Lang Vẫn (Mõm Sói)

Hết hay không hết, đây là một vấn đề = =

Hừ…… hừ……

Giật giật chân sau một chút, dây leo chằng chịt phía trước bị kéo phát ra âm thanh xạt xạt, nhưng không thể giãy thoát ra, Xích Nha vô ý thức lắc lắc đầu, giống như vừa uống say. Tóm lại nó đã biết cái gọi là sự bùng nổ của tử huyết là thứ gì rồi……. sức mạnh dâng trào, phần tử bạo ngược trong nội thể nhanh chóng khống chế đại não, sau đó chính là không phân địch ta phá hoại. Nếu như không giết chóc thấy máu, chỉ sợ dịch thể trong huyết quản sẽ sôi trào thiêu chín chính bản thân chỉ là……

Từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh khọt khẹt, nó lại lần nữa bắt đầu giãy dụa, vết thương không dưới ba mươi chỗ trên dưới toàn thân bắt đầu rỉ ra máu tươi, những vết thương đó không sâu, nhưng nhìn thì rất đáng sợ, Xích Nha vốn có màu lông phiếm đỏ hiện tại nhìn tới lại càng giống như vừa mới từ trong hồ máu chui ra. Đương nhiên, nó không để ý những thứ này, thứ mà nó để ý chính là gia hỏa đang nằm đè ở sau người nó từ khi mới bắt đầu cho đến hiện tại vẫn đang duy trì sự xâm phạm với nó.

“Cút ra” Âm thanh không dễ gì mới phát ra, đã khản đặc tới không ra hình, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng đã nhận lấy sự đâm thọt càng sâu ở hậu đình, và mấy lần trừu sáp không chút khách khí.

“Thế nhưng vẫn còn thể lực……. hừ……” Thanh lang cẩn thận dùng chân trước chống đỡ thân thể này, đảo mắt nhìn chỗ đang liên kết dưới hạ thể, thỏa mãn cười, nó điều chỉnh góc độ một chút rồi mới phục xuống, lợi khí đang vùi vào trong huyệt động nóng bỏng cũng lại lần nữa nhảy lên sống động, địa vị hùng tính chủ đạo trong thời kỳ *** đều là không có lý tính, nó cố sức trừu động, không chút để ý đến dịch thể tiết ra từ chỗ liên kết đã thấm dơ thân thể và đám lông. Tiếng mập hợp *** mị vang lên trong thạch động không rộng rãi gì lại trở nên đặc biệt rõ ràng, hỗn tạp trong lúc đó, còn có tiếng kêu thảm không thể áp chế của Xích Nha.

Đã là ngày thứ hai rồi.


Thanh lang có chút quái dị tính toán thời gian, nó không nghĩ tới sự bùng nổ của Xích Nha lại kéo dài lâu như thế, hơn nữa địch khí lại nặng như thế. Chắc không phải là vì muốn giết ta đi? Đột nhiên nghĩ tới một phương diện khác, thanh lang nhất thời có chút dở khóc dở cười, nếu như đứng ở góc độ của đối phương, xác thực sẽ có sát ý rất sâu với mình a…… nhưng không sao hết, dù sao nghi thức vượt qua thời kỳ bùng nổ này, nó cũng cam nguyện chấp nhận gian nan Ký ức của thanh lang kéo dài về quá khứ rất xa. Là bản thân đã sống lâu như thế, hay nên nói mỗi một lần chết đi thì linh hồn chuyển thế sẽ đều ghi nhớ tiền thế? Chuyện này nó chưa từng nghiên cứu sâu, nên cũng không thể nói rõ, có lúc nó quên mất chính mình là ai, mơ mơ hồ hồ mà sống, không có mục đích du tẩu. Nếu như không phải hiện tại có con lang bướng bỉnh này, chính nó chắc lại tiếp tục vô vị trốn ở nơi nào đó phát ngốc….

Mới đầu cũng không cảm thấy nó thế nào, chỉ là cảm giác một bộ lông màu đỏ toàn thân nhìn thật chướng mắt. Đặc biệt là khi nó diễu võ dương oai thống lĩnh một đám lang tự cho rằng là lúc vinh quang.

Từ lúc nào bắt đầu có dục vọng nhỉ?

Thanh lang nhớ lại, trong đầu chỉ có cảnh tượng con lang này thị uy với mình.

Ân….. lẽ nào bản thân là vì thái độ mạo phạm khi nó xông tới mình mới thích nó?

Nào có thích bị ngược như thế chứ……

Tư duy bay tới nơi quái dị, thanh lang vội vàng hồi thần, sau đó mới phát giác trong lúc bản thân xuất thần thì Xích Nha đã an tĩnh lại, độ ấm truyền tới từ nơi kết hợp cũng đã hạ thấp không ít, tựa hồ và vì vừa rồi đã ngừng động tác một lúc, đối phương hồi phục bình thường rồi. Nhưng cảm giác khi vùi sâu vào thông đạo ấm áp này thật sự quá dễ chịu, thanh lang không muốn cử động, duy trì tư thế trước đó, nhẹ nhàng kéo kéo tai Xích Nha.

“Ngươi….. đi ra……”

Xích Nha ngây ngẩn hết nửa ngày mới lên tiếng, từ thanh âm có thể nghe ra sự kiệt quệ và thống khổ của nó. Thanh lang hiếm khi không làm khổ nó nhiều, đứng lên từ từ rút ra khỏi thân thể đối phương, nó chú ý thấy tia đỏ quá mức trong mắt Xích Nha đã tản hết, tự nhiên cũng biết cửa ải không lớn không nhỏ này đã vượt qua được.

“Đói chưa, ngoài sơn động có thứ để ăn đó.”

“…….”

Xích Nha không thèm để ý, ngay lúc thanh lang rời khỏi thân thể nó thì nó liền kìm không được dâng dầy sát khí. Khố gian đã bị máu và bạch dịch bết thành một đống bết dính, chỉ cần hơi cử động một chút, liền có thể rõ ràng cảm giác được chỗ bị xâm nhập ọc ọc trào ra dịch thể dính dính đó.


“Ngươi lúc nào….. thả ta đi?”

Rất khó tưởng tượng vào lúc này mà ngữ khí của bản thân vẫn có thể bảo trì bộ dáng bình ổn như thế, Xích Nha tự giễu chép miệng. Thanh lang đang chuẩn bị cắn đứt dây leo thì động tác dừng lại một chút, ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua một tia bất mãn: “Đến hiện tại rồi mà ngươi còn nghĩ tới chuyện đó” Chú ý thấy sắc mặt đối phương thoáng chốc đông lạnh, nó tiếp tục nói, “Ta đã nói qua ngươi có thể rời khỏi, nhưng trước đó ngươi phải thắng được ta” Đương nhiên, thời gian Xích Nha bùng nổ đích thật có một màn giết chóc, hậu quả không cần nói nhiều, bị cột lại xâm phạm đến kết thúc, con lang lông xanh nào đó toàn thắng.

“Trận này không tính!” Xích Nha gấp lên, đám dây trên người bị lắc lắc két đứt mấy sợi, thân thể chống đỡ hơi loạng choạng, “So thêm một trận” Biết rõ tư thái bùng nổ cũng không thể chiến thắng, thì bình thường càng không có cơ hội, nhưng Xích Nha không thể nào từ bỏ, chuyện này không chỉ liên quan tới tôn nghiêm.

“Cơ hội đã cho ngươi rồi, mà ngươi không có được năng lực đó, còn trách ai?”

“……”

“Nhưng mà, ta có thể lại cho ngươi một cơ hội nữa.”

“Thật sự?” Xích Nha hoài nghi hỏi lại.

“Đương nhiên không phải cho không rồi.” Thấy Xích Nha lộ ra thần tình chán ghét, thanh lang không để ý tiếp tục: “Cứ cách nửa năm ta sẽ cho ngươi một cơ hội khiêu chiến, nếu như ngươi thắng, tự nhiên có thể đi tới nơi ngươi muốn đi, nếu như thua rồi thành thành thật thật ở lại bên cạnh ta, ngươi cảm thấy thế nào?”


Thanh lang mới không thèm để ý đối phương rốt cuộc suy nghĩ thế nào, thấy Xích Nha trầm mặc nửa ngày cuối cùng gật đầu, lòng liền vui sướng, dù sao nó chỉ là một con lang bình thường a, nghĩ muốn đánh bại bản thân, đó gần như là nhiệm vụ không có khả năng vạn nhất mà thành công rồi, Xích Nha đồng dạng có tử huyết cũng sẽ trở thành tân Vương, như vậy thì sẽ không bị những gia hỏa vô vị khác nhìn trúng, khoản này, chấp nhận. Đương nhiên, thanh lang sẽ không nói mấy suy nghĩ trong lòng này cho Xích Nha, nó vẫy đuôi nhẹ chạm vào chân của đối phương một chút, “Vậy thì, trong vòng nửa năm từ hôm nay, ngươi đều phải thành thật ở cạnh ta rồi.”

“Thuận tiện nói một chút, trước đó không lâu ta vừa nhớ lại tên của mình.”

Ta là Thanh Hán.

Vương của tử huyết

========== END ==========

Có lẽ là kết thúc.

Ai biết đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui