Giống như băng đang từ từ bao vây đông chặt lại, một cảm giác không giống với đau đớn từ các đầu tứ chi xâm nhập, từ từ không bạo tàn càng khiến người ta hoảng sợ. Sau đó, cứng ngắc dịu dàng đoạt mất lực hành động, thậm chí là năng lực ngôn ngữ. Xích Nha ngã rất lâu mới phát hiện không chỉ có mình nó ngã xuống, phía trước và phía sau nó, đại bộ phận thậm chí nên nói là toàn bộ lang, đều ngã phục xuống một cách kỳ lạ, không thể động đậy.
Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Mắt còn có thể nhìn thấy, đại não còn có thể suy nghĩ nhưng thân thể lại không thể hành động.
Một cảm giác bức bách từ trong lòng trào ra, nó nỗ lực muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, nhưng không có tác dụng, giống như ý thức và thân thể đã phân ly, nó chỉ có thể nằm đó, thở dốc lắng nghe tiếng gió như có như không nhẹ thổi qua trong không khí.
Rất tối. Mới đầu còn không cảm thấy, nhưng thời gian càng dài càng cảm thấy bên cạnh rất tối, lẽ nào không nhìn thấy nữa? Xích Nha kinh hoảng, nhưng qua dư quang nó có thể tiếp nhận được một chút ánh sáng cường liệt từ xa xa một bên, ánh sáng của nơi đó, càng lúc càng chói mắt. Bên cạnh, dị thường an tĩnh, lỗ tai dán lên mặt đất nhạy bén phát giác được một chút âm thanh quái dị.
Lạt xạt……. lạt xạt……. xì xì…….
Đó là…… cái gì……
Da thịt dường như bị giật điện, lông dựng thẳng từ đầu tới đuôi, hàn ý xuyên thấu vào cơ thịt, thấm tận xương cốt. Xích Nha thậm chí có thể nghe thấy tiếng kít kít kẹt kẹt phát ra từ trong xương. Xung quanh nó tồn tại thứ gì đó, cho dù không nhìn thấy, vẫn khiến nó cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Ai đến…… giúp…….
Mà ở chỗ không xa, Lâu Ánh Thần nhìn đám lang ngã xuống một cách kỳ lạ, hoang mang phát hiện, đám lang không lâu trước đó còn chạy nhảy cuồng loạn, hiện tại chỉ còn có một mình y còn đứng vững. Xảy ra chuyện gì? Y không biết. Nghi hoặc nhìn Lang Vương cũng không hề may mắn thoát khỏi tai nạn, rất lâu mới ý thức được bản thân nên áp dụng biện pháp cấp cứu hiện tại không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cho nên, mục đích đầu tiên là kéo chúng ra ngoài. Dù sao ở đây là nơi không an toàn nhất.
Nhìn cửa động xa xa bên đó, Lâu Ánh Thần cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai Lang Vương: “Đợi ta.” Sau đó lại ngậm gấu con lên chạy như bay ra ngoài, mặt đường dưới chân dần nâng cao, cũng trở nên bằng phẳng rất nhiều, giây phút xông ra khỏi động, cảnh tượng rực rõ đột nhiên đập vào trong mắt khiến Lâu Ánh Thần híp mắt lại, bên ngoài rất bình hòa, ít nhất về mặt biểu hiện thì không có cái gì dị thường. Không có thời gian kiểm tra tỉ mỉ, Lâu Ánh Thần đặt gấu con vào đám cỏ mềm mại bằng phẳng dưới đất, liếm liếm mắt nó, nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này, không cho phép đi đâu, biết không?” Gấu con không biết có hiểu không gật đầu, di di da da cắn móng của mình, “Ngoan, ta lập tức trở lại” Nói xong, Lâu Ánh Thần lại chạy vào hang động, một lần nữa chìm vào hắc ám khiến y sản sinh một cảm giác sợ hãi theo bản năng, nhưng thị lực rất nhanh hồi phục giúp y trong thời gian ngắn nhất tìm được đội ngũ muốn tìm.
Không thể nói không có tư tâm điều khiển, Lâu Ánh Thần đi qua năm sáu con lang ở trước, đến chỗ Lang Vương đầu tiên.
Nhìn con ngươi vẫn ánh ra tia sáng màu vàng lấp léo trong hắc ám, Lâu Ánh Thần than thở, cũng không phí lời, cúi đầu cắn lớp da sau gáy Lang Vương, không rảnh để ý đến vết thương trước sau trên vai lưng, kéo tha lê lết mang đối phương ra ngoài.
Sức mạnh của y cho dù là thời kỳ đỉnh cao cũng không thể nào ngậm được tên Lang Vương so với y còn to hơn một cái đầu, trừ phương pháp này ra, không cách nào tha nổi. May mà suốt quãng đường không có xảy ra sơ sót gì, mất một ít thời gian, Lâu Ánh Thần mới kéo được Lang Vương ra ngoài động, giống với y, ánh mắt của Lang Vương bị kích thích bắt đầu rỉ ra nước mắt, nhưng tựa hồ ánh mắt không thể chớp cho nên chỉ có thể để mặc dòng chảy, gấu con rất ngoan ngoãn nằm ở chỗ cũ tự chơi, thấy Lâu Ánh Thần đi ra, rất cao hứng kêu ‘ngao ô’ một tiếng, “Xem chừng hắn” Cũng không nghĩ nhiều, Lâu Ánh Thần nói với gấu con, sau đó lại quay người chạy vào.
Lang Vương từ khi bắt đầu đã có tri giác, cũng có thể nhìn thấy, tuy không thể động đậy, nhưng tình huống của nó tựa hồ so với những con lang khác tốt hơn một chút, ít nhất, cổ họng của nó có thể phát ra thanh âm ‘hư hư’, tuy như vậy thì không có ý nghĩ thực tế gì. Nhìn theo bóng lưng Lâu Ánh Thần chạy đi như bay, ánh mắt của nó bỗng nhiên trở nên phức tạp, rất lâu, không biết có phải là thì ra bên ngoài nên có hiệu quả, Lang Vương phát giác chân của mình có thể di động, giãy dụa trèo dậy, lại thử đứng lên, nhưng chỗ quan trọng đột nhiên truyền tới đau đớn khiến nó ngã binh xuống đất.
Gấu con ở gần đó hiếu kỳ nhìn qua bên này, bị Lang Vương không vui trừng cho một phát, trề trề môi tiếp tục quay về cắn chân mình.
Rất nhanh, chỗ cửa động truyền tới tiếng bước chân, Lâu Ánh Thần kéo Phù Xuyên chạy ra, phát hiện Lang Vương đã hồi phục lại một phần cảm tri, có hơi ngạc nhiên một chút.
“Ngươi…… có thể động rồi?”
Lang Vương muốn nói, nhưng cổ họng chỉ phát ra thanh âm hỗn đục, sau đó phiền não ngậm miệng.
Mà Lâu Ánh Thần cũng không có thời gian để chờ đợi, gấp gáp chạy vào lại hang động.
Tình trạng của Phù Xuyên rất tệ lậu, trên lớp thịt lộ ra sau lưng có những đốm xanh đỏ khiến người ta nghi ngờ. Lang Vương nhớ lại những trải nghiệm mấy ngày gần đây trong động, không có phát hiện ra dị thường trên người Phù Xuyên, lẽ nào cái này có liên hệ với chuyện chúng ngã xuống? Chiếu theo kinh nghiệm trước đó mà nói, chắc lại là mấy thứ trùng gì đó đi……… đại khái là sinh vật nhỏ bé sinh tồn trong bóng đêm, cho nên chúng mới không phát giác……
Nghĩ tới chỗ này Lang Vương đột nhiên ngừng một chút, lỗ tai của nó chợt lắc lắc mấy cái, không biết là tự lẩm bẩm hay là sao, thầm thì nói: “Tại sao…… Thần không sao?”
====================
Trong hang động
Xích Nha nghe được tiếng bước chân tới tới lui lui dần bức gần, nó quen thuộc với âm tiết đó, là lão đại đột nhiên cảm thấy thân thể giống như thả lỏng đi không ít, bản thân đều cảm thấy kỳ quái tại sao lại có thể tín nhiệm con lang khác như thế, có lẽ, kiếp trước chúng đã nhận thức rồi cũng không chừng…….. bị cách nghĩ đột ngột xuất hiện của mình làm ngây dại, Xích Nha cười khổ, tại sao bắt đầu xuất hiện cách nghĩ quái lạ ly kỳ vậy. Lẽ nào ở trong này quá lâu nên tinh thần thất thường sao? Nhưng mà…… như vậy cũng không tồi, ít nhất không cảm thấy mình rất cô đơn……. Một mặt suy nghĩ tùm lum, một mặt lăng nghe âm thanh đó, tiếng bước chân luôn khi gần một chút lại lập tức đi xa, Xích Nha cũng không gấp, nếu như thân thể của nó có thể hoạt động, chắc còn vẫy đuôi kìa.
Thế mà lại có thể an nhàn như thế……
Chỉ là có một chút…… mệt……
Ngủ một chút chắc không có vấn đề……. lão đại sẽ cứu nó ra…… ân……. không có vấn đề……
“Ô……”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện bên cạnh khiến Xích Nha thần trí đang mông lung ý thức được tình huống không đơn giản giống như nó nghĩ, cố sức chống mở mí mắt, đầu của nó dán sát lên đất, cho nên rất khó tập trung phản quang, trước mắt một mảng đen kịt, nhìn ra rõ xung quanh, nhưng có một cặp mắt màu xanh lục đang nhìn nó, long lanh có thần……. màu xanh lục? “Lưu……. Sa?” Là gia hỏa đó? Khí vị thì sao? Ngửi không được. Cảm giác đầu óc càng lúc càng nặng, Xích Nha từ từ nhắm mắt lại, cuối cùng ẩn ẩn nghe được ai đang hét lớn bên tai.
Có hơi……. ồn………
“Xích Nha không thấy đâu?!”
Khi Lâu Ánh Thần trước trước sau sau kiểm tra số lượng đám lang thì mới phát hiện, con lang thích yên lặng theo sau mình không ở đây. Lang Vương đã có thể mở miệng, nằm trên đất trầm ổn hỏi: “Có thể vẫn còn bên trong?” Nó bắt đầu buồn bực tại sao mình lại ngã xuống làm một vị Vương, thế nhưng không thể vượt qua khảo nghiệm như vậy. “Ta tìm qua rồi…… không có…. làm sao có thể” Lâu Ánh Thần gấp gáp đi vòng tại chỗ, không bao lâu lại nói: “Sẽ không lạc đội mới đúng, ta đi tìm thêm thử…….” “Hay là đợi ta có thể động…….” Nói còn chưa xong, đối phương đã như một cơn gió vút vào động, tiêu thất.
“……” Đối với con lang khác ngoài ta mà lại chu đáo như thế…… Lang Vương ghen tuông thầm oán trong lòng, đương nhiên lời nói thế này không thể nói ra. Nó than thở đặt đầu nằm xuống, nhìn sang hang động tản phát ra khí vị không tốt, trong đầu có một chút sợ hãi kỳ lạ, nhưng ngoài ý muốn lại không vì Lâu Ánh Thần đi vào mà lo lắng, dự cảm rất kỳ quái. Bên này đang nghĩ, đám lang bên đó đã bắt đầu lục tục hồi phục, đối thoại của mấy con lang cũng truyền tới.
“Vừa rồi…… là chuyện gì? Sao đột nhiên lại không thể động nữa?” Đây chắc là nghi hoặc của tất cả lang.
“Chắc sẽ không phải là trúng độc đi……. hoặc là thứ gì khác?” Con lang nói chuyện tựa hồ ý thức được cái gọi là trúng độc bình thường là chỉ ăn thứ gì đó, mà phương án ăn thứ gì đó là do một ai đấy đề xuất, len lén nhìn sang Lang Vương một cái, tự giác ngậm miệng lại.
“Cái đó….. Lâu….. ách, không phải cũng ăn sao, cho nên chắc không phải rồi” Có mấy con lang không biết là xuất pháp từ mục đích gì lập tức loại bỏ vấn đề đó, không quen kêu tên của Lâu Ánh Thần, nên nói một chữ rồi ngừng, chung quy không gọi toàn tên.
“Ta cảm thấy chắc là mấy thứ trùng gì đó……. đúng rồi, luôn cảm thấy chỗ đó đặc biệt tối………”
“Ta cũng có cảm giác này”
“Ách, chân còn chưa có tri giác này……. ngươi thế nào rồi?”
……………
Lang Vương đặt cầm lên mặt cỏ dày mềm, híp mắt lại chuyên chú nhìn chỗ cửa động, nó không phải rất để ý tại sao đột nhiên ngã xuống, cũng không để ý tại sao Thần không sao, cái nó để ý, là y ở hay không ở bên nó. Hương thơm của cỏ trong lỗ mũi khiến âm u trong lòng tản đi không ít, Lang Vương nhướng khóe môi, vừa cười lên, trong đầu lại thình lình xuất hiện một câu nói:
Chỉ dựa vào một gia hỏa yếu như ngươi mà có thể làm Vương của lang tộc, lẽ nào lang bên đó đã tuyệt chủng hết rồi?
Bản thân trước giờ chưa từng hoài nghi qua thân phận của chính mình, cứ xem như cha truyền con nối, cũng có thể xem là tranh đoạt, nó từ Lang Vương của đời trước phụ thân của nó mà đạt dược quyền lợi Vương vị này, sau đó đánh bại tất cả kẻ khiêu chiến, đây mới thành Vương của lang tộc, hiện tại, trong đầu không ngừng vang vọng thanh âm khiến nó bắt đầu hoài nghi……. Lang Vương theo như con xà đó nói, phải là bộ dáng thế nào?
Lang Vương chân chính, là bộ dáng thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...