chúng ta giống đứa nhỏ của Bạch Tuyết sao?" Ức Ức lạnh lùng nói.
Lâm Giang nhìn ba tiểu gia hỏa đẹp mắt này, nói là con của Bạch Tuyết cũng không quá phận!
Chỉ là, lần trước thấy Bạch Tuyết, bụng của cô còn rất nhỏ, gần như nhìn không ra mang thai, bây giờ chỉ mới một tháng, Bạch Tuyết đã sinh được sao?
"Giống."
"Chúng ta cũng cảm thấy rất giống Bạch Tuyết, cho nên chúng ta liền nhận Bạch Tuyết là mẹ nuôi." Ức Ức nhàn nhạt nói.
"Ý của mấy nhóc, là các cháu không phải đứa nhỏ của cô ấy?" Lâm Giang không ngờ nói.
"Đương nhiên không phải, Bạch Tuyết nhỏ như vậy, sao có thể sinh con! Chúng ta cô ấy cũng không tệ lắm, cho nên đã nhận làm mẹ." Ức Ức vẫn lạnh lùng như cũ nói.
"Không phải mấy nhóc lo lắng có nguy hiểm, cho nên không thừa nhận mình là đứa nhỏ của Lang Vương và hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử chứ?" Lâm Giang suy đoán hỏi.
"Truyện cười, chú có thấy cố gái nào mang thai một tháng mà đã sinh con chưa?" Ức Ức xác thực hỏi.
"Chưa từng thấy!" Lâm Giang lắc đầu.
"Vậy đúng rồi, Bạch Tuyết vốn chưa có sinh con! Thế nào lại là mẹ của chúng ta." Ức Ức vẫn lạnh lùng nói.
"Thật sự là như thế này?" Lâm Giang hoài nghi nhìn ba tiểu gia hỏa.
Cậu cũng rất hoài nghi, một tháng trước cậu mới thấy Bạch Tuyết mang thai, không thể nào mới hơn một tháng mà đã có thể sinh ra đứa nhỏ lớn như vậy! Hơn nữa còn sinh đến ba!
"Đương nhiên." Ức Ức sắc bén nhìn Lâm Giang.
"Vậy, các ngươi làm thế nào mà gặp được Bạch Tuyết ?" Lâm Giang hỏi.
"Ngươi rất thích nghe chuyện xưa, còn có muốn chúng ta nói cho ngươi biết mẹ ruột của chúng ta sinh chúng ta ra thế nào không?" Ức Ức lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Giang một cái.
Lâm Giang thức thời ngậm miệng.
Không ngờ nhỏ như vậy mà đã khó trị!
Nhìn chiều cao của nó còn chưa tới một thước, tối đa mới tám mươi cm, thế nhưng còn nhỏ như vậy toàn thân cũng đã lộ ra một phần lãnh khốc, hơn nữa mang theo khí thế cường đại không cho xâm phạm!
Lâm Giang nhìn về phía Bạch Tuyết.
Khiến cậu khiếp sợ chính là, trong bụng Bạch Tuyết lại có một viên kim đan, chẳng lẽ là Lãnh Dạ đã đem kim đan cho Bạch Tuyết?
"Dừng tay -- chú muốn làm gì?" Niệm Niệm nhìn thấy Lâm Giang đưa tay về phía Bạch Tuyết, cảnh giác hô.
Kỳ thực, Ức Ức vừa nói như vậy, ba tiểu gia hỏa đều hiểu, Lâm Giang là yêu, không thể tin tưởng, vạn nhất hắn và Ma Vương có liên quan thì rất phiền toái!
Mẫu thân Lang Vương phản bội Lang Vương, huống chi là ngoại yêu!
Cho nên tự vệ là phải, nếu như bị người ngoài biết được Mẫu Đơn tiên tử và Lang Vương đã sinh đứa nhỏ, thì bọn chúng cũng đừng mơ tưởng được sống yên ổn!
Cho nên Ức Ức mới nói như vậy.
"Chớ khẩn trương, ta chỉ xem cô ấy có phát sốt không? Không có ý gì khác."
"Cô ấy rất tốt, không cần chú giả mù sa mưa quan tâm Bạch Tuyết." Niệm Niệm cũng học Ức Ức gọi thẳng tên Bạch Tuyết, bọn chúng cũng lo lắng bọn họ bại lộ quá sớm, xem ra sau này trước mặt người ngoài không thể gọi là mẹ được! Mà phải gọi thẳng tên.
Chỉ chốc lát sau, sau khi hết đau đầu, Bạch Tuyết chậm rãi tỉnh alị.
"Bạch Tuyết, có muốn uống nước hay không?" Niệm Niệm thấy mẹ tỉnh lại, quan tâm hỏi.
"Niệm Niệm, nói như thế nào Bạch Tuyết cũng là mẹ nuôi của chúng ta, tại sao em lại có thể gọi như vậy chứ!" Ức Ức cố ý đề cao giọng nói, ý là nhắc nhở cho mẹ tình hình lúc này.
"Lâm Giang? Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Bạch Tuyết tiếp nhận cốc nước Niệm Niệm đưa tới, vừa hỏi.
"Tôi đi ngang qua ở đây, tới thăm cô một chút." Lâm Giang lễ độ trả lời.
"Hừ! Quỷ mới biết trong lòng ngươi nghĩ gì!" Niệm Niệm nói thầm, bởi vì Lâm Giang là yêu, cho nên ba đứa nhỏ đều đề phòng cậu.
"Niệm Niệm, không lễ phép!" Bạch Tuyết không vui nói, Lâm Giang là bạn học của cô, hơn nữa còn giúp đỡ quá cô, ấn tượng của Bạch Tuyết với cậu cũng không tệ lắm.
"Anh ta đi đâu rồi?" Lâm Giang nhìn chung quanh một chút, anh ta là chỉ Lãnh Dạ.
"Anh ấy? Anh ấy đi công tác ..." Bạch Tuyết trả lời, mặc dù cô còn sợ hãi Lang Vương, thế nhưng nghĩ đến anh là Lãnh Dạ, trong lòng Bạch Tuyết vẫn rất khó chịu, nhưng cũng rất lo lắng cho anh!
"À." Lâm Giang đương nhiên sẽ không tin tưởng Lãnh Dạ đi công tác, nhất định là anh ta hồi yêu giới .
Biết Lãnh Dạ không có ở đây, cậu ta luôn tới đây, mượn cớ là đưa vở viết bài cho Bạch Tuyết, kỳ thực chính là muốn gặp Bạch Tuyết, nhưng ba bọn nhóc cũng không dễ bắt nạt, mặc dù bọn chúng đáp ứng mẹ không được sử dụng pháp lực với người khác, nhưng bọn chúng cũng có rất nhiều chiêu đối phó con yêu bụng dạ khó lường này.
Ngày đầu tiên Lâm Giang đến, bị bọn nhỏ chỉnh cho xù lông!
Bọn nhỏ nói đói bụng, muốn Lâm Giang giúp làm cơm, kết quả bọn nhỏ Niệm Niệm tạo cho Lâm Giang đẹp trai một kiểu tóc miễn phí, vẫn là nổ rất mạnh.
Ngày hôm sau Lâm Giang đến, bị bọn nhỏ chỉnh cơ hồ muốn khóc!
Thiên Tầm ngọt ngào cầm lấy tay Lâm Giang, khờ dại nói muốn tắm, khiến Lâm Giang giúp mở nước, Lâm Giang cũng đã đề phòng ba quỷ tinh linh tính kế mình, nhưng kết quả bị nhốt trong nhà vệ sinh ba giờ sau mới ra được, không biết làm sao nói, Lâm Giang nghĩ thầm: Nhất định là cậu ta bị tòa nhà này ám, nếu không vì sao mỗi một lần sử dùng pháp thuật đều bị kìm nén trở lại, chẳng lẽ Lãnh Dạ đã làm chú ngữ ở trong này, mới có thể xui xẻo như vậy!
Bạch Tuyết không biết bọn nhỏ làm gì, cô càng lúc càng đau đầu, cũng đi tới bệnh viện điều tra, không có bất kỳ khác thường.
Bạch Tuyết hiếu kỳ, chẳng lẽ bởi vì sinh con lưu lại di chứng? Kỳ thực, Bạch Tuyết đau đầu là bởi vì tác dụng của kim đan, nguyên thần của cô vẫn chưa về, cho nên không thể kìm được kim đan!
Mười ngày sai.
Thiên Tầm lặng lẽ nhìn Bạch Tuyết ngủ say, chân trần nhảy xuống giường.
Đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên.
"Alô? Chú Khang là con, con là Thiên Tầm, con rất nhớ chú, ngày mai chú có tới được hay không?" Thiên Tầm nũng nịu hỏi.
Khang Nghị rất bất đắc dĩ, bị bọn nhỏ xưng hô thân thiết, rất không thoải mái, lại còn bởi vì nghề nghiệp của anh, cho nên có rất ít người nói chuyện với anh như vậy.
Thế nhưng, mặc dù không thoải mái, vẫn rất vui vẻ nói.
"Được, ngày mai cháu chờ chú, cúi chào, chúc ngủ ngon." Thiên Tầm vui tươi hớn hở cúp điện thoại, xoay người chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy Niệm Niệm đứng ở sau lưng.
"Em lại gọi cho chú Khang, nếu như bị mẹ biết, mẹ sẽ không vui!" Niệm Niệm nhỏ giọng nhắc nhở.
"Em nhớ chú Khang!" Thiên Tầm nhỏ giọng trả lời.
"Em thực sự nhớ chú Khang? Hay là?" Niệm Niệm đi vào nhỏ giọng hỏi .
"Còn cái gì?" Thiên Tầm hồ nghi hỏi.
"Hay là, em hoài nghi đó là cha chúng ta?"
"Chẳng lẽ em cũng hoài nghi đó là cha chúng ta?" Thiên Tầm hưng phấn hỏi, cô bé cho rằng chỉ mình mới có cảm giác này. Không ngờ anh cả cũng như vậy.
"Ừm, anh cũng hoài nghi chú ấy cha chúng ta."
"Thế nhưng, lão nhị kiên trì nói Yêu Tuyết là cha chúng ta!" Thiên Tầm buồn bực nói.
"Bậy bạ, sao có thể? Anh xem bộ dạng chúng ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể là con của Lang Vương?" Niệm Niệm và Thiên Tầm đối Lãnh Dạ không còn kí ức, cũng bởi vì bọn chúng vừa sinh ra cùng Ma quỷ giao chiến, hai đứa đã bị Ma quỷ làm hại, xóa đi một phần kí ức, ngược lại bọn chúng có chút ký ức đối với Khang Nghị, cho nên ấn tượng của bọn chúng đối với Khang Nghị rất tốt.
Bạch Tuyết mặt ngoài nói là mình thu dưỡng con nuôi, mặc dù mọi người cũng không tin, thế nhưng cũng không nghi ngờ là Bạch Tuyết sinh, dù sao có cô gái nào một tháng bụng vẫn bình thường, sau một tháng lại có thể sinh ra ba đứa nhỏ lớn như vậy chứ!
Nói nhảm mà thôi!
Không ai tin Bạch Tuyết đã sinh đứa nhỏ!
Khang Nghị nhìn ba đứa nhỏ xinh đẹp, cũng sẽ không tự chủ được nghĩ là con của Bạch Tuyết, thế nhưng, anh ta biết không thể nào, anh ta và Bạch Tuyết gặp mặt lần cuối là một tháng trước, bây giờ là một tháng sau, làm sao Bạch Tuyết có thể sinh ra ba đứ nhỏ lớn như vậy.
Chẳng biết rằng, bọn nhỏ lầm tưởng anh ta chính là cha mình, chờ Lang Vương vĩ đại , lãnh khốc, keo kiệt trở về, thì tất cả sẽ đổ vỡ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...