Lang Vẫn (Mõm Sói)

Tâm tình rất phức tạp. Xích Nha không biết làm sao chuyển mục quang qua lại giữa Lâu Ánh Thần và thanh lang, cuối cùng vẫn chọn lựa theo sát bên cạnh lão đại, không thèm nhìn đến sự tồn tại khiến nó căm ghét. Nhưng nó làm sao cũng không thể hiểu được tại sao lão đại lại có thể nhanh chóng thay đổi chủ ý như thế cho dù là nói vì bảo hộ mình…….

Nó biết bản thân không nên hoài nghi ý đồ của lão đại, chỉ là….

Hiện thực vẫn khiến nó dao động.

Thanh lang luôn chú ý đến Xích Nha đáy mắt thoáng qua một chút vui mừng, nó nhìn ra được sự tiến triển không tồi, đầu tiên là bản thân có thể lại gần, thứ hai…… nếu nó sở liệu không sai thì Xích Nha sẽ đối với lão đại thân ái của mình sản sinh môt chút mắc mớ, cho dù là rất ít……. cũng coi như vào thời cơ thích đáng biến đổi. Mắt thấy Lâu Ánh Thần chuẩn bị tiến vào hang động lần nữa, thanh lang vội vã nói: “Đợi một chút, ta đi tìm vài dược thảo xua trùng.” Đương nhiên, sự lưu tâm này không phải vì muốn đi tới chỗ đám lang kia, chỉ thấy nó khéo léo nhảy qua đám đá lồi lõm không bằng, giữa rãnh của mấy tảng đá trơn có vài cây cỏ nhỏ khô héo, nó không tốn chút lực đào chúng ra, ngậm vào rồi chạy về.

Nhổ lên mặt đất, thanh lang giải thích: “Thứ này tuy không thể giải độc, nhưng có thể đuổi trùng, ngậm trong miệng, có thể tránh được một ít trùng tới cắn.” “……..”

Đây xem là bản dị giới…… xạ hương đuổi trùng? Nhưng xạ hương không dùng để ăn. Lâu Ánh Thần khô khan kéo miệng, nghĩ tới bản thân vừa rồi cũng không có chuyện gì, biểu thị Xích Nha ăn một ít, Xích Nha đánh giá thanh lang một chút, nhíu mày nhai thứ đó trong miệng, có chút đắng chát, còn có vị hăng. “…….” Thấy hành động của Xích Nha, thanh lang đắc ý tự liếm khóe môi, vừa định nói gì đó thì thấy Lâu Ánh Thần chen ngang tầm nhìn của nó, Xích Nha sắc mặt bất thiện hoàn toàn bị che đi.

“Ngươi nên biết, nếu như ngươi đùa giỡn trò quỷ gì”


“Được rồi, ta hiểu……. nhanh đi thôi.” Thanh lang nhướng mày, không lo lắng gì đảo mắt nhìn Lâu Ánh Thần một cái, sau đó xông vào trong khe hở của hang động đầu tiên. Lâu Ánh Thần ở cạnh Xích Nha dùng cổ chạm nó một cút: “Ta hy vọng ngươi có thể lý giải, làm như vậy, là chọn lựa tốt nhất hiện tại.” Có một tên tựa hồ hiểu rõ hoàn cảnh chỗ này cảnh báo, có thể đề cao chút an toàn. “….. Ta….. vẫn là….”

“Yên tâm đi, ta cho phép nó coi chừng, nhưng không có nói là sẽ tha thứ cho chuyện nó đã làm” Câu nói này tựa hồ gợi lên một số ký ức của Xích Nha, thân thể hơi run rẩy một chút, Lâu Ánh Thần bình tĩnh tiếp tục nói: “Chúng ta có trải nghiệm như nhau, cho nên ta có thể lý giải ngươi Chẳng qua, ngươi có cách nghĩ của ngươi, tất cả hành động của ngươi ta cũng sẽ không ngăn cản, bao gồm cả giết nó……. hoặc là….” Y không phải là nghĩ nhiều, cũng không tin cường bạo có thể xuất hiện tình cảm, nhưng mà, yếu là thức ăn của mạnh, đối với cường giả, cường giả đồng đẳng cũng sẽ giao cảm với nhau. Xích Nha có thực lực, nhưng so với thanh lang thì vẫn không bằng, trước mắt nếu như là thanh lang kiên quyết phải truy đuổi, vậy thì Xích Nha……. nghĩ tới bản thân, Lâu Ánh Thần cảm giác được một trận hoang mang, cũng vì thế mà nghĩ tới sự lo lắng của Lang Vương, đó rốt cuộc có phải là tình yêu không……. hoặc đơn thuần là sùng bái với kẻ mạnh y vẫn chưa thể hoàn toàn phân biệt.

“Này này, các ngươi còn lề mề cái gì!”

Trong hang động truyền tới tiếng gầm của thanh lang, Lâu Ánh Thần biểu thị Xích Nha tiến vào trước, bản thân trầm mặc theo sau.

Trải nghiệm giống nhau?

Xích Nha đối với câu này trong lòng có một trận xao động, Lâu Ánh Thần rất ít khi nhắc tới chuyện trước đây của mình, mà cái này……. có thể xem như là phơi bày tâm sự không? Đột nhiên cảm thấy vui sướng, sau đó vui sướng qua đi lại suy nghĩ, rồi khiến nó có chút hoang mang.

Lão đại nhất định là tham khảo trải nghiệm của chính mình để cảnh báo nó, cũng chính là nói……..vị trí xa xa truyền tới tiếng bước chân, bản thân và thanh lang?


Đó là, chuyện không thể nào tuyệt đối!

Không có thứ gì ngoài ý muốn, ba con lang nhanh chóng xông ra khỏi hang động hội họp với đội ngũ, Lang Vương đã đi loanh quanh trước cửa động, vừa thấy Lâu Ánh Thần, lập tức tiến lại, thân thiết liếm lên cổ y.

“Này này….” Lâu Ánh Thần không quen làm như thế trước mặt đám đông, lắc đuôi muốn tránh ra, gấu con lắc lư lăn tới, hàm răng không rõ da da nói ngôn ngữ lang mà ai nghe cũng không hiểu, lập tức bị Phù Xuyên ngậm mang sang một bên tiểu tử này làm thầy giáo làm nghiện luôn rồi.

Khi ra khỏi hang động thanh lang thả chậm tốc độ, đợi Lâu Ánh Thần và Xích Nha đều ra rồi mới hiện thân, Lang Vương đối với sự tồn tại của nó không có chút kinh dị nào, liếc qua một nhãn thần mang ý vị gì đó rồi quay đầu chiếu cố vợ của mình. Xích Nha híp mắt lại để thích ứng với ánh sáng, sau đó không thèm nhìn đến mục quang xâm lược sau lưng, đi đến vị trí gần Phù Xuyên, tìm một góc nhỏ nằm xuống bắt đầu liếm vết thương.

Thanh lang sao lại bỏ qua cơ hội này, trầm mặc không nói gì chậm rãi lại gần. Chẳng qua nó vừa mới đứng đó thì Xích Nha lại đứng lên, sau đó lãnh đạm đi tới góc khác nằm xuống. Thanh lang nhíu nhíu mày, không biết là kiên trì không ngán muốn lại gần hay là đơn thuần cảm thấy thú vị, ngừng một chút lại cũng đi theo qua.

Thế là trong đám lang đang nghĩ ngơi có thêm hai con dị loại cứ đi đi dừng dừng loanh quanh mấy vòng.


“Phụt….. hai gia hỏa này, cũng thật sự xứng đôi.” Lang Vương híp mắt nhàn tản gối lên chân trước của Lâu Ánh Thần, thỉnh thoảng vươn lưỡi ra liếm lông đối phương, Lâu Ánh Thần tựa như bất đắc dĩ thang dài: “Ngốc thì ở chung……..”

“Ngươi không phản đối chúng?” Lang Vương có chút kinh dị vì chuyển biến thái độ của y, nhưng bị Lâu Ánh Thần trừng một cái: “Ta không có nói như vậy, chẳng qua là chọn lựa thế nào, là chuyện của người trong cuộc. Ta nhiều lắm chỉ có thể thêm một chút….” Tâm tình có chút phức tạp, Lâu Ánh Thần trong nhất thời không thể tìm được từ thích hợp, sau đó cứ trầm mặc như thế. Lang Vương không chớp mắt nhìn gương mặt y, đột nhiên hỏi: “Ta có từng nói với lời xin lỗi với ngươi chưa?”

“Hả?” Lâu Ánh Thần hơi hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lập tức nghĩ ra ý của đối phương, trên mặt đỏ bừng: “Đều là quá khứ rồi, đừng nhắc tới nữa.”

“Không chỉ là như thế…..” Lang Vương đứng lên, dùng cằm dưới chạm vào đỉnh đầu Lâu Ánh Thần, “Xin lỗi, lúc đó…… không có ngươi bên cạnh ta rất hối hận…….”

Cảm giác tư duy đột nhiên đông cứng, Lâu Ánh Thần mất một chút thời gian mới vận chuyển lại được đại não của mình, và cũng hiểu rõ chuyện mà đối phương nói, là liên quan tới việc quyết đấu với ngân lang mà không có ở bên cạnh mình…….. trong lòng chảy ra một dòng nước ấm, y cười, nói: “Vẫn là đừng nói đi, ngươi thật sự không thích hợp nói những lời này.”

Lang Vương biểu tình hơi bối rối một phen: “Nói với ái nhân của mình, thì có sao đâu.”

“…….. Ta nên nói ngươi càng lúc càng thẳn thắng, hay là nên nói ngươi càng lúc càng con nít rồi……..”


Vào đêm, đám lang tinh thần căng thẳng hơn rất nhiều cuối cùng vẫn không chịu nổi mà chìm sâu vào giấc ngủ. Lang Vương và Lâu Ánh Thần một tổ, Phù Xuyên và Cửu Vạn một tổ phân biệt canh chừng cho đến khi trời sáng, bình an vô sự chuẩn bị bắt đầu khởi hành.

Trải qua hang động dầu tiên đó, mấy con lang ở phía sau đã có kinh nghiệm, may mà hai cái sau đó cũng coi như khoảng cách ngắn, chỉ mất nửa ngày, chúng đã đi qua địa giới vách đá, lại lần nữa nhìn thấy thảo nguyên, và cánh rừng xa xa xanh thẳm.

“…… Chúng ta chắc sẽ không lại trở về rồi đi?”

Mộc Bàn nhìn quanh đánh giá, cảnh trí xung quanh so với trước khi đi vào hang động rất giống, khiến nó nhất thời sản sinh cảm giác sai lầm. Lưu Sa hiếm khi không có chọc ghẹo nó: “Chắc là địa thế đối xứng, chúng ta một đường đi đều không có quẹo mà, nên…… không có vấn đề.” Lâu Ánh Thần nghe vậy hơi nhíu mày ở một bên, y muốn nói thật ra trong hang động dài như thế, nếu như chỉ cần nghiêng chút chút, thì họ có đi vòng trở về cũng không phải là không có khả năng, chỉ là…… lời nói lên tới miệng thì lại nuốt về, ít nhất, hiện tại không muốn nói ra Hơn nữa có nguy cơ này không phải chỉ có mình y, y nhìn Lưu Sa, bắt đầu đánh giá trong lòng, kẻ biết nhiều như nó, rốt cuộc là vì kinh nghiệm phong phú, hay là……. có nguyên nhân gì khác?

“Bất luận thế nào, đi đến bây giờ chúng ta không có đường lui nữa.”

Lúc này, lang Vương rất bình tĩnh nói, vẫn như cũ dẫn đầu đi hết sức trầm ổn, Lâu Ánh Thần khoa trương ném qua một nhãn thần thán phục, sau đó nhanh chóng chạy qua.

Nhiệt độ, trong tình trạng không có ai phát giác từ từ hạ thấp.

Trong rừng cây săn bắt được thức ăn bình thường, đám lang ăn đến miệng dính đầy mỡ mới bắt đầu tiến hành xung kích cuối cùng, địa thế với vách vực ở một bên đối với chúng rất có lợi, tựa hồ đã từng có một con sông, đám sỏi chật kín tạo ra con dường kéo dài đến nơi không thể nhìn thấy. Một mặt lớn tiếng cảm khái vận may của mình, đám lang vui sướng đi tới trên đường sỏi, đương nhiên, khiến cho chúng cao hứng cũng bao gồm lòng sông này nói rõ chúng đích thực là ở bên cạnh một thung lũng, ước chừng mất nửa ngày cuối cùng cũng đi ra, chỉ là, mặt đất đầy tuyết trắng khiến đám lang trong hoang mang nhớ ra Thật ra, hiện tại vẫn là mùa đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui