⚠Truyện này có những câu hội thoại nhưng chị tác giả không đóng ngoặc kép, không phải edit thiếu nha.
- ----------
Lần đầu tiên Lăng Duệ gặp Vương Việt là lúc cậu đang ôm một người đàn ông vừa chảy máu mũi vừa khóc như một đứa trẻ.
Bệnh viện nằm ở rìa khu đô thị cũ và mới, bên cạnh có một khu chợ đêm tên là Quảng trường Thượng Hải, vốn đã muốn xuống cấp, kết quả là dưới sự điều hành của giới truyền thông thì vài người nổi tiếng trên mạng nửa thật nửa giả xuất hiện, họ tạm thời ở đây giữa khúc mắc của việc bồi thường phá dỡ với tranh chấp giữ lại, còn lại những khoảng trống khu trung tâm thương mại thì ngập trong khói hun của món cá mực nướng.
Lăng Duệ đã làm liên tiếp hai cuộc phẫu thuật, thắt lưng đã đau âm ỉ, bên cạnh lại thêm mấy cuộc gọi nhỡ của Lộc Phương Ninh đến tràn màn hình, bảng đèn màu đỏ "đang phẫu thuật" hiện hữu trông như có điềm.
Anh cau mày mở Wechat lên đáp lại một câu ngắn gọn, thêm một cuộc phẫu thuật đột ngột nữa, thật xin lỗi.
Lăng Duệ nhanh chóng tắt máy trước khi hành động làm phiền tiếp theo của Lộc Phương Ninh đến, ý định về nhà rồi làm món mì Ý ăn liền thì ngước mắt lên trông thấy hai người đàn ông đang ngồi bên lề đường cạnh bồn hoa, một bên mặt mũi đầy máu thấm đẫm nhãn áo mới tinh trên ngực, nhìn một bóng người xám xịt đang gào khóc, có thể nhận ra đó là bóng một người đang cuộn tròn trong cơn run rẩy.
Lăng Duệ dõi mắt theo nhìn một hồi, khẳng định đối phương chỉ đơn thuần là một người đang chảy máu và một người đang khóc thôi, vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông trông xám xịt kia khóc rất mãnh liệt khiến Lăng Duệ có chút thương cảm, số mệnh giống như cách ta trốn khỏi suy đoán của một bàn cờ lớn, mù quáng lẫn tràn ngập sự vô thường của nhân gian.
Có loại tình cảm này đôi khi là một thứ cản trở đối với người làm bác sĩ.
Bóng đen vẫn còn đang run run, Lăng Duệ hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bước tới, anh đang trong thời kỳ thăng quan tiến chức, e rằng là chủ đề của bệnh viện ngày mai sẽ chuyển từ tin hành lang "Bạn gái mới của bác sĩ Lăng" thành tin xã hội "Bác sĩ Lăng thấy chết không cứu" mất.
"Cậu để tôi xem cho có được không? Tôi là bác sĩ." Lăng Duệ lịch sự hỏi, không hề nói chen vào mà đưa tay ra nâng cằm Vương Siêu lên.
Vương Siêu đang an ủi em trai thì bị một người đàn ông lãnh đạm trước mặt làm cho giật mình, máu cam bị hút vào mũi lẫn miệng, kịch liệt hung hăng vòng lấy cổ Vương Việt hô to em trai, em trai! Có người!
Vương Việt đột nhiên bị ôm chặt cổ phải ho khan một cái, chảy ra vài giọt nước mắt, trong mờ mịt vỗ vỗ Vương Siêu nói đây là bác sĩ, anh không cần phải sợ.
"Có phải là bị thiểu năng trí tuệ không?" Lăng Duệ vừa hỏi vừa sờ túi áo thấy mình không mang theo đèn pin.
Anh vô thức nhích lại gần xem.
"Ừa, bảy tuổi." Vương Việt không quan tâm lắm câu hỏi này, kéo áo khoác xám màu mồ hôi lên hung hăng lau mặt, nửa khuôn mặt đỏ bừng, rồi khéo léo lấy ra một xấp giấy nát đủ màu, có vài dòng bệnh án lâu ngày do ngón tay chạm vào đã bị nhoè đi.
Lăng Duệ có chút bất ngờ liếc nhìn Vương Việt, cậu trai này nhìn khoảng hai bốn hai lăm, còn rất trẻ.
Vương Việt lại không biểu lộ gì, chỉ có gương mặt sau khi khóc sáng rực trong ánh đèn đường giống như một cảnh phim tiêu điều lại lạnh lẽo.
"Tôi là Vương Việt.
Anh ấy là Vương Siêu, anh trai tôi, sau một vụ tai nạn xe hơi đã thành như thế này."
"Chảy máu mũi này là di chứng?
"...Cái này thì không có, trước khi tai nạn vẫn chảy, gần đây tần suất cũng nhiều hơn một chút."
Cả hai trao đổi vài câu, Lăng Duệ nói trước mắt không phải là vấn đề lớn, mà thuộc vào một hiện tượng bất thường nên đã đề nghị đi làm kiểm tra.
Giữa cuộc trao đổi ngắn ngủi bị chen ngang bởi một hàng kiến bò trên mặt đất, làm cho mặt mũi Vương Siêu này bị nó thu hút, máu chảy nhễ nhại chỗ tổ kiến, Vương Siêu kéo áo của em trai đến xem, nhìn kìa nhìn kìa, em trai, con kiến.
Con kiến ăn máu.
Vương Việt đang chăm chú lắng nghe Lăng Duệ nói, bị Vương Siêu vô tình kéo đến một cái nghiêng người đụng phải Lăng Duệ, Vương Việt theo bản năng định nắm lấy anh, lại nghĩ tới mình từ đầu đến chân đều không sạch sẽ, liền lùi lại một bước, có chút thẹn quá hoá giận chỉ vào mũi Vương Siêu.
Vương Siêu liền rụt cổ lại, nhanh chóng giơ tay lên, nghiêng mắt nhìn sang em trai, rồi lại quay sang nhìn Lăng Duệ.
"Không sao đâu." Lăng Duệ rào trước lời xin lỗi của Vương Việt bằng câu tha thứ luôn, không quan tâm rằng bộ âu phục của mình bị để lại vết gì không nhìn ra được hay không.
Vương Việt đỏ mặt, nói thực sự là không được, hay để tôi giặt cho anh đi? Đảm bảo sạch sẽ.
"Chuyện nhỏ." Lăng Duệ nói, "Không cần làm phiền hai người."
Máu cam của Vương Siêu đã gần như ngừng chảy, Lăng Duệ lấy trong túi ra một cây kẹo mút, đây là loại hai cái kẹo một đồng còn tặng thêm một cây kẹo mút, mùi hương dâu tây từ kẹo xộc thẳng vào mũi.
Vương Siêu bị màu hồng tươi tắn đó làm cho mê hoặc, lại nhớ tới lời em trai dặn không được nhận đồ từ người lạ, thế là kéo lấy tay em trai lắp ba lắp bắp nói em trai, em ăn đi, anh không ăn đâu.
"Anh ấy vẫn cứ như vậy, khiến bác sĩ chê cười rồi." Vương Việt vươn tay vỗ vỗ cánh tay Vương Siêu, ý nói không sao đâu.
"Tôi chỉ còn lại một cái, hai người có thể chia đôi."
Vương Việt ngây người không nói câu nào, chậm rãi tỉ mỉ mở gói kẹo, nhét vào trong miệng Vương Siêu, thế là một bên má nhô ra.
Một bên má như khối tròn nhô ra.
Vương Siêu nghiêng đầu, từ khóe miệng chảy ra một dòng nước kẹo đường, em trai, về nhà.
Về nhà chưa?
Vương Việt đang chờ cơ hội như vậy, liền lộ vẻ khó xử nhìn Lăng Duệ, nói rằng tối nay đã phiền ngài rồi, nếu tiện thì ngài để lại số điện thoại, ngày mai tôi đến cảm ơn.
Lăng Duệ nghĩ nghĩ rồi đọc số điện thoại, bảo không cần phải nói cảm ơn, tôi họ Lăng, muốn tìm tôi thì có thể gọi số này.
"Còn có cái này." Bác sĩ lấy thứ nằm trong bàn tay ra, kích thước bằng một tấm thẻ, có in số điện thoại và địa chỉ của Vương Việt.
Lăng Duệ mỉm cười đi ngang qua, bác sĩ nam trẻ tuổi này có một má lúm đồng tiền rất nông ở má phải, nhìn ra được loại ý vị rất ôn nhu tuấn tú.
"Chân cậu vừa mới giẫm lên."
Vương Việt nghe xong, đồng tử đột nhiên co lại, tay nắm lấy Vương Siêu thả ra, chậm rãi nắm chặt lại.
Vương Siêu ngẩng đầu lên dò xét, liền nhận ra thứ kia.
"Của anh, cái này của anh." Vương Siêu hớn hở chạy tới, giật lấy vật được cầm trong tay.
Trước mặt người ngoài, anh trai luôn có bản năng muốn đứng trước em mình - dù sao thì em trai đôi khi rất ngốc nghếch và bất cẩn, mua quần áo mới xong lại quên lấy thẻ tên ra từ bộ quần áo cũ? Không có cái này Vương Siêu sẽ tìm không được nhà, em trai đã nói chuyện này rất nhiều lần, Vương Siêu cũng không dám quên.
Anh nhổ ra nửa cây kẹo ăn dở, đem thẻ tên đeo lại trên ngực khoe với Vương Việt, "Em trai, em quên rồi, anh đã nhớ kỹ, cái này không thể vứt đi."
Vương Việt lại không để ý đến anh trai.
Bộ quần áo xám đẫm mồ hôi trên lưng Vương Việt loang thành một hình dạng kỳ dị, cậu nhìn Lăng Duệ chằm chằm.
Lăng Duệ trông như không nhìn thấy, "Tình cảm của cậu với anh trai thật tốt."
Vương Việt ngẩn ra, cứ thế không biết qua bao lâu, đôi mắt đen láy mãnh liệt mới dần trở nên trầm tĩnh.
Sau đó tự mình nhét tấm thẻ vào túi Vương Siêu, tay có chút run rẩy chỉnh lại bộ quần áo mới xộc xệch của anh trai, cuối cùng nở một nụ cười nhạt với Lăng Duệ.
"Dù sao cũng là anh trai tôi mà."
to be continued...!
----------
• Helu các bác tôi trở lại rồi đây, đây là quà 2/9 toi cumback dành cho các bác đâyyyy.
Lần này vẫn là hố Lăng Việt ngược nữa đó nha (╯°□°)╯︵ ┻━┻.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...