"Không muốn ăn cơm, vì sao lại miễn cưỡng! Bây giờ em đang mang thai, ăn nhiều những món mà em thích ăn , những món ăn có đủ chất dinh dưỡng, em xem em coi, chẳng những không có bổ sung chất dinh dưỡng, lại còn nôn
ra hết.”
Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ theo sau cô đan đứng ở của bày ra vẻ mặt lạnh ,
có chút xấu hổ, nói thật nhỏ "Không có nghiêm trọng như anh nghĩ, anh
đừng nên như vậy?" Bạch Tuyết gượng gạo mỉm cười với Lãnh Dạ, hi vọng
anh sẽ cho mọi người một vẻ mặt bình thường!
Lãnh Dạ vẫn như cũ bày ra bản mặt bài tú-lơ-khơ , hừ lạnh một tiếng, "Có người mẹ như vậy sao? Em không sợ sẽ nôn cả đứa nhỏ ra sao!"
Mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nếu như không phải do người còn yếu, có lẽ sẽ đỏ ửng cả mặt!
Người đàn ông này đang cái gì?
Ở đây không phải nhà của anh, anh dựa vào cái gì mà nói bậy như thế! Một chút cũng không biết mặt đỏ, cha vừa rồi còn nói cho phép cô đi làm!
Bây giờ người đàn ông này lại có thể giáo huấn cô vì cô ói ra, còn lo
lắng sợ rằng đứa nhỏ cũng bị cô ói ra!
Nghĩ đến Lãnh Dạ nói như thế, Bạch Tuyết một trận nghi hoặc.
"Đứa nhỏ thật có thể ói ra sao?" Bạch Tuyết giật mình hỏi, hoàn toàn đã quên bản thân mình !
Lãnh Dạ kêu lên một tiếng!
Đối với cô gái nhỏ này một chút biện pháp cũng không có
"Nhớ kỹ, sau này không muốn ăn gì thì không nên miễn cưỡng ăn, nếu không sẽ xảy ra tình trạng như hôm nay, còn có đứa nhỏ là của anh, em không
được phép ngược đãi bọn chúng!" Lãnh Dạ nghiêm nghị ra lệnh.
Bạch Tuyết mặc dù ủy khuất, thế nhưng cũng không khỏi không ngoan ngoãn nghe lời , ngoan ngoãn gật gật đầu
Bọn chúng?
Bọn chúng?
Bạch Hàn và Lâm Giang có chút hiểu ý từ trong miệng của Lãnh Dạ , chẳng
lẽ hiện tại Bạch Tuyết mang thai không phải một, mà là hai?
"Lãnh Dạ, đứa nhỏ không phải chỉ là của anh ..." Bạch Tuyết thấp giọng
nỉ non, giống như một đứa nhỏ đang tranh thủ chơi đồ chơi mà mình thích, đôi mắt tròn to, hàng lông mi cong cong thật dài long lanh nhìn Lãnh
Dạ, hi vọng anh sẽ đồng ý.
Lãnh Dạ hô một tiếng đem Bạch Hàn dọa sợ, mồ hôi trên trán chảy ra nhanh chóng, xung quanh nhiều người như vậy mà đứa nhỏ này dám gọi thẳng tên
của Lãnh Dạ , không biết anh ta sẽ như thế nào? Tuyết nhi quá nhỏ, nói
chuyện không biết quan sát sắc mặt của người khác, lúc vừa vào cửa Lãnh
Dạ còn đằng đằng sát khí, Tuyết nhi lại còn dám không biết sống chết gọi Lãnh Dạ!
Ông trời ơi!
Người đàn ông này khiến bao nhiêu người đều sợ hãi, con gái ngốc của ông đây là mượn lá gan của ai mà dám gọi thẳng tên anh ta như vậy.
Trước kia ông có nghe nói qua, có người kêu lên tên đầy đủ của Lãnh Dạ,
người đó liền bị anh ta chỉnh vô cùng thảm, cho nên từ đó về sau không
có ai dám gọi tên của anh ta, giống như tên đầy đủ của anh ta là kíp nổ
ngòi nổ,
Người nào gọi đảm bảo sẽ gặp xúi quẩy!
Cam đoan rằng con gái của ông sẽ thảm!
Trong lòng rất muốn giúp, nhưng không biết giúp như thế nào.Cắn răng một cái.
Thầm nghĩ: con gái ngoan đừng trách cha không giúp con, là vì cha không đủ năng lực để giúp con!
Ai ngờ!
Lãnh Dạ không có dao động cảm xúc quá lớn.
" Nếu đã nói đứa nhỏ cũng là của em ,vậy sao em còn không tốt ! Đã ăn bậy cái gì!" Lãnh Dạ không lạnh giọng khiển trách.
"Em nào có ăn bậy, những món này trước đây đều là những món mà em thích
ăn nhất , làm sao em biết bây giờ ăn sẽ bị như vậy!" Bạch Tuyết ủy khuất gầm nhẹ.
Mặt Bạch Hàn không còn chút máu trắng bạch, xong rồi!
Con gái ông lại còn tỏ ra tức giận, là ông đã già hay là này người đàn ông thần thoại lãnh khốc này đã thay đổi?
Bất luận là như thế nào, tương lai ông là cha vợ, vẫn là nên né tránh một chút!
Lặng lẽ đi vào thư phòng.
Ở đây chỉ còn lại Lâm Giang và Bạch Lan còn có mẹ kến của Bạch Tuyết vẫn còn ở một bên, Bạch Lan mặc dù đố kị với Bạch Tuyết, thế nhưng cũng
không dám biểu lộ ra, Lâm Giang thì đã xúc động, biểu tình trên mặt đã
trở nên rất yên lặng, anh ta lặng lẽ tiếp thu hết tất cả, chuyện này có
lẽ đã không còn trong tầm kiểm soát của anh ta !
"Có đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn." Giọng nói của Lãnh Dạ bỗng nhiên
dịu dàng rất nhiều, thế nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Không cần , cái gì em cũng không muốn ăn!" Bởi vì Bạch Tuyết nôn mửa nên miệng không còn cảm thấy vị gì !
"Vậy theo anh ra ngoài ăn chút cháo, anh còn chưa có ăn cơm." Nói xong ôm lấy Bạch Tuyết chuẩn bị rời khỏi.
"Lãnh Dạ, Lãnh Dạ, anh mau để em xuống, em có chân, như vậy rất không tốt!"
"Bạch Tuyết muốn ăn cháo hả , để dì đi hầm cháo cho con." Mẹ kế Bạch
Tuyết lấy lòng nói, Bạch Tuyết biết nếu không phải là bởi vì Lãnh Dạ có
tiền có thế, dì sẽ không ân cần như vậy đi hầm cháo cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đề không được mẹ kế quan tâm và che chở , nếu không
phải bởi vì cô có ý chí sinh tồn kiên cường , không chừng hiện tại cô đã không có được người đàn ông này !
Mẹ kế nuôi dưỡng và dạy dỗ cô theo phương thức chính là bắt cô làm những công việc nhà.
Đối với một đứa trẻ mới có vài tuổi bị bắt làm việc nhà rất cực khổ,cô
không có thời thơ ấu tốt đẹp, thời thơ ấu của cô đều ở hái rau, rửa rau, gấp chăn, rửa chén bát, quét rác, lau cái bàn để sống qua ngày!
Cô bắt đầu nhớ lại những công việc mà cô phải làm, bởi vì muốn sống mà
cô mặc kệ sẽ bị mẹ kế đánh chửi, thậm chí còn không có cơm ăn!
Hôm nay, cô đã trưởng thành, có Lãnh Dạ che chở, mẹ kế lại có thể chủ động đi hầm cháo cho cô ăn, thật sự là hiếm thấy!
Lãnh Dạ đem hết những cảm xúc của Bạch Tuyết thu vào mắt.
Trong đôi mắt lạnh hiện lên một tia đau lòng, một tia đau lòng kia chỉ là chợt lóe mà thôi.
"Cám ơn dì Mai ! Con không muốn ăn!" Bạch Tuyết thản nhiên nói, trong lòng vô cùng chua xót.
"Dì Mai, con cùng Lãnh Dạ đi về trước . Cha, cha. . . . . . Con muốn cùng Lãnh Dạ trở về."
Trong thư phòng, Bạch Hàn lại bị cô con gái của ông làm kinh ngạc, Tuyết Nhi vì sao luôn kêu Lãnh Dạ!
Kỳ thật, cũng không thể trách Bạch Hàn đối với tên đầy đủ của Lãnh Dạ mà sợ hãi , bởi vì năm đó cái người bị Lãnh Dạ chỉnh chính là bạn tốt của
ông, cho nên ông biết rõ tính nguy hiểm của việc kêu tên đầy đủ của lãnh Dạ!
Kỳ quái chính là, vì sao Lãnh Dạ không có tức giận ? Không hề nổi giận?
Chẳng lẽ. . . . . .
Khóe miệng vừa kéo, cười, thì ra người đàn ông thần thoại cũng có khắc
tinh, chính là Tuyết nhi nhà ông, người đàn ông nguy hiểm kia lại có thể khoan dung Tuyết nhi như vậy, hiện tại vừa nghĩ, mọi hành động vừa rồi
của Lãnh Dạ đều là vì quan tâm Tuyết nhi.
Thảo nào Tuyết nhi dám gọi tên Lãnh Dạ như vậy, nghe nói ngay cả thị
trưởng cũng không dám gọi thẳng tên của Lãnh Dạ , tất cả mọi người là
xưng hô là Lãnh tổng, ai cũng không dám gọi tên Lãnh Dạ !
"Nghe lời!"
Bạch Tuyết cắn cắn môi, tỏ vẻ đầu hàng !
"Tốt tốt, Tuyết Nhi , nếu rảnh thì cùng Lãnh tổng về nhà chơi."
"Vâng thưa cha, chúng con đi , tạm biệt." Bạch Tuyết theo phía sau Lãnh Dạ rời khỏi.
Nhưng là, ngay khi Lãnh Dạ đi tới cửa phòng, anh quay đầu, lạnh lùng nói một câu: :
"Xem ra nơi này thực thích hợp với cậu, không ngại suy nghĩ nên ở chỗ
này!" Ý tứ của Lãnh Dạ chỉ có Lâm Giang hiểu được, Lâm Giang cũng là yêu , cho nên Lãnh Dạ mới có thể nói như vậy.
Nhưng mà, Bạch Lan cho rằng Lãnh Dạ chỉ nơi này là nhà cô, trong lòng có chút mừng thầm.
Lãnh Dạ ôm Bạch Tuyết rời khỏi Bạch gia.
Bọn họ tới một tiệm cháo, Lãnh Dạ gọi hai chén cháo, lúc nãy Bạch Tuyết
đều nôn sạch sẽ , bây giờ cũng muốn uống một chút cháo, cô thế nào nhẫn
tâm con của mình chết đói theo cô!
Bạch Tuyết từng muỗng từng muỗng uống cháo, Lãnh Dạ nhìn cô thích uống lại đi lấy cho cô thêm một chén.
Ngay sau khi Lãnh Dạ rời đi, Bạch Tuyết nghe thấy vài người ở bàn bên
cạnh đang thảo luận về việc nhà của Dương cục trưởng. Bởi vì hiếu kỳ,
Bạch Tuyết thì vểnh tai nghe.
"Các ngươi có nghe nói? Con gái của Dương cục trưởng bị năm tên cưỡng hiếp không ."
Bạch Tuyết nghe tới Dương cục trưởng? Không phải là Dương Phỉ đi?
"Nghe nói cô ta bị người khác bỏ thuốc , ở ven đường bị một số người lạ
cưỡng hiếp , cả đêm bị năm người đàn ông cưỡng hiếp, nghe nói mỗi một
người đàn ông đều hiếp cô ta hai tiếng đồng hồ, mẹ nó thật lợi hại!"
Bạch Tuyết mặt đỏ lên, những người này nói chuyện thật khó nghe!
"Mẹ nó, một người đàn ông làm gần hai tiếng đồng hồ, năm người đó không
phải là mười tiếng đồng hồ? Cô chẳng phải là bị làm cả một đêm sao!"
Bạch Tuyết nhíu nhíu mày!
"Thảo nào, cả đêm chỗ đó còn không ai phá!"
"Tôi nghĩ những người đó xếp hàng tới, mỗi người đứng xem nửa giờ, nửa giờ sau mới bắt đầu xếp hàng."
"Mẹ nó! Kia con nhóc có thể ăn nhiều như thế?"
"Lúc đó con nhóc kia rất thoải mái , uống thuốc sao! Nếu không con nhóc
kia chịu được nhiều người đàn ông cắm như vậy! Bất quá bây giờ còn đang
trong bệnh viện!"
"Vì sao đi bệnh viện?"
"Nghe nói ngày hôm sau con nhóc tỉnh lại, chỗ đó đã sưng to lên, hiện tại đang ở trong bệnh viện cắt bỏ đi viêm châm*!"
*chỗ này Míp không biết là cái gì, ai góp í với
Bạch Tuyết tái trắng, mẹ nha! Nghiêm trọng như thế, cô có đôi khi cũng
bị Lãnh Dạ lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, tính tính toán cũng có bảy tám
tiếng đồng hồ !
Trời ạ, sau này phải chú ý , không thể miệt mài!
Quá nguy hiểm!
Lãnh Dạ trở về phát hiện Bạch Tuyết có vẻ không thích hợp.
"Thế nào, không thoải mái?"
"Đến đây, em nói cho anh biết." Bạch Tuyết rướn cổ lên, nâng tay nhỏ bé
nhìn Lãnh Dạ, côi muốn nghiêm túc lặng lẽ nói cho lãnh Dạ biết về vấn đề này.
"Vừa rồi em nghe thấy bàn bên cạnh người ta nói, Dương Phỉ bởi vì bị
người ta làm rất lâu, hiện tại đều nằm viện !" Bạch Tuyết rất giật mình
nhìn Lãnh Dạ.
"Chuyện gì?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi, đem một bát canh đặt trước mặt Bạch Tuyết .
"Chính là sự kiện kia!" Bạch Tuyết thấp giọng trả lời một câu.
"Em không nói, anh biết sự kiện mà em nói là gì?" Lãnh Dạ bất đắc dĩ nhìn Bạch Tuyết, kỳ thực, anh là cố ý .
Cô không biết phải nói thế nào cho anh hiểu, cắn cắn môi.
"Chính là cái chuyện mà anh thích làm ."
"Không hiểu, anh thích nhiều chuyện lắm!" Lãnh Dạ nói.
"Em là nói cái chuyện mà em và anh thường xuyên ở cùng một chỗ làm , ý
của em là sau này phải chú ý , không thể ăn lâu như vậy, thật ra là nguy hiểm như vậy!" Bạch Tuyết lo lắng nói.
Lãnh Dạ cúi đầu, khóe miệng vừa kéo, múc một thìa canh bỏ vào trong miệng uống.
"Uy? Cái này anh hiểu chưa?" Bạch Tuyết nhìn thấy Lãnh Dạ không nói, có chút khẩn trương.
"Nguyên tắc của anh là động động càng khỏe mạnh, chẳng lẽ em nghĩ muốn cho anh ăn một ít?" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
Trên mặt Bạch Tuyết xuất hiện hắc tuyến, không nói gì!
Nói nhiều như vậy! Đều vô ích!
Ngay lúc Lãnh Dạ và Bạch Tuyết ngươi một câu ta một câu đấu võ mồm , ở một góc có một bóng đen theo đuôi từ Bạch đến nơi đây.
Cách đây một ngày, trên Internet xuất hiện một đoạn video rất sôi động,
trong video nhân vật chính đương nhiên là Bạch Tuyết và Lãnh Dạ.
Nội dung đã trải qua xử lý, trong video , Bạch Tuyết và Lãnh Dạ chính là quan hệ mập mờ, hơn nữa trong video còn có thêm một ít giải thích, điều này làm cho quan hệ ái muội càng thêm là thật.
Trùm kinh tế, tổng giám đốc của tập đoàn Lang thị, khẩu vị thì ra là đặc biệt, thích tiểu nữ sinh, lại một cái cọc trâu già gặm cỏ non.
Trong phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Lang thị
Gương mặt Lãnh Dạ căm tức nhìn video.
Mấy năm nay đây là lần đầu tiên anh có scandal tình dục, trước đây không phải là không có , là không có truyền thông nào giám đắc tội với anh,
mặc dù là anh và các cô gái từng có tiếp xúc, cũng không có truyền thông nào dám đưa tin, video mặc dù không phải truyền thông làm sáng tỏ, thế
nhưng, bởi vì anh là danh nhân, hơn nữa chưa từng xuất hiện scandal tình dục, một khi xuất hiện, tự nhiên cho hiệu suất cao kinh người!
"Lập tức đi đưa cái video này làm rối loạn, nhất định phải tra ra cái người phái sau màn kia!" Lãnh Dạ đen mặt, tức giận nói.
" Phải " Bình Tĩnh đi ra ngoài
Để đem đoạn video rối loạn này đạt được hiệu suất cao như vậy video cần
phải thời gian, hơn nữa không dám cam đoan có người hay không sẽ cất
giữ? Muốn tìm được người đăng lên đoạn video quả thật có chút phiền
phức.
Lãnh Dạ ngồi ở trước máy tính suy nghĩ cách để tìm ra cái người đã đăng đoạn video này.
Nghĩ đến thân phận bây giờ của mình là con người, làm người anh cũng có
tiêu chuẩn, anh nhịn đau nhắm mắt, anh không thể sử dụng pháp lực, nơi
này không phải là yêu giới, không thể quấy rối sự sống ở nơi này!
Ngay tại thời điểm Lãnh Dạ rối rắm, Bạch Tuyết cũng ngồi nhìn đoạn video đến ngẩn người, cô bị chụp ảnh ?
Tin tưởng Lãnh Dạ cũng nhất định đã biết!
Bạch Tuyết cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài, ai ngờ ở cửa nhà hàng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều phóng viên, mỗi người đều cầm một camera.
“Tách tách tách...”, mọi camera đều hướng về phía Bạch Tuyết mà chụp.
Bạch Tuyết giật mình, cô không nghĩ tới bên ngoài sẽ có nhiều phóng viên vây quanh như vậy, hiện tại đi vào cũng không được, phía trước đều bị
ngăn cản.
“Bạch tiểu thư, xin hỏi quan hệ giữa cô và Lãnh Dạ là như thế nào?”
“Bạch tiểu thư, xin hỏi vì sao cô xuất hiện trong này?”
“Bạch tiểu thư, xin hỏi vì sao cô cùng tổng giám đốc tập đoàn Lang thị dùng cơm với nhau?”
...
Bạch Tuyết bị vây quanh, bị rất nhiều người hỏi, cô không thể đối phó,
nhưng là, cô biết hiện tại trăm ngàn lần không nên nói lung tung, bằng
không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cô đứng lại, bàn tay nhỏ nhanh chóng nắm chặt, hướng về phía màn ảnh mỉm cười, chẳng biết hiện tại cô đã bị lên sóng trực tiếp!
Máy ảnh vẫn như cũ chụp “tách tách...”
Bạch Tuyết bị ánh sáng máy ảnh chiếu vào, giống như nhìn đến một loạt
hình ảnh, cô cảm giác hiện tại mình không phải là bị người vây quanh, mà là chính mình giống như đang ở giữa một vườn hoa, nơi nơi nở đầy hoa
tươi.
Trong lòng cô chậm rãi bình tĩnh, không còn sợ hãi, khó chịu như hồi nãy.
Ở giữa bụi hoa bỗng nhiên có ba cái đầu nhỏ nhô lên mỉm cười với cô.
“Mẹ, mẹ.” Một đứa dùng thanh âm mềm nhũn đáng yêu gọi Bạch Tuyết. (Sói con thứ nhất)
“Mẹ, hì hì.” Lại có một đứa nhỏ chạy tới trước mặt Bạch Tuyết, đôi mắt
to xinh đẹp, hàng lông mi cong dài long lanh, thanh âm mềm mại, ngọt
ngoài đang gọi Bạch Tuyết. (sói con số 3)
“Mẹ.” Lại thêm một đứa nhỏ chạy tới trước mặt Bạch Tuyết lanh lùng nhìn
Bạch Tuyết, ánh mắt này rất quen thuộc, ánh mắt này rất lạnh lẽo, biểu
tình rất lãnh khốc, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ. (sói con số 2)
Bạch Tuyết bình tĩnh nhìn camera, cô biết phải làm như thế nào.
Hình ảnh trước mắt cô biến mất không thấy.
“Mọi người không cần chen chúc, tôi sẽ trả lời các câu hỏi của mọi người.” Bạch Tuyết bình tĩnh tự nhiên nói.
Quả nhiên, những người đó dường như đã cảm thấy khí thế của Bạch Tuyết,
nhìn người con gái nhu nhược này, không ngờ trên người lại ẩn nhẫn một
loại khí thế mạnh mẽ như thế, làm cho người ta không thể không nghe lời
của cô. Trên người cô tựa hồ có ma lực, làm cho người ta không thể không phục tùng cô.”
“Tôi và Lãnh Dạ là bằng hữu, tôi tin tưởng pháp luật không có quy định
hạn chế việc kết giao bạn bè không cùng tuổi? Tôi tin tưởng các bị nhất
định cũng có nhiền bạn bè không cùng tuổi, cũng nhất định sẽ thường
xuyên cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, đi ra ngoài dạo chơi. Nếu ngay cả
quyền lợi kết giao bạn bè cũng bị hạn chế, hoặc là cho không minh bạch,
hoặc bị dèm pha, tôi tin mọi người cũng sẽ lấy pháp luật để bảo vệ chính mình. Ta chỉ muốn nói câu này.” Bạch Tuyết nói xong liền rời khỏi.
Kỳ quái là phóng viên không ai lại quấn quít lấy Bạch Tuyết, bọn họ đều vô điều kiện tin tưởng Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ ngồi trên cái ghế dựa thật to của ông chủ, con ngươi lạnh nhìn
chằm chằm đoạn video đang được phát sóng trực tiếp, vẻ tàn nhẫn trong
mắt giảm đi rất nhiều, thay vào đó là sự vui sướng, anh không nghĩ tới
cô gái nhỏ này có thể bình tĩnh trả lời những phóng viên này.
Chính là, vừa rồi giống như không phải là cô, không phải là Bạch Tuyết, chẳng lẽ cô đã trở lại? Nguyên thần của cô đã trở lại?
Lãnh Dạ kích động.
Từ ngày mà Bạch Tuyết nhìn đến một vườn hoa đó, bụng của cô giống như lớn lên rất nhanh.
Quần áo trong nhà vài ngày đã không thể mặc được nữa, Lãnh Dạ tự nhiên
sẽ chuẩn bị tốt cho cô, chính là mua quần áo mới, chính là không đến vài ngày lại không thể mặc tiếp được.
Lãnh Dạ nhìn chằm chằm bụng của Bạch Tuyết, tò mò đánh giá, người phụ nữ trước kia của anh cũng đã sinh cho anh không ít đứa nhỏ, anh cũng biết
phụ nữ mang thai bụng sẽ lớn lên như thế nào, vì sao bụng Bạch Tuyết
ngày càng to rất nhanh? Chẳng lẽ nguyên nhanh là bởi vì ba đứa nhỏ này
rất đặc biệt.
“Gần đây, bụng lớn lên rất nhanh.” Bạch Tuyết vuốt ve bụng nói.
Lãnh Dạ tự nhiên cũng đã phát hiện, nhưng chính là không nghĩ ra nguyên nhân vì sao!
Rõ ràng mới mang thai hơn hai tháng, bụng lại có thể lớn như đã năm tháng.
Bạch Tuyết đã đọc rất nhiều sách về việc mang thai, đều nói phụ nữ có
thai bụng ba tháng mới bắt đầu chậm rãi lớn lên, như thế bào bụng của cô cùng phụ nữ có thai khác không giống nhau? Cô vừa sợ hãi vừa lo lắng,
cứ lớn nhanh như thế, cái bụng cô có thể chịu nổi hay không? Đến lúc
không chịu nổi nữa có thể nổ ra hay không??
Nghĩ đến đây, bắt đầu đứng ngồi không yên!
“Lãnh Dạ, em muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
“Kỳ thật, đứa nhỏ mà em mang thai, chúng có thể...nói chuyện...” Bạch
Tuyết nói thật nhỏ, cô không biết Lãnh Dạ nghĩ như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...