“Nếu như ngươi cầu ta, ta có lẽ sẽ suy nghĩ tới chuyện giúp đỡ.”
Xích Nha diện vô biểu tình nhìn bóng lưng của thanh lang, quay người, đi về hướng ngược lại. Không biết tại sao, lúc nó nhìn thấy Lâu Ánh Thần rơi xuống sông, nhìn thấy Lang Vương điên cuồng gào rú, trong lòng lại không có một chút dậy sóng. Không phải nó đối với chuyện này không đau lòng, chỉ là cảm thấy không chân thật.
Con lang đó, là sao có thể chết được?
Làm sao có thể
! Y so với bất cứ con lang nào đều đặc biệt hơn, tiềm ẩn sức lực mạnh mẽ, thêm loại cao ngạo trong lúc vô ý tản phát ra…… con lang đó…….. Sẽ chết?
Trong đầu đột nhiên có thứ gì đó muốn bùng nổ, Xích Nha dừng chân lại, cảm thấy đại não rất nặng, tựa hồ bị không khí hàn lạnh này đông cứng đến không thể suy nghĩ. Ngây ngẩn tại chỗ hết ba phút, nó chậm rãi quay người, đi tới chỗ con thanh lang đang ngồi trong tầm nhìn.
“Ngươi có điều kiện gì?”
. Lâu Ánh Thần tự nhiên không có chết, nhưng mà cũng đi đã gần như đi dạo một vòng ở quỷ môn quan.
Hoàn toàn là nhờ may mắn được thủy lưu dẫn đến một chỗ miệng lõm, sau đó giãy dụa đến được vùng nước nông, thân thể liền phốc một tiếng nhảy lên mớ đá loạn trên bờ, y còn không kịp kinh dị bản thân không biết từ lúc nào đã có năng lực nín thở khủng bố như vậy, đầu đã nghiêng đi, rồi trầm trầm hôn mê.
Thân thể rất lạnh, giống như bị đông cứng trong hầm băng, hoặc có lẽ y thật sự đã bị đông cứng, vì không thể cử động được chút nào. Trong lúc hoang mang lại nghĩ tới khi thân còn là nhân loại, cái người đã bức mình vào tuyệt cảnh Hắn tên là gì nhỉ….. đã quên mất rồi…… trong ấn tượng chỉ còn lưu lại một gương mặt ngạo mạn, xác thực mà nói là khóe môi có hơi nhướng lên, một độ cong khiến người ta căm ghét.
Người đó thích xem mạng người như là trò chơi, đem người ta chơi đùa trong lòng bàn tay, giống như trời sinh đã là đế vương, mà y, lại chỉ là một vai hề
Nhất thời sơ ý, tạo thành hậu quả khủng bố không thể quay đầu. Y không phải là do người đó giết, người đó, không cho phép y chết, vì chết chính là giải thoát, mà hắn muốn y phải sống.
Sau đó bản thân đã trải qua cái gì…… roi đánh kích điện là sự trừng phạt nhẹ nhất, người đó sẽ……
Sẽ làm cái gì?
Ký ức ngừng lại, Lâu Ánh Thần không nghĩ ra được cái gì, y cảm thấy một đoạn ký ức của mình tựa hồ đã bị xóa đi, hoặc là bị chính mình cố ý lãng quên Sau đó y bảo trì đầu óc trống rỗng chìm vào hắc ám hoàn toàn. Có lẽ bản thân nên quên chính mình của lúc đó, có lẽ, ngủ một giấc, thì có thể gặp được…… con lang muốn thấy…….. rồi.
Thân thể, vẫn rất lạnh.
Gió đêm rét buốc, đặc biệt là vào ngày đông như thế này. Nhưng khu lõm vào có núi chắn hết nửa mặt này vẫn coi như là chỗ khá ấm áp, ít nhất, nước không hoàn toàn đóng băng. Bụi cây khô héo bị lạt xạt tách ra, ‘cư dân gốc’ sớm đã định cư ở đây phát hiện có kẻ xâm nhập đang nằm trên bờ, tên đó không động đậy gì, đứng nguyên tại chỗ không chút biểu tình nhìn thân thể không có sức sống kia, rất lâu, mới đi lại gần, dùng hàm răng bén nhọn cắn cổ đối phương, không nhanh không chậm kéo y vào chỗ tối.
“Bất luận yêu cầu nào ngươi đều sẽ đáp ứng?”
Thanh lang không chút gấp gáp nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn Xích Nha, đối phương đứng trong ánh sáng chói chang, tuy rằng thái dương chiếu rọi không nóng bức, nhưng vẫn nhìn không rõ được biểu tình của gương mặt đó. Trầm mặc rất lâu, Xích Nha bình tĩnh gật đầu: “Đúng.” Nó chỉ có thể trả lời ngắn gọn, nếu không sẽ nhịn không được lùi về chạy trốn, trải qua chuyện nào đấy xong, nó không muốn lại chỉ một mình ở chung chỗ với con lang trước mắt này, mà hiện tại rõ ràng cảm giác được từ trên người đối phương tản phát ra lãnh ngạo và khinh thường, loại khí tức này xông kích vào nó, khiến nó rụt rè.
“…….” Thanh lang dùng ánh mắt nghiên cứu tỉ mỉ đánh giá con lang trước mặt, thậm chí còn đứng lên đi vòng nhìn nó một vòng, “Ngươi xác định chứ? Ta chỉ cho ngươi một cơ hội thay đổi duy nhất.”
Xích Nha nhìn con lang này, cảm nhận được nộ khí đối phương ẩn ẩn phát ra, nó bảo trì lý trí cuối cùng của mình: “Đương nhiên, ta quyết định rồi.” Có trời biết nó có bao nhiêu mong muốn được chạy đi một mình nhưng nó không muốn và không thể từ bỏ cơ hội duy nhất tìm được lão đại của mình.
Ánh mắt thanh lang kỳ lạ biến lạnh, quay người nói: “Vậy thì đi theo ta. Ta dẫn ngươi, đi tìm y” Thanh lang nhẹ nhàng nhảy qua lùm cây hỗn tạp, đầu cũng không thèm quay lại bắt đầu đi về hướng ngược với chỗ đám lang đang ở, Xích Nha ngừng một chút, đứng tại chỗ không động đậy, cho đến khi thanh lang gần như không thấy được bóng ảnh, mới do do dự dự đuổi theo.
Càng lúc càng không giống tác phong của mình……. chạy đi, Xích Nha tự chế giễu nghĩ, nó chưa từng vì ai mà phải liều mạng như thế này, loại cảm giác này rất xa lạ, xa lạ khiến nó không biết phải làm sao, nhưng không có ai nói cho nó biết hiện tại nên làm thế nào, cho nên nó cũng chỉ có thể dựa vào con đường duy nhất này mà đi. Sau vài lần rẽ, đã hoàn toàn không thấy được chỗ của đám lang, nhưng thanh lang vẫn đi tiếp, Xích Nha nghi hoặc nhìn thân ảnh ở xa, nó rốt cuộc biết cái gì? Nó rốt cuộc muốn làm cái gì? Mắt thấy đối phương lại búng người nhảy qua gò đất cao ngất, Xích Nha vội vàng gia tăng cước bộ, đuổi theo tên kia thì không cần nghi ngờ là phải nhảy xuống theo, nhưng mà, chân vừa chạm đất thì phát hiện tình trạng tựa hồ không đúng, thanh lang không thấy nữa.
Tứ phía quay đầu tìm kiếm, những nơi mục quang đảo qua, không thấy thân ảnh của gia hỏa đó.
“Làm cái quỷ gì……..”
Xích Nha có chút khẩn trương, lẽ nào là mình lạc mất người rồi? Nhưng mà đối phương đáp ứng dẫn nó đi tìm mà……. dưới chân là mặt đất đày tuyết tan ẩm ướt, lớp cỏ úa vàng trở nên vô cùng mềm mại, Xích Nha đứng tại chỗ không dám vọng động, nhưng tâm lý lại không muốn mở miệng gọi cái tên đó, nó an tĩnh đứng tại đó, cho đến khi nghe thấy sau lưng có một trận gió, vừa muốn né người tránh đi, lại bị chặt chẽ ấn ngã xuống đất.
“Ngươi đang…… làm cái gì!” Quay nhìn là thanh lang, Xích Nha phẫn nộ gầm lên, nó cảm thấy bản thân bị trêu chọc, nhưng liếc thấy sắc mặt bất thiện của đối phương, đột nhiên ngậm miệng lại, trong cặp mắt đó, nhìn thấy được thứ khiến nó sợ hãi.
“Ngươi cho rằng, ta đang đợi cái gì?” Thanh lang chậm rãi tăng mạnh lực độ dưới chân, nhìn đăm đăm từng biểu tình nhỏ nhất của Xích Nha, “Ngươi thế nhưng, ngay cả gọi tên ta cũng không muốn sao?”
“Là ngươi tự mình biến mất! Ta có cái gì”
“Đừng nói ngươi không có biện pháp càng huống hồ, ta là cố ý đó.”
“Ngươi” Dưới loại ánh mắt này, Xích Nha run rẩy, “Ngươi có ý gì……”
“Cái này sao……. ngươi nên biết chứ” Cúi thấp đầu xuống, ngoài dự đoán lại đưa lưỡi ra liếm lên vành tai Xích Nha, “Ngươi không phải đã đồng ý rồi sao…… điều kiện của ta ta muốn cái gì, ngươi chắc phải rõ ràng mới đúng……” Thanh âm từ từ trở nên trầm thấp, sự đụng chạm ái muội, không có thứ gì không khiến Xích Nha hoảng sợ, nó căng chặt thân thể giãy khỏi thanh lang, lùi về bốn năm bước trừng mắt nhìn đối phương.
Thật ra nó nên biết, nó sớm nên đoán ra ý đồ của đối phương, nhưng nó cũng còn may, vạn nhất……. thanh lang không dự định làm gì với nó chứ?
“Ngươi cho rằng ta sẽ thơ ngây đến mức bỏ qua cơ hội như thế này sao?” Thanh lang chậm rãi dựa gần, “Đừng trông mong ta sẽ làm được việc thiện lương gì, ta chính là con lang như thế, tàn nhẫn gian xảo, vì thứ mình muốn, ta sẽ không từ thủ đoạn……. ngươi chắc nên sớm giác ngộ.”
“Ngươi…… lời trước đây của ngươi là lừa ta?”
“Ngươi nói lời gì?” Thanh lang nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ý của đối phương, cười lạnh đáp, “Ta không tất yếu phải dùng một lời nói dối để đạt được mong muốn của mình. Ta đã nói sẽ dẫn người đi tìm gia hỏa đó, thì tự nhiên sẽ dẫn ngươi đi”
“Nhưng ngươi căn bản không biết y ở đâu thậm chí…… y có phải hay không còn….. sống……”
“” Trong lòng thanh lang càng lúc càng không vui, ý cười hiện trên nét mặt cũng càng thêm lãnh đạm: “Ta, tự nhiên có phương pháp của ta, cái này không tất phải nói cho ngươi hiện tại, thứ ngươi phải làm, chắc là nên làm sao để khiến ta vui vẻ, làm sao để ta vui lòng……..”
“Ô ô” Lông sau đầu Xích Nha thoáng chốc đựng đứng lên, nó không tin con lang trước mắt này, cuộc ước định này, từ đầu đến cuối đều là một sự lừa gạt!
“Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi?”
“Lẽ nào không phải?”
“Có vài chuyện ngươi không tất phải biết, nhưng có một số chuyện, ta có thể thật sự hoàn thành Ngươi không phải muốn đi tìm được một Lâu Ánh Thần còn sống sao?”
“Ta làm sao mới có thể tin tưởng ngươi”
“Cái này, ngươi chỉ có thể đánh cược thôi.” Lời nói vừa dứt, thanh lang đi ra sau lưng Xích Nha, bảo trì nụ cười bất biến, đứng lên đặt nửa thân trên ép lên phần thắt lưng Xích Nha, cảm giác thân thể phía dưới muốn chạy đi, nó uy hiếp “Ngươi tốt nhất đừng động……. nếu không, ta sẽ thật sự phá hủy ước định…….” Nó hoàn toàn có thể cứ vậy chiếm cứ thân thể này, sau đó không cần để tâm đến ý nguyện của Xích Nha mà buộc nó rời khỏi nơi này, thanh lang có năng lực đó, Xích Nha tự nhiên cũng biết, run sợ cảm giác được vật thể kiên cứng xâm nhập vào dưới đuôi, nhưng lại nhẫn không được, phát ra tiếng nghẹn nào thấp thấp từ cổ họng…..
Lỗ tai hơi run rẩy vài cái, sau đó mí mắt chớp động, nỗ lực hết một lúc, y mở bừng mắt ra, trước mắt một mảng mông lung, giống như bị phủ một tầng sương mù, nghi hoặc chuyển động phần đầu, Lâu Ánh Thần trong nhất thời không biết bản thân ở chỗ nào, hết mười phút sau, cảnh vật trước mắt mới từ từ trở nên rõ ràng, mà y, cũng cuối cùng tỉnh táo lại, hoặc nên nói, y thật ra cũng không xác định bản thân có phải thật sự đã tỉnh chưa.
Nhìn sơn động xa lạ mà mình đang ở, Lâu Ánh Thần cho dù có ổn trọng thế nào cũng phải đờ đẫn một chút, có ai……. cứu y sao? Là Lang Vương? Không, nếu là Lang Vương, nó sẽ không rời đi trước khi mình tỉnh lại, nó sẽ thủ ở cạnh bên mình, nhưng trừ Lang Vương ra thì có ai có thể cứu y? Lâu Ánh Thần không tin bản thân lại có thể được trời cao chiếu cố như vậy, tùy tiện xuất hiện một con dã thú nào đó mang thiện ý, trực giác nói cho y biết gia hỏa cứu y có quan hệ với y, có lẽ, tên đó đang ở ngoài sơn động cũng không chừng, nghĩ muốn đi nhìn thử xem gia hỏa đó là ai, Lâu Ánh Thần lắc lư lảo đảo đứng lên, chuẩn bị đi ra, nhưng cơn đau nhói ở xương khiến y ngã binh trở lại, loại đau đớn này, khiến y đại kinh thất sắc, không phải là cơn đau của xương cốt sau khi bị bệnh, mà ngược lại giống như nỗi đau bén nhọn khi xương cốt bị gãy lìa.
Chắc không phải là gãy xương đi……….
Giỡn như vậy hơi bị quá rồi…….
Thấp thỏm bất an lại lần nữa đứng lên, dùng chân trước chống đỡ thân thể, nhưng không được mấy giây thì cơn đau đó lại khiến y ngã tiếp. Rất đau…… đau đến da đầu cũng co giật, cảm giác trước mắt đen đi. Không phải là chưa từng có trải nghiệm, tỉ mỉ dùng miệng thuận theo từng chút từng chút nhẹ cắn trên chi trước, với cánh tay không có cảm giác nhạy bén thì chỉ có thể dùng phương pháp này để phán đoán xương cốt có nằm sai vị trí hay không, lặp đi lặp lại cắn thử năm sáu lần, lớp lông trên chân cũng biến thành ẩm ướt, Lâu Ánh Thần hơi thở nhẹ một hơi: Xương cốt đại khái là không có gãy, không có chỗ nào nằm lệch không tự nhiên nhô ra lõm vào hết, nhưng cảm giác đau này…… chắc là có vết nứt rồi đi…… tỉ mỉ nhớ lại kinh nghiệm trước đây, Lâu Ánh Thần cười khổ, bản thân thật sự là….. có thù hận với nước mà, ẩn ẩn nhớ được khi ngã xuống nước có đụng trúng thứ gì đó, mấy loại đá này nọ, nghĩ lại thì vết thương này chắc là tạo thành vào lúc đó….. Vì không phải là gãy xương, Lâu Ánh Thần cũng thả lỏng đôi chút, nhưng dù sao thương gân động cốt cần nghỉ cả trăm ngày, y lại bắt đầu rầu rĩ mai này sinh tồn ra sao. Nghĩ đi nghĩ lại rồi nghĩ tới gia hỏa cứu mình tới giờ còn không chịu hiện thân, sau đó là Lang Vương, còn có Xích Nha, Phù Xuyên và cả gấu con. Nghĩ chắc Lang Vương sẽ lo lắng……. hay là sẽ rất lãnh tĩnh xử lý chuyện này hiện tại nó đang làm cái gì?
Có chút kiệt quệ nhắm mắt lại, Lâu Ánh Thần cảm thấy tư duy vô cùng hỗn loạn, y còn muốn di động ra ngoài xem thử chỗ mình đang ở là đâu, nhưng sự mệt mỏi đột nhiên ập tới khiến mí mắt y dần dần dán dính vào nhau.
Rất mệt……. rất muốn ngủ…….
Có lẽ, tỉnh dậy sẽ phát hiện tất cả đều chỉ là giấc mộng mà thôi……. có lẽ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...