⚠Truyện này có những câu hội thoại nhưng chị tác giả không đóng ngoặc kép, không phải edit thiếu.
------------------------
Thời điểm cùng Lăng Duệ về nhà ngủ Vương Việt không nghĩ nhiều như vậy.
Vương Việt đã mệt rồi, ngay cả chuyện xấu hổ lẫn tôn nghiêm cậu cũng không muốn nghĩ đến nữa, cậu kiệt sức từ đầu đến chân, chính Lăng Duệ là người đã tiếp thêm cho cậu chút sinh khí cuối cùng.
Nụ hôn của anh không vội vã, nhưng lại từng bước áp sát, anh gọi Vương Việt, em không chú tâm, đang suy nghĩ gì vậy?
Cậu đang nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy máy ảnh lúc vẫn là lúc một nhà bốn người, Vương Việt không thích chụp ảnh, cậu lại thích trốn trong vòng tay của ba mình để nhìn lấy khung cảnh bên ngoài, mẹ cậu lại có mái tóc dài mượt mà thướt tha, đặc biệt vén ra sau tai khoe sợi dây chuyền trên cổ, tiếp đấy Vương Siêu nở nụ cười ngọt ngào, cuối cùng hơn phân nửa đều là ngón tay ba nắm ở trên nắp máy ảnh.
Suy nghĩ được nửa đường, Lăng Duệ đưa tay che mắt cậu, Vương Việt lại càng muốn trốn làm khóe mắt đụng phải đồng hồ thạch anh lạnh lẽo trên cổ tay anh.
Lăng Duệ nâng nửa người lên hỏi: "Có đau không?"
"Không sao."
"Vương Việt, em nói thật thì có chết được không?" Lăng Duệ liếc mắt rồi tháo đồng hồ ra, nhìn Vương Việt động cổ họng quay mặt sang một bên, nhìn không ra là có muốn hay không, vẫn là không phối hợp, nhưng xác thực cậu vẫn rất cứng rắn.
Việc bịt tai trộm chuông cũng là một loại ngây thơ.
Lúc Lăng Duệ nghĩ như vậy lại thấy vui vẻ trở lại, Vương Việt là một người rất ngây thơ.
Lăng Duệ áp cả người lên, dọc theo đuôi mắt mà hôn vài lần, rồi thuận thế trượt đến dái tai, trước ngực Vương Việt liền trở nên căng cứng, tay Lăng Duệ nhanh chóng chuyển động, ra tay không hề nhẹ nhàng mới đổi lại được vài tiếng rên rỉ và cái co chân của cậu.
Vương Việt lúc này dường như vừa được sống lại, mang theo thứ cảm giác bị kích hoạt.
Lăng Duệ biết rằng đưa Vương Việt lên giường là một điều điên rồ không cách nào vãn hồi, nhưng muốn làm chuyện này, anh không thể để Vương Việt một mình được.
Lăng Duệ đến ôm Vương Việt vào lòng, cuối cùng cũng kêu lên một tiếng mà không nhẫn nhịn cắn môi nữa, thanh âm rên rỉ như sóng biển, từng đợt lên từng đợt xuống, mang Lăng Duệ và cậu khóa chặt lại trong không gian này.
Trên thế gian có vạn người xa lạ, chỉ có Lăng Duệ là người duy nhất chạm đến mật địa của Vương Việt, cậu thích thứ cảm giác khai phá kỳ diệu này, chính tự bản thân là bằng chứng bị nó làm cho khiêu động.
Vương Việt không quan tâm tại sao Lăng Duệ cùng cậu lên giường, cậu chẳng có gì nhiều để cho đi, và có thể được Lăng Duệ xem trọng cũng không nhiều.
Lăng Duệ sẽ không yêu cậu, nhưng Lăng Duệ sẽ cứu cậu, cứu Vương Siêu cũng có nghĩa là cứu cậu.
Vương Việt nghĩ đến đây thì nhắm mắt lại, một lớp thịt mềm trên bụng rung lên mạnh mẽ, cậu nói với bác sĩ Lăng, tôi chuẩn bị xong rồi, anh vào đi.
Lúc Lăng Duệ tiến vào bên trong, Vương Việt liền cảm thấy đau đớn, nhưng cũng thật thoải mái, cơ thể thuận theo mà run lên nhè nhẹ.
Vương Việt là người rất khoan dung, hơn Lăng Duệ rất nhiều, vì cậu đã tình nguyện hạ mình cúi đầu rồi.
Rất khó để Lăng Duệ tìm ra động cơ của bản thân khi làm tất thảy những chuyện này với Vương Việt, anh đã sớm biết Vương Việt là người như thế nào, lại thấy đôi mắt của Vương Việt rất sáng, như được nước gột rửa, mà nước lại là thứ không thể hiểu được, giống như Vương Việt, người mà Lăng Duệ không thể hiểu được đang tại nơi này ra sức câu lên ái tình cùng chinh phục của anh.
Lăng Duệ nghĩ, có lẽ mình yêu cũng không phải là Vương Việt, mà là cảm giác Vương Việt khiến anh không thể nhìn thấu.
Lăng Duệ tại thời điểm này lại nghĩ, Vương Việt có thực đã làm chuyện đó với Mỹ Lâm sao? Hay là, giống như anh và Lộc Phương Ninh, liền nhanh chóng dẹp tan ý nghĩ này, chung quy là hai người họ khác biệt.
Trong thế giới của Vương Việt đều không có kim tiền hay ngạo mạn, vậy nên tình yêu của Vương Việt với Lăng Duệ trở thành thứ quý giá hơn rất nhiều.
Lúc này Vương Việt bị Lăng Duệ thúc một nháy đến trợn tròn mắt, cũng không nói lời nào ngăn lại, thậm chí không tránh né.
Kim phút và kim giây của đồng hồ đang hôn nhau quanh tâm tròn, Lăng Duệ dự cảm máy bay của mình như sắp gặp nạn mà chiếc áo trắng của Vương Việt giống như một đám mây bay.
Lăng Duệ nghĩ rằng bị thiêu cháy trên tầng mây này có lẽ chính là số phận của mình.
Nhưng Vương Việt so với Lăng Duệ tưởng tượng lại ôn nhu hơn rất nhiều.
Trước khi cao trào cậu ôm chặt lấy Lăng Duệ, giống như một cục bông tròn thu vào vòng tay của anh.
Anh nóng quá, bác sĩ Lăng.
Nước mắt cậu đột nhiên rơi, anh ấy thật nóng.
Vương Việt cứ như vậy lặng lẽ vào ở trong chung cư của Lăng Duệ, lần này Lăng Duệ gọi cho một công ty chuyển nhà mang tất cả đồ đạc của cậu xuống tầng hầm nhà anh, nếu cần thì để Vương Việt tự mang chúng lên.
Vương Việt không mang theo món gì ngoại trừ quần áo, đến cả quần áo đi làm của mình cũng bỏ lại dưới tầng hầm.
Cậu không muốn treo trong tủ của Lăng Duệ.
Vương Việt tự nhủ, không phải không xứng, mà là không muốn.
Vương Siêu vẫn chưa được xuất viện, trong phòng bệnh của anh trai vừa đến một đứa trẻ sáu tuổi đầu trọc, Vương Siêu cùng người ta chơi quên cả trời đất, Lăng Duệ cũng thuận theo đó thuyết phục Vương Việt thuê một hộ lý chăm sóc cho Vương Siêu ở bệnh viện.
Vương Việt đồng ý sự sắp xếp này, cuộc đời cậu lần đầu tiên thoát ly khỏi sự ràng buộc của Vương Siêu, thành ra có chút không biết phải làm thế nào.
Lăng Duệ làm việc bình thường, ăn ngủ bình thường, thậm chí xem phim, Lăng Duệ thích xem nước ngoài và phim chiếu rạp, Vương Việt đối với mấy thứ nước ngoài lại mù tịt, nên những đêm Lăng Duệ tăng ca sẽ lén ở nhà xem phim Châu Tinh Trì, coi xong liền xóa lịch sử trong máy.
Đến khi ở cùng Lăng Duệ, cả hai cùng xem một bộ không mấy nổi tiếng, trong phim là một cảnh tuyết rơi đầy trời ở Siberia, đến cảnh đoàn tàu rời ga Lăng Duệ đè Vương Việt ra hôn trên sofa, môi miệng quấn quýt, ân ái sưởi ấm lẫn nhau...
Bác sĩ Lăng, em rất ngưỡng mộ anh.
Có một lần Vương Việt nói câu này sau khi hai người làm xong, không đầu không đuôi, với giọng điệu nhàn nhàn không đố kỵ, em cũng muốn được như anh.
Giống anh là thế nào? Lăng Duệ không hiểu được, Vương Việt rốt cục hâm mộ anh điểm nào nhất, hai người bọn họ thật sự không giống nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.
Chẳng hạn như Lăng Duệ phải sử dụng liên tiếp năm chai nấu ăn mới có thể kiểm soát được liều lượng, nhưng Vương Việt thì không, anh nói tám trăm lần đừng cho mãi hạt nêm, Vương Việt đồng ý xong rồi vẫn không nghe, ăn ngon là được rồi bác sĩ Lăng, ăn ngon còn không đủ sao? Dưa chuột và cà rốt bào sợi tùy tiện trộn lên trong một cái bát rồi Vương Việt bưng lên bàn và nói rằng anh nếm thử vị mặn.
Lại ví dụ như khi mặc quần Lăng Duệ nghiêm ngặt nhất định phải đặt gậy th*t kia bên phải, Vương Việt lại không để tâm, tùy tiện nhét vào trong quần lót và quần lao động của mình, rồi nhanh như chớp mang theo mũ bảo hiểm rời nhà.
Thường thì khi bị Lăng Duệ gặp phải cảnh này, buổi tối chờ Vương Việt trở về, anh sẽ trực tiếp túm lấy người ta cởi ra mà làm, chẳng hề có kế hoạch tính toán gì cứ thế cởi ra làm.
Âm thanh của bộ phim xuyên qua vách tường truyền đến rõ ràng, Vương Việt đầu óc còn mê mẩn sau khi bị chơi xong, vừa nằm trên giường vẫn có thể nhẩm theo thoại phim, Lăng Duệ nghe được hai câu, thật giống hệt nhau.
"Chuyến tàu băng qua Siberia kéo dài sáu ngày, mỗi ngày nhìn thấy đều là tuyết, tôi không biết liệu có cơ hội được lên lại chuyến tàu này một lần trong đời mình hay không.
Sau khi tráng bình rồi rót trà nóng, tôi có chút thời gian ngồi trước cửa sổ và ngắm nhìn cánh đồng tuyết trắng.
Cũng không trắng hoàn toàn, vẫn có những nhánh đen trông như những con quạ đang đậu trên đó.
Tôi ngồi viết thư đây cho em giữa cánh đồng tuyết tĩnh lặng.
"
"Sao em có thể nhớ rõ như vậy?"
"Em không phải lúc nào cũng xem cái này, chỉ cần nhớ đoạn muốn nhớ thôi." Chân tóc Vương Việt ướt đẫm mồ hôi, tức khắc cổ họng Lăng Duệ nóng lên, không biết nên nói cái gì, ban đầu Lăng Duệ chỉ là muốn ngủ với Vương Việt, nhưng không ngờ cậu lại trở thành một phần cuộc sống của anh, từng giây phút được ở bên nhau đều được bao lấy trong mùi vị tình yêu.
Nếu Vương Việt có thể yêu anh nhiều hơn chút nữa, nếu Vương Việt lại có thể yêu anh nhiều hơn chút nữa.
"Ngủ đi, bác sĩ Lăng, ngày mai anh còn đi làm sớm." Vương Việt xoay người, "Sáng mai em sẽ làm cơm."
To be continued...
- -------------
Chúc mừng kỉ niệm 6 tháng concert nha các chị em (ノ≧∀≦)ノ
Cảm ơn mọi người vẫn ở đây ủng hộ chiếc fic hẻo của tôi nhé.
Mỗi cái vốt và còm men của các chị đều là động lực để tôi mài mông edit ra chương nhanh hơn đoá~.