Lang Vẫn (Mõm Sói)

Ngày hôm sau, không phải làm việc.

Không phải vì những kẻ canh gác nhân từ, mà là ông trời đột nhiên đổ một trận mưa lớn. Vì một ngày thế này mà khiến đám nô lệ bị bệnh hết thì cũng không phải chuyện hay ho gì, dù sao họ không thể nào xem bệnh cho nô lệ, nhân thủ khiếm khuyết là chuyện rất phiền toái.

Mưa cứ lúc to lúc nhỏ, kéo dài thẳng đến buổi chiều, không khí đột nhiên hạ thấp nhiệt độ, nước mưa biến thành hoa tuyết, không khí cũng hàn lạnh khiến người ta chịu không nổi. Đám người canh giữ tụ lại trong căn nhà tranh tránh tuyết duy nhất ngồi uống rượu, nô lệ thì cũng giống như trước đây bị xua về chỗ ngủ chung căn bản không tránh được cái gì để chịu đông lạnh, dã thú cũng vẫn lấy trời làm mền đắp, và đại tự nhiên đang tiến hành giao lưu bí mật.

“Ha…… ha……”

Mở miệng hút hai làn khí lạnh, Lâu Ánh Thần nhíu mày thành một cục, nhiệt khí bất thường khiến y có chút bất an, giữa mùa thu thì không nên có cơn mưa lớn như thế…….. chắc không phải sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh đi? Không cơ sở nghĩ bậy nghĩ bạ một trận, y co người càng chặt hơn, cuộn thành một quả cầu, lại dùng đuôi phủ lên mũi, chỉ lộ ra con mắt. Lạnh, băng hàn nhập cốt.

Không biết là vì thể chất đã chịu qua quá nhiều tổn thương nên trở nên yếu đuối hay là do y xuyên hồn mà mang tới bản tính sợ lạnh của kiếp trước, xương cốt trong thân thể dường như phát ra tiếng cạch cạch. Đám cỏ ẩm ướt dưới thân bị ủ một lúc lâu cũng không thấy ấm hơn, ngược lại còn hút đi khá nhiều nhiệt độ từ người mình.

“Mẹ nó!!” Lâu Ánh Thần bị đông đến không chịu nổi cuối cùng tức lên, thở một cái nhảy lên, mắng chửi một câu, con mắt âm u nhìn căn nhà đang phát ra tiếng oẳn tù xì Y có xung động rất muốn xông qua đó, cắn chết đám bại hoại đó rồi bản thân mình sẽ được sưởi ấm.

Sau khi trải qua chuyện không vui tối qua thì tất cả dã thú đều nhất trí nhận định Lâu Ánh Thần là một gia hỏa phúc hắc không dễ chọc, cho nên không dám lại quá gần y, cũng chính vì thế mà tạo thành hiện tượng từng đám thú tụ lại bên nhau và Lâu Ánh Thần thì cô độc một bóng. Xích Nha và đám bộ hạ vốn dĩ của mình tụ lại sưởi ấm cho nhau, nó không phải không muốn gọi Lâu Ánh Thần qua, chỉ là cảm thấy không thoả đáng, còn về chỗ nào không thoả đáng…. Bản thân nó cũng không rõ. Cuối cùng, khi người nào đó chuẩn bị biến tưởng tượng thành hành động, một câu “Lạnh không chịu nổi rồi đi?” được vứt qua, là Á hạc từ trong cơn ngủ nhẹ chào qua, nó nhàn nhã vẫy đuôi với Lâu Ánh Thần, cười nói, “Qua đây đi, tụ lại thì có thể ấm một chút.” Lâu Ánh Thần nhìn gương mặt tươi cười của nó trầm mặc hết năm giây, cuối cùng vẫn đi lại, dưới hàn lạnh này, y thỏa hiệp triệt để.


Da lông cọ xát vào nhau, quả nhiên cảm thấy một trận ấm áp. Lâu Ánh Thần thoải mái híp mắt lại, run rẩy một cái rồi tiếp tục co thành quả cầu, ngược lại Á hạc thì bị nhiệt độ cơ thể của y đông lạnh, “Ngươi là tảng băng a…..” Tỉ mỉ đánh giá đám lông màu xám phía dưới, mở miệng cắn lấy, bắt đầu loạn kéo.

“Này này ngươi làm cái gì, đừng kéo lông của ta!” Lâu Ánh Thần quay đầu lại táp một phát, Á hạc biểu tình không chút hổ thẹn cười tà: “Ta là kỳ quái tại sao lông của người dài như vậy mà cũng không đủ giữ ấm ”

“……..”

“Ta…… đùa thôi…..” Cười gượng vài tiếng.

“……..”

Gian nan chịu được đến xế chiều, khi màn đêm sắp buông xuống, đám dã thú tử khí trầm trầm bắt đầu tỉnh lại.

“Đầu lĩnh….. đồng bạn của chúng ta đã tụ lại đủ rồi.” Xích Nha chạy tới hồi báo, liếc thấy Á hạc sau lưng người nào đó, hơi co một chút, nhưng không lùi lại.

“Ân.” Nhàn tản ứng một tiếng, Lâu Ánh Thần đánh giá đội ngũ chuẩn bị đột kích, ước chừng là ba bốn chục con lang, hỗn hợp đủ già yếu trẻ khỏe. Vốn y muốn chiếu theo cảnh tượng trong phim truyền hình, trước khi hành động thì phải có một trận diễn thuyết để cổ vũ sĩ khí, nhưng suy nghĩ tới tài ăn nói của mình…… than thở kỹ năng không bằng ai, đích thực là không có cái tài đó, thế là diễn quyết đành bỏ qua. Nhưng phương châm chiến lược thì vẫn phải nói. Y đi lên trước, dừng chân ở trung tâm đám lang.


Chậm rãi mở miệng nói: “Hành động tối nay, ta không dám bảo đảm hoàn toàn nắm chắc thành công.” Chú ý tới một con dã thú nào đó ở chỗ xa ném qua một mục quang khinh thường chế nhạo, y ngừng một chút, đợi cho đám lang đang xao động tự an tĩnh xuống mới tiếp tục nói: “Nhưng ta có thể bảo đảm các ngươi nếu như tiếp tục lưu lại chẳng qua là miễn cưỡng sống được thêm không quá nửa năm. Mấy lời thừa thãi không cần phải nói, tiếp theo phân ra hành động, thứ nhất, thiêu hủy kho lương, Xích Nha, ngươi dẫn năm đồng bạn lanh lợi đi, mồi lửa thì lấy cạnh nhà tranh. Thứ hai, lăn đống đá bự trên đỉnh núi xuống, chuyện này ta sẽ làm, thời cơ ta sẽ nắm chắc. Á hạc, ngươi cần ở ngoài cửa núi gây nên hỗn loạn, tốt nhất là thu hút đám người canh giữ đều đi tới đó, không cần phải lấy cứng chọi cứng, chỉ cần chạy vòng vòng là được, dụ họ vào trong phạm vi tấn công của đá vụn, sau đó…..” Y nhìn quanh đám lang một cái, “Có ai có thể leo lên đài quan sát, để tiêu diệt cung thủ trên đó?” Đài quan sát không phải tự nhiên mọc thẳng, chỉ cần men theo nhà gỗ ở sườn núi là có thể tìm được một cái thang đơn giản, cho nên không tính là khó làm. Một con hùng lang khỏe mạnh lông màu xanh thống lĩnh hai con hắc lang đứng ra, Lâu Ánh Thần gật đầu thị ý, nói một câu, “Cẩn thận hành sự” rồi tiếp tục nói dự định của mình.

“Tất cả những lang còn lại phải tùy cơ ứng biến, chỉ cần có thể ứng phó với địch nhân là có thể giúp đỡ rồi, những tên canh giữ ở đây trừ roi ra thì không có vũ khí quăng ném nào nữa, cho nên cần nhờ vào sự linh hoạt của lang chúng ta mà tiếp cận tác chiến Nhưng có một câu, nhớ kỹ nhiệm vụ trọng yếu là phải chạy thoát ra, không thể ham ở lại chiến đấu.”

“Hiểu rõ”

Một đám lang cùng phát ra một tiếng gầm thống nhất. Lâu Ánh Thần nhìn bầu trời không có ánh trăng, thở ra một làn khí trắng, nhàn tản nói: “Đợi đến sau nửa đêm…. Chúng ta bắt đầu.”

======================

Thời gian từng chút từng chút trôi qua trong chờ đợi.

“Xem ra được rồi, những người đó đều đã ngủ rồi.” Á hạc vô thanh vô tức nhảy vào trong hàng rào, nó đi thám thính một chút tình huống của những tên canh giữ trong mấy nhà tranh gần đây, vò rượu đầy đất, bàn dĩa dơ bẩn, người đều đã ngủ ngáy ầm ĩ rồi, vừa khéo là thời cơ tốt để động thủ. Lâu Ánh Thần theo thói quen ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện mây xám đầy trước mắt mới cúi đầu xuống, suy nghĩ một chút: “Phân nhánh hành động, nhất định phải cẩn thận.”

Đám lang không nói gì, rầm rộ gật đầu thị ý, sau đó phân ra các lộ nhân mã tản đi.


Lâu Ánh Thần hít sâu một hơi, để không khí thanh lãnh tuần hoàn một vòng trong phế quản, cho đến khi cảm giác được nơi đó nóng lên mới chậm rãi thở ra, y nhìn đám dã thú dựa gần hàng rào nằm ngủ đó một cái, không nói câu nào, rồi quay sang nghiêng đầu một cái với sáu con lang sẽ hành động chung với mình, thả người như tên được bắn ra xông đi.

Mục tiêu là đống đá sớm đã thu thập đủ ở trên đỉnh mỏ núi.

Nhanh chóng dẫm bước trong đám bùn đất mang theo khí lạnh, lòng bàn chân đã là một mảng tê liệt, Lâu Ánh Thần cảm giác xương cốt đã lâu không có hoạt động trong phạm vi lớn của mình tựa hồ đang kêu rắc rắc, loại cảm giác này thật thần kỳ, có chút bất an, nhưng nhiều hơn là hưng phấn. Y linh hoạt tránh khỏi đám gốc cây bị đốn chằng chịt khắp nơi, bịch bịch mấy tiếng nhảy qua trở ngại, sau lưng đã truyền tới tiếng kêu réo của nhân loại, ngọn lửa đã chiếu đỏ hai hàng thực vật.

Nhanh chóng, tổ lang của y phải làm, chính là chuẩn xác đúng thời cơ đẩy đá xuống, cản trở bước chân của nhân loại, hơn nữa còn thêm một bước phá hoại.

Đường dưới chân uốn lượng chuyển rẽ thêm mấy vòng, cuối cùng cũng đến đỉnh núi, đám lang theo sau đối với một núi đá vụn lung lay chất cao vời vợi này kinh ngạc một chút, hiển nhiên chúng đã biết những hòn đá này sau khi lăn xuống sẽ có hậu quả như thế nào.

“Công tác của chúng ta là an toàn nhất.” Lâu Ánh Thần nghiêm trang nói: “Nhưng cũng là một điểu quan trọng nhất. Một lát khi đẩy đá xuống nhất định phải nghe chỉ huy của ta, thành bại……. đều nằm trong đây.”

“…… Hiểu rõ.” Một con hùng lang tráng kiện cuối cùng hiểu rõ gật đầu, nhìn những đồng bạn đi theo, chúng tuy không phải là một đàn có lực chiến đấu, nhưng cũng là tiền bối có đầu não hơn trong cả quần lang, đẩy đá xuồng thì thể lực là rất quan trọng, cho nên đám lang bắt đầu trầm khí, cũng là hành động rất thông minh, lặng lẽ thu khí vào bụng, mục quang hùng lang nhìn Lâu Ánh Thần đã mang theo kính nể, nó tựa hồ đột nhiên nghĩ ra cái gì, có chút áy náy run tai một lát, hỏi: “Cái kia, đến hiện tại chúng ta còn không biết ngươi tên là gì. Ta là Triều Lạc Môn.”

Triều Lạc Môn? Cái tên thật cổ quái hơn nữa là ba chữ??

Lâu Ánh Thần hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức nghĩ tới nó chắc không phải là từ ‘bên đó’ tới, nên cũng khá dịu hòa trả lời: “Ta là Lâu Ánh Thần, hợp tác vui vẻ.”


Nhiệm vụ của Á hạc nói ra thì rất nguy hiểm, nhưng chiếu theo thực lực của nó thì cũng không khó làm, lạnh mắt nhìn tổ của Xích Nha đã lén dùng mồi lửa châm vào kho lương, nó không nhanh không chậm chỉ đứng lại chỗ không hành động gì, vì thời cơ chưa đến. Cho đến khi thấy đám người canh giữ từng tên từng tên y quan bất chỉnh xông ra mắng nhiếc chửi bới, nó mới chạy đi như cơn gió. Đối với nhân loại, sớm đã bị khắc lên ấn tượng đây là “thức ăn” trong từ điển của nó, nhiệm vụ lần này rất đúng với khẩu vị của nó, có đồ chơi hơn nữa còn có đồ ăn, vì sao không làm? Một tên canh giữ ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh ngốc lăng tại chỗ, hiển nhiên không ngờ tới một đám động vật trước đây luôn bị roi đánh phục tùng sát đất giờ lại đột nhiên đại phát thú tính, không cho hắn có thời gian nghĩ rõ, hắn đã bị Á hạc tàn nhẫn cắn đứt cổ họng.

“…… Này, ngươi……”

Xích Nha tuyệt sẽ không đồng tình với nhân loại, nó cũng giống với tất cả dã thú khác, nó thống hận những sinh vật dùng roi đánh để nô hóa chúng, nhưng là nó lo lắng Á hạc làm sai chuyện nên mới muốn mở miệng nhắc nhở, ai biết Á hạc rất ngạo mạn dùng móng vuốt rạch nửa đầu của nhân loại đó, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta và các ngươi là cùng một đẳng cấp sao?” Nhìn cái đầu trắng đỏ lẫn lộn bên miệng nó, Xích Nha chán ghét trừng lớn mắt, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là quay người chạy vào vòng đối kháng với nhân loại.

“Đi theo chủ nhân, tiểu đông tay cũng biết thông minh rồi, hừ……..” Tiếng khinh thường hừ lạnh từ mũi Á hạc phì ra, nó cúi đầu tiếp tục thưởng thức bữa ăn, hoàn toàn không lý tới gương mặt trắng bệch cực điểm của vòng người xung quanh.

Tiếng hô giết, tiếng lốp bốp của ngọn lửa, đều trở thành bối cảnh, cả phạm vi này dường như đều bị phủ một kết giới, chỉ lưu lại tiếng vang nhai nuốt cắn xé.

“Giết…… giết con quái vật này…..”

“Ăn người…… nó ăn thịt người……”

“Giết”

Không biết là ai dẫn đầu hét lên câu đó, những người khác từ trong mộng cũng tỉnh lại, rầm rầm cầm trường đao trong tay bắt đầu bức tới, Á hạc ngạo mạn cắn nuốt mớ nội tạng vẫn còn sót lại, liếm liếm khóe môi, hắc hắc cười nói: “Thứ này thật là mỹ vị a……. nhân loại không có tác dụng gì, chỉ là làm thức ăn, nên cũng so với những loại khác ít có khả năng thắng hơn mớ nội tạng này quả thật chính là một bao nước a……. đúng rồi, nói với các ngươi thì có tác dụng gì đâu? Một là các ngươi nghe không hiểu, hai làcác ngươi sắp phải chết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận