Lãng Tử Tại Đô Thị

Lâm Dật Phi vừa rồi đang nghĩ ngợi lý do không đi, thật không ngờ cái cô Tiếu Nguyệt Như này thay đổi như khí trời, lúc nắng thì làm cho người ta khó có thể nắm lấy, lúc này bị chụp mũ rồi, chỉ có thể cười khổ nói:

– Hình như không nhớ ra là việc gì, ăn bữa cơm nguyệt không tệ, Nguyệt…y tá Tiếu nấu cơm ngon hơn ở căn tin nhiều.

Tiếu Nguyệt Như nghe thấy hắn khích lệ chị, cũng nhịn không được liền đắc ý nói:

– Tất nhiên, ai mà cưới được chị tôi thì đúng là thiên đại phúc khí, tuy nhiên những người khác muốn nghĩ tới chị tôi, thì phải xem biểu hiện ra sao.

Tiếu Nguyệt Dung đỏ mặt, giơ tay véo em một cái:

– Mồm mép láu lỉnh!

Lâm Dật Phi vừa đưa ra đã là năm nghìn tệ, hơn nữa không cần trả, Tiếu Nguyệt Như đột nhiên phát hiện người này có lẽ không hư hỏng giống như mình nghĩ, ít nhất hắn vẫn còn tương đối trầm ổn, nếu gia cảnh không tệ, thì vẫn có thể suy xét.

Đây không thể nói là cô gái có lợi thế, cũng không thể nói cô không tin vào tình yêu gì đó, chỉ có điều từ nhỏ đã cực khổ, khiến cho cô nàng biết rằng, tình yêu chỉ là bóng bóng bảy màu trên sách vở, mặc dù đọc thì hay, lại không hề trải qua mưa gió, không có bánh mì làm cơ sở tình yêu, luông tái nhợt vô lực như vậy, cho dù Lâm Dật Phi không có tiền, nhưng phải thành công giống như bác sỹ Tần, cô cũng không muốn chị bị gả cho một người con trai cần chị phải nuôi.

Ba người lên đường 107, Lâm Dật Phi chủ động trả tiền vé cho ba người, để địa vị hắn trong lòng Tiếu Nguyệt Như được cao hơn một chút, chỉ là không có cơ hội nhường chỗ ngồi, đều phải đứng, bằng không thì Tiếu Nguyệt Như hơn phân nửa cũng có ấn tượng tốt.

Trên xe Tiếu Nguyệt Như như có chút ý, nếu không đứng ở giữa hai người, thì trở thành kỳ đà, khảo nghiệm sự chịu đựng của Lâm Dật Phi, thất vọng một chút vì phát hiện thấy Lâm Dật Phi dường như cũng không ngại, nhưng chị lại có chút thất vọng, Tiếu Nguyệt Như động lòng, tìm cơ hội, đi qua bên cạnh chị.

Lúc này phát hiện trên mặt chị có chút vui mừng, ánh mắt của chị hướng tới Lâm Dật Phi, trò truyện với hắn, cứ như là không có đứa em này bên cạnh, Tiếu Nguyệt Như có chút mất mát, cuối cùng cũng hiểu được lòng của chị, không khỏi hung tợn trợn mắt nhìn Lâm Dật Phi vài cái, trong lòng thầm nghĩ, không thể để cho hắn dễ dàng lấy được trái tim của chị, mặc dù cô chưa hề yêu ai, nhưng cũng đọc qua vài cuốn tiểu thuyết tình cảm, biết có một điểm rất quan trọng, người khác bình thường không biết quý trọng, điều này làm cho cô trong thời khắc này quyết định, nhất định phải làm cho Lâm Dật Phi biết rằng tình yêu của chị rất đáng quý.

Sau khi ba người vừa xuống xe, Tiếu Nguyệt Dung đưa bọn họ cùng đi chợ mua thức ăn, Lâm Dật Phi có nằm mơ cũng không ngờ là có một ngày, chính hắn đường đường một quan tiên phong mà phải đi làm việc này, chỉ có điều nhìn thấy chị em nhà họ Tiếu có vẻ quen đường, đành phải theo sát phía sau của hai người.

Hắn chỉ cần trả tiền, không hề chọn đồ ăn, về thành phần thuốc thì hắn có thể hiểu biết rất sâu, nhưng đối với loại đồ ăn sống này thì không am hiểu, thấy Tiếu Nguyệt Dung chỉ nhìn có thể phân biệt được rau còn tươi hay không, thịt có phải là thịt tươi hôm nay hay là thịt đông, Tiếu Nguyệt Như dở bản lĩnh cò kè mặc cả đúng là lư hỏa thuần thanh, không khỏi thán phục.


Ba người đồng tâm hiệp lực, cả ti này chức kia, kín mít không chút kẽ hở, cho dù Tiếu Nguyệt Như không mặc cả, có Lâm Dật Phi kiên cường làm hậu thuẫn cũng không phải lo, ba người tất bận cả nửa giờ, đã mua được đồ ăn của cả nhà trong một tuần, Tiếu Nguyệt Như không hề để cho chị trả tiền, Lâm Dật Phi không hề để ý, trả tiền đồ ăn trước, Tiếu Nguyệt Dung không từ chối được, nên cũng quen.

– Đưa hai mươi tệ cho tôi.

Tiếu Nguyệt Như đã nhìn thấy cũng đã mua kha khá rồi, giơ bàn tay mềm mại ra trước mặt Lâm Dật Phi.

Cô không phải là dùng từ vay mà là dùng từ đưa, để lại đường lui, nếu chẳng may Lâm Dật Phi có đòi tiền thì cũng có thể quỵt nợ, tuy nhiên cô cũng đã phát hiện ra Lâm Dật Phi cũng không keo kiệt, điều này làm cho cô càng thêm tin một đạo lý, khi yêu đương người con trai thường không tiếc tiền, cô lại không biết là quan tiên phong này của chúng ta xưa này rất hào phóng, chẳng bao giờ giống như cô tính toán chi li.

– Chuyện gì vậy? Em không xin chị.

Tiếu Nguyệt Dung bất mãn nói.

Tiếu Nguyệt Như lè lưỡi:

– Thật không dễ gì mà anh ta hào phóng một lần, nên cứ để cho anh ta hào phóng tới cùng đi.

Đi vào chợ, lúc ra chợ, trên tay có thêm bình rượu trắng:

– Em tặng cho ba đó.

– Không biết xấu hổ.

Tiếu Nguyệt Dung gắt cô một tiếng.


Tiếu Nguyệt Như dương dương đắc ý, không chút phật lòng, thấy Lâm Dật Phi hai tay đã cầm đầy đồ, lúc này mới hài lòng nói:

– Kết thúc công việc!

“Trên đời người không như ý, có đến tám chín phần”, những lời này đúng là không sai. Tiếu Nguyệt Dung vốn nghĩ rằng nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng có thể để cho Lâm Dật Phi nếm thử tay nghề của mình, cùng nhau ăn bữa cơm, em gái cũng không tẩy chay Lâm Dật Phi nữa, về nhà còn làm cho ba vui nữa, có thể nói là cực kỳ hiếm, nhưng không ngờ điện thoại của Lâm Dật Phi reo lên không đúng lúc.

Trong lòng Tiếu Nguyệt Dung có chút gì đó, nói đúng hơn là cảm giác bất an và mất mát, thấy Lâm Dật Phi bỏ điện thoại xuống, nhìn mình với vẻ mặt có lỗi, Tiếu Nguyệt Dung đành phải nói trước:

– Có việc? Anh cứ đi đi, cơm thì khi nào ăn cũng được.

– Vậy thì để hôm khác thưởng thức chút tay nghề của cô.

Lâm Dật Phi rất cảm tạ Tiếu Nguyệt Dung săn sóc, có những người mà bạn với cô ấy ở cùng nhau, không có kỷ niệm đẹp, chỉ có lòng yên tĩnh và cảm giác bình yên, y tá Tiếu chính là loại người này.

Tiếu Nguyệt Như thấy chị ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Lâm Dật Phi, hai tay nặng chĩu những món đồ vừa mới mua trong cơn buồn bực của chính mình, than thở một câu:

– Thật là cái khung to, bao nhiêu người muốn tới nhà chúng ta ăn cơm, chị không cho, có việc mà không thể lui lại sao?

– Em thôi đi.

Tiếu Nguyệt Dung đã ý thức được chính mình thất thó, cũng biết là em chỉ hạ thấp người khác để an ủi mình, đưa một nửa đồ trên tay cho em, cười nói:


– Xem tính toán của em kìa, rốt cục thì gậy ông đập lưng ông à nha, thật là nặng.

– Còn không phải à.

Tiếu Nguyệt Như đầy bụng tức:

– Sao mà nặng vậy chứ, cũng không giúp chúng ta mang lên, một chút phong độ cũng không có, em chắc chắn là bác sỹ Tần cho dù là có người bệnh đến cấp cứu, cũng phải mang đồ này lên cho chị em mình rồi mới tính.

– Còn không phải là tự em hại mình à.

Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu nhìn lên lầu, cũng có chút đau đầu:

– Em cũng phải tính tìm một người trả tiền miễn phí rồi, Nguyệt Như, không phải chị nói em, ở trường học nhất định không được làm kiểu này, rất nhiều người xum xoe bên em đều là có mục đích cả đó, còn nữa, bác sỹ Tần cũng không tệ, nhưng sau này em không nên tùy tiện giới thiệu c ho chị, loạn giật dây, còn nữa dù thế nào ũng không được nói là bỏ lại người bệnh cấp cứu, câu nói đó rất vô trách nhiệm đó.

Cô ấy là một người chị, những lời dạy dỗ này cũng không nên nói nhiều, dù sao thì em gái cũng là một cô gái đã lớn, có quyền tự do, cô trông Nguyệt Như lớn lên đấy, nhiệm vụ quản giáo và quan tâm em tất nhiên là trách nhiệm và nghĩa vụ của cô, đừng thấy tính cách của cô dịu dàng yếu ớt, trên phương diện tình cảm không hề yếu ớt ướt át. Chỉ là một câu từ chối, từ trước tới giờ chưa bao giờ để bác sỹ Tần có một chút hiểu lầm.

Chỉ có điều tuy rằng cô có thể kiên quyết từ chối, nhưng bác sỹ Tần cũng chỉ giả bộ tin lý do của cô, bám riết không chịu tha, cô cũng chỉ có thể giả bộ không biết dụng ý của bác sỹ Tần, không có cách nói nào nữa, người ta chỉ hẹn như giữa những người đồng nghiệp, cũng không biểu hiện cái gì khác, cô không thể đến quan hệ bình thường giữa hai người đồng nghiệp mà cũng tuyệt giao.

– Em chỉ là rút ra một cái tương tự, không cần lo lắng như vậy, người đó cũng xum xoe chị.

Tiếu Nguyệt Như khóe miệng khẽ cười giảo hoạt:

– Chị cũng phải cẩn thận, tuy chị yên tâm, em chỉ là kiểm tra xem hắn có đủ tư cách làm bạn trai chị hay không thôi, nếu đủ tư cách, lần sau sẽ không như vậy nữa, để tránh làm cho chị phải lo lắng và đau lòng!

Tiếu Nguyệt Dung thò tay ra đánh cô, chỉ có thể phun một cái:

– Không đứng đắn gì cả, hắn là bạn thân của chị, không phải như em nghĩ đâu.


Tiếu Nguyệt Như cười hì hì:

– Em nghĩ là loại gì?

Nhìn chị đỏ bừng cả khuôn mặt, biết chị da mặt mỏng, vừa cười vừa nói:

– Chị yên tâm, sau khi em kiểm tra hắn, bước đầu có tư cách theo đuổi chị, đúng rồi, hắn tên là gì, em chỉ nghe thấy chị gọi Dật Phi, Dật Phi? A, sao mà thấy quen tai thế nhỉ, không phải là cái người đó trong trường mình chứ?

Tiếu Nguyệt Như sắc mặt có chút khác thường, muốn nói cái gì đó, rốt cục không nói nữa.

– Người nào trong trường em?

Tiếu Nguyệt Dung hỏi có chút kỳ lạ.

– Không có gì.

Tiếu Nguyệt Như hì hì cười nói:

– Tên có chút phóng khoáng đặc sắc, tuy nhiên thật nhiều người có tên này, đúng rồi, chị, thật sự, hắn họ gì?

– Anh ta họ Lâm.

Tiểu Nguyệt Dung đẩy cửa cầu thang, đi lên lầu, không nhìn thấy sắc mặt em có chút khó coi.

– Sao thế, mau lên lầu, em xách mấy thứ đó không mệt à?

Không nghe thấy em trả lời, quay đầu nhìn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui