Lang Vương Sủng Thiếp

Trên đường, một đám Hắc y nhân không nói một câu, hung hăng vây đánh Tây Môn Lãnh Liệt và bọn Phượng Minh.

“Vương, quốc sư, hai người mang theo nương nương đi trước, nơi này giao cho thuộc hạ.”Nhìn Hắc y nhân ra chiêu liều mạng, một thị vệ thống lĩnh vừa chiến đấu, vừa nói.

“Được, các ngươi cũng lập tức rút lui, biết không?”Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò nói.

“Thuộc hạ đã rõ.”Thị vệ bắt đầu bảo vệ cho bọn họ lui về sau.

Còn
muốn chạy Hắc y nhân thấy thế, nháy mắt với nhau, bỗng thay đổi sách
lược, một nhóm vài người bắt đầu chia ra vây đánh Tây Môn Lãnh Liệt và
Phượng Minh, có điều bọn họ đã có cơ hội thoát thân.

Mà lúc này, một người da đen từ rừng cây bên cạnh nhanh chóng lao vào xe ngựa.

“Đi theo ta.”Không đợi Nguyễn Nhược Khê kịp phản ứng, đã bị người này ôm nhảy lên một con ngựa được chuẩn bị trước.

“Phi……”Hắc y nhân ôm nàng vào phía trước, hung hăng dùng chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, rồi vội vã chạy đi.

“Nhược Khê…….”Tây Môn Lãnh Liệt lo lắng hô sau lưng, lại không thể thoát ra được, lòng cuống lên, trên tay ra chiêu trí mạng.

“Rút lui……..”Hắc y nhân lui về phía sau, bỗng hô, lập tức tất cả mọi người vọt sang một bên, biến mất trong rừng cây bên cạnh.

“Đuổi theo.”Tây Môn Lãnh Liệt ra lệnh nói, rồi lập tức nhảy sang một bên, vừa định đuổi theo, một trận mưa tên liền bắn tới từ phía trước, bọn họ không thể
không né tránh.

Chờ tất cả đều yên ổn trở lại, hắn mới chịu giục ngựa đuổi theo.

Phượng Minh bỗng ngăn hắn lại:

“Vương, đã đi xa rồi, người đuổi không kịp đâu, hay là chúng ta hồi cung tính
toán trước, ít nhất chúng ta phải biết ai đã đưa nàng đi, không phải
sao?”

Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt u ám, bây giờ chỉ có thể như vậy, vung tay lên, một đám người vội chạy đến hướng hoàng cung.

Ở nơi khác.

“Ngươi là ai? Thả ta ra.”Nguyễn Nhược Khê ngồi trên lưng ngựa, giãy dụa, cảm thấy là Lăng Tiêu, ngoài hắn ra, còn ai có thể bắt nàng đi?


“Khuynh Thành, đừng cử động, đợi đến nơi, ta sẽ thả nàng xuống, bây giờ, chúng ta phải nhanh rời đi.”Người áo đen trả lời, cũng không chậm tốc độ lại.

Nguyễn Nhược Khê sững sờ, giọng nói này sao lại quen tai như thế, Khuynh Thành? Chỉ có một người gọi nàng như vậy.

“Tây Môn Ngọc, là ngươi sao?”Nàng kinh ngạc hỏi, nàng tuyệt đối không nghĩ là hắn.

“Khuynh Thành, là ta.”Tây Môn Ngọc bỗng giật khăn che mặt xuống, dịu dàng nói.

“Ngươi………..”Nguyễn Nhược Khê vừa định hỏi hắn, sao hắn lại bắt mình đi, đã bị hắn cắt ngang.

“Khuynh Thành, đừng nói gì cả.”

Một đường chạy băng băng, không biết qua bao lâu, ngựa mới dừng ở một nơi rất vắng vẻ, ở cửa sân nhỏ sạch sẽ.

“Khuynh Thành, đến rồi.”Tây Môn Ngọc ôm nàng xuống ngựa, một hạ nhân vội vàng dắt ngựa đi.

“Đây là đâu?”Nguyễn Nhược Khê kỳ quái hỏi.

“Đây là ta cố ý chuẩn bị cho nàng, đi thôi, vào xem, có thích không?”Tây Môn Ngọc nắm tay nàng.

“Công tử, tiểu thư.”Bên trong có hai nữ tử mang dáng vẻ nha hoàn, thấy bọn họ đi vào, vội vàng hành lễ.

“Các ngươi đi trước đi.”Tây Môn Ngọc ra lệnh nói.

“Dạ.”hai nha hoàn lui xuống.

“Khuynh Thành, mệt không? Ngồi xuống nghỉ một chút.”Vào phòng, Tây Môn Ngọc quan tâm dịu dàng nói, còn cố ý rót cho nàng một chén trà.

“Cám ơn.”Nguyễn Nhược Khê nhận chén trà, lúc này mới hỏi:

“Tây Môn Ngọc, sao lại là ngươi?”

“Khuynh Thành, cuối cùng ta cũng cứu được nàng ra.”Tây Môn Ngọc lại kích động ôm lấy nàng.

Nguyễn Nhược Khê xấu hổ đẩy hắn ra, vội vàng nói sang chuyện khác:

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi lại ở đây?”

“Khuynh Thành, vài ngày trước, nàng mất tích, ta vẫn âm thầm dò tìm tin tức của nàng, về sau biết nàng bị Lăng Tiêu đưa đi, vốn định đi cứu nàng, ngoài ý muốn lại thấy hắn đi cứu nàng, cho nên, ta đã mai phục nửa đường, ta
muốn cứu nàng ra, ta muốn cho nàng, cho mình một cơ hội.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc dịu dàng nhìn nàng.


Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, trong mắt mang theo nước mắt cảm động, nàng bỗng thật hâm mộ Vũ Khuynh Thành, chỉ tiếc, nàng là
Nguyễn Nhược Khê.

“Tây Môn Ngọc, ngươi thật là ngốc.”Nghẹn ngào nói ra những lời này, cho dù nàng là thật sự Vũ Khuynh Thành, cũng đã là nữ nhân của vương, còn đáng giá hắn để lắm làm thế này không?

“Vì nàng, ta nguyện ý.”Tây Môn Ngọc dịu dàng chăm chú nhìn nàng, trong mắt đều là thâm tình.

Bị hắn chằm chằm có chút mất tự nhiên, ánh mắt Nguyễn Nhược Khê thoáng trốn sang nơi khác.

“Khuynh Thành, nơi này rất yên bình, cũng rất bí mật, nàng có thể yên tâm sống ở đây.”Tây Môn Ngọc còn nói thêm.

“Ừ, cám ơn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, vừa may nàng có thể dùng khoảng thời gian này để hiểu rõ, đến tột cùng mình nên thế nào?

“Khuynh Thành, ta không cần nàng cám ơn ta, ta chỉ mong nàng hạnh phúc, nàng biết không?”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc chăm chú nhìn chằm chằm nàng.

“Ừ, ta biết.”Nguyễn Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu, nam nhân như vậy sao có thể làm người ta
không cảm động, nàng thật không dám tưởng tượng, hắn lại muốn tranh đoạt ngôi hoàng đế với Tây Môn Lãnh Liệt, có điều thấy hắn chuẩn bị cấm vệ
quân như thế, nàng cũng không nghi ngờ nữa.

“Đang suy nghĩ gì?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng không nói lời nào hỏi.

“Ta đang lo lắng, nếu như Tây Môn Lãnh Liệt biết là ngươi cướp ta đi, có thể làm khó dễ ngươi hay không?”Nguyễn Nhược Khê lo lắng nói, thật sự nàng đang lo lắng điều này.

“Yên tâm, hắn không có chứng cứ, ta có chết cũng không nhận, nhưng, cho dù
bị hắn tìm được chứng cớ thì sao? Cùng lắm thì chết thôi.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc giờ phút này cũng lạnh như băng, như đã quyết tâm mất cả chì lẫn chài.

Nguyễn Nhược Khê khẽ giật mình, nhìn hắn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong
mắt hắn lạnh như thế, có điều, cũng không kỳ quái, dù sao hắn cũng là họ Tây Môn.

“Quan hệ giữa hai người không tốt phải không?”Nàng thử mở miệng, hỏi vô cùng kín đáo.

“Khuynh Thành, chuyện này, vẫn chôn dấu trong lòng ta, chưa từng nói với ai, có điều, ta nguyện ý nói cho nàng nghe.”Trong mắt Tây Môn Ngọc dấy lên một cỗ hận ý,

“Thật ra, vương vị, ý phụ vương vốn để ta kế thừa, chính, Vương huynh lại
dùng mưu kế hãm hại ta, để phụ vương thất vọng với ta, ta có thể không
làm vương, nhưng thù này cả đời ta không thể quên được.”Quả đấm của hắn nắm chặt, toàn thân đều tản ra hận ý.


Nguyễn Nhược Khê không biết nên an ủi hắn như thế nào, hoàng thất tranh quyền
đấu thế, từ trước đến nay đều rất tàn khốc, không phải ngươi chết thì ta chết, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, thứ cần chỉ kết quả, mà
không phải quá trình, dù quá trình đó là hèn hạ vô sỉ, khiến người ta
phỉ nhổ, cho nên nàng không thể nào bình luận ai đúng ai sai.

“Ta
đã từng nghĩ tới, nếu như ta là vương, chúng ta sẽ không bị buộc tách
ra, nàng cũng sẽ không phải là huyết nô, chịu đựng thống khổ, cho nên,
ta có thể không hận bọn họ sao?”Tây Môn Ngọc hung hăng nói, đôi mặt đầy hận ý, khiến người ta nhìn ra thù hận sâu đậm trong lòng của hắn.

“Ngươi muốn làm Vương?”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới nhìn hắn hỏi.

“Đúng, ta muốn làm Vương, vì đó vốn nên thuộc về của
ta, sau khi gặp được nàng, ta đã từng muốn từ bỏ, nhưng vận mệnh lại cản trở ta đúng lúc này, phụ vương hắn đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, hắn
đoạt đi nữ nhân ta yêu mến nhất, để cho cừu hận vốn biến mất của ta, lại tuôn trào trở lại trong nháy mắt.”Tây Môn Ngọc không che dấu chút dã tâm nào của mình.

“Có cần nhất định phải thế không?”nàng không muốn bất luận ai trong bọn họ bị tổn thương.

“Khuynh Thành, nếu như hắn đối tốt với nàng, ta còn có thể nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng hắn rõ ràng làm tổn thương nàng, ta không thể nhẫn nhịn chịu đựng được, có lẽ đây là hắn cố ý dùng nàng để khiêu khích ta, ta không thể
im lặng nữa.”Tây Môn Ngọc lấy tay đỡ lấy bờ vai của nàng.

“Nhưng ta không muốn ngươi có chuyện?”Nguyễn Nhược Khê chân thành nói, đây là lời từ trong lòng của nàng.

“Vì sao nhất định phải là ta? Có lẽ là hắn sẽ có chuyện.”Trong mắt Tây Môn Ngọc chợt lóe lên hung ác tàn độc.

Ách…… Nguyễn Nhược Khê sững sờ, theo trực giác nàng liền cho rằng người thất bại sẽ là hắn, mà không phải Tây Môn Lãnh Liệt.

“Khuynh Thành, cho dù thất bại, nhưng vì nàng, ít nhất ta sẽ cố gắng, cho dù chết, ta cũng không tiếc.”Trong mắt Tây Môn Ngọc thâm tình không mang theo hối hận.

“Không, ta muốn ngươi phải còn sống, đồng ý với ta phải sống vì bản thân thật tốt.”Nguyễn Nhược Khê kiên định nói, nếu thật sự là Vũ Khuynh Thành, nàng cũng nhất định hy vọng người yêu sống thật tốt.

“Khuynh Thành, có những lời này của nàng, là đủ rồi.”Tây Môn Ngọc như đã quyết định tranh giành cấu xé cùng Tây Môn Lãnh Liệt.

“Tây Môn Ngọc, không, ngươi không biết, ta đã sớm không phải là Vũ Khuynh
Thành trước kia nữa, cho nên không đáng để ngươi làm vậy?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, nghiêm túc nói, nàng không thể để hắn đi hy sinh vì mình, vì nàng không phải Vũ Khuynh Thành, mà nàng lại càng không muốn
để hắn làm hại Tây Môn Lãnh Liệt, dù như thế nào đi nữa nàng vẫn yêu
hắn.

“Ta biết, nàng đã mất ký ức, nàng cũng đã là nữ nhân của hắn, nhưng trong lòng ta nàng vẫn là Khuynh Thành của ta.”Tây Môn Ngọc lại cố chấp nói.

“Không, ngươi sai rồi, ta không mất trí nhớ, mà căn bản ta không phải là Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”Vì muốn gạt đi ý niệm trả thù trong đầu hắn, nàng chỉ có thể nói cho hắn biết chân tướng.

“Nguyễn Nhược Khê, có ý gì?”Tây Môn Ngọc sững sờ, không hiểu nhìn nàng.

“Chuyện này lại nói có chút quỷ dị, nhưng đây là sự thật……………”Vì vậy, Nguyễn Nhược Khê nói lại việc tá thi hoàn hồn cho hắn một lần, lại nói:


“Ngươi nên phát hiện ta với nàng không giống nhau đúng
không? Huống chi người ta yêu giờ là hắn, cho dù chịu bất kì ủy khuất
gì, cũng không liên quan đến ngươi, không đáng để ngươi trả giá vì ta,
vì chúng ta hoàn toàn chỉ người xa lạ.”

Tây Môn Ngọc khiếp sợ lui về sau vài bước, không thể tin được nhìn nàng.

“Rất khó tin phải không? Nhưng đây cũng là sự thật.”Nguyễn Nhược Khê biết hắn cần phải có thời gian để tiêu hóa được.

Thật lâu, Tây Môn Ngọc mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, kích động giữ chặt tay của nàng hỏi:

“Khuynh Thành, ngươi nói Khuynh Thành đã đi đâu?”

“Ta không biết.”Nguyễn Nhược Khê lắc đầu.

“Nàng chết rồi đúng không? Đúng không?”Tây Môn Ngọc như không thể chấp nhận, nhìn nàng thâm tình cùng tuyệt vọng.

“Ta không biết, có lẽ, nàng còn sống, chỉ không biết ở đâu?”Nguyễn Nhược Khê lại lắc đầu.

“Không, không, sao Khuynh Thành lại bỏ ta đi?”Tây Môn Ngọc thống khổ lui về phía sau vài bước.

“Tây Môn Ngọc, có lẽ, nàng đã từng rất hạnh phúc, nếu như nàng còn sống,
chịu khổ trong hoàng cung, không phải ngươi càng đau lòng sao?”Nguyễn Nhược Khê không đành lòng thấy hắn thống khổ như vậy, an ủi nói.

“Nàng ấy sẽ hạnh phúc sao?”Tây Môn Ngọc nhìn nàng, đôi mắt đầy chờ đợi.

“Đúng, có ngươi yêu nàng như thế, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.”Nguyễn Nhược Khê khẳng định nói.

“Nhưng mà, Khuynh Thành, nàng rõ ràng sống sờ sờ đứng trước mặt ta như thế, nàng làm thế nào để ta tin nàng đã đi xa ta?”Tây Môn Ngọc không nhịn được lấy tay nâng mặt nàng.

Nguyễn Nhược Khê chỉ nhìn hắn, không biết nên nói gì?

“Nàng không phải Khuynh Thành, Khuynh Thành sẽ không nhìn ta với vẻ thương hại như thế.”Tây Môn Ngọc lập tức buông nàng ra, thần sắc bi ai, lại nhìn nàng nói:

“Nhược Khê phải không?”

“Phải.”Nàng gật đầu.

“Dù
nàng có phải Khuynh Thành hay không? Nàng vẫn là Khuynh Thành trong lòng ta, vì nàng có dung mạo giống nàng ấy, cho nên, ta vẫn sẽ giúp nàng.”Tây Môn Ngọc quyết định nói.

“Cám ơn, ta thật sự hâm mộ Vũ Khuynh Thành, có ngươi yêu nàng như thế, nàng thật hạnh phúc.”Trong mắt Nguyễn Nhược Khê lộ tia mỉm cười.

“Không, là ta hạnh phúc, đời này có thể gặp được một nữ tử giống nàng, ta thật may mắn biết bao.”Đôi mắt sáng của Tây Môn Ngọc con nhìn về phương xa, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.

Nguyễn Nhược Khê nhìn lại theo hướng của hắn, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ đến Tây Môn Lãnh Liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui