Lãng Tử Tại Đô Thị

Lúc nói đến đây, vẻ mặt của Phương Vũ Đồng lộ ra vẻ kiều diễm và thẹn thùng.

Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có một vẻ khác thường, tất cả đồng thanh hỏi:

– Thông báo cái gì?

– Ngày mai bọn mình sẽ đính hôn.

Phương Vũ Đồng cười ngọt ngào, dường như đôi tình nhân trải qua đau khổ, cuối cùng trở thành thân thuộc. Cô và Ngô Vũ Thân có thể coi như là một đôi oan gia, đôi oan gia gặp mặt là cãi nhau nhiều hơn nói chuyện. Nhưng không thể phủ nhận là một cô gái cãi nhau với mình, thì một nguyên nhân là do khinh miệt, còn một nguyên nhân khác là do coi trọng. Nếu cô ấy không có chút cảm giác nào với mình, thì đừng nói là cãi nhau, đến nói chuyện cũng không thèm nói luôn.

Khóe miệng Phương Vũ Đồng mỉm cười, nhưng không chú ý đến hai người trong phòng cả câu chúc mừng cũng không nói, biểu hiện cũng có chút kỳ quái.

Nếu có cơ hội và năng lực hành thiện, rất ít người có ý nghĩ đi làm việc ác, Lâm Dật Phi đương nhiên cũng muốn hành thiện, cũng muốn nói tiếng chúc mừng chân thành với Phương Vũ Đồng.

Nhưng hắn phát hiện ra hai chữ chúc mừng này thực sự rất khó nói ra, hắn không hề ngốc, đã đoán ra nguyên nhân Ngô Vũ Thân nói lời xin lỗi.

Ngày mai Phương Vũ Đồng và Ngô Vũ Thân sẽ đính hôn, hôm nay Ngô Vũ Thân lại muốn thoái thác đại hỷ, Lâm Dật Phi ít nhiều có chút buồn bực. Nếu bạn đã không muốn thì đừng có đồng ý, bạn đã đồng ý rồi thì phải đảm bảo giống như một người đàn ông. Nhưng bạn lại âm thầm rút lui như vậy, khiến người khác làm một người ác, thì cho dù đến Lâm Dật Phi không có tính khí nóng nảy cũng muốn đem Ngô Vũ Thân lôi ra từ trong hang chuột nào đó ra đánh cho một trận, bằng không làm sao có thể giải tỏa được cái ác khí trong lòng này.

Chỉ có điều điện thoại không liên lạc được, mặc dù kungfu của Lâm Dật Phi tốt đến mấy cũng không thể tính toán được, dù biết tung tích của Ngô Vũ Thân, tuy hắn có cơ trí nhạy bén thì lần này cũng không thể nghĩ ra lời gì để an ủi.

Phương Vũ Đồng nói bản thân phải đính hôn, có chút thẹn thùng, nhưng cũng có chút vui mừng. Hiện nay đối với cô mà nói, Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đều là bận vô cùng thân thiết của cô, nhưng sau khi cô nói ra tin vui thì lại chưa thể nhận được hạnh phúc, không khỏi có chút kinh ngạc, đợi đến khi nhìn thấy sắc mặt được không tự nhiên của Lâm Dật Phi, trong lòng Phương Vũ Đồng có chút bất an.

Loại bất an này nảy sinh từ trong lòng, rồi che lấp đi nụ cười và sự hạnh phúc trên khuôn mặt cô:

– Mọi người làm sao vậy?

– Không có gì.

Bách Lý Băng hơi hoảng loạn, làm như người đàn ông trước khi lâm trận đang chạy trốn kia chính là mình:

– Vũ Đồng, uống chút nước đi.

– Không uống, có phải mọi người có hơi thất vọng không? Bọn tôi đính hôn sớm hơn hai người một bước sao?


Phương Vũ Đồng vẫn cười, nhưng nụ cười có chút cảm giác cứng nhắc.

– Không phải, không phải.

Bách Lý Băng cũng rất thông minh, tuy nhiên đối với loại sự tình mang tiếng oan này cũng là lần đầu gặp phải, không biết nên đối phó làm sao.

– Bọn tôi chỉ là cảm thấy, rất đột ngột, thực sự rất đột ngột.

– Thật sao?

Nụ cười của Phương Vũ Đồng hơi cứng nhắc:

– Rất đột ngột sao? Tại sao tôi lại cảm thấy khi hai người nghe thấy dường như chẳng đột ngột chút nào, mà bộ dạng như không biết làm sao ý? Dật Phi, Vũ Thân đã tới chưa?

– Cậu ta chưa tới…

Lâm Dật Phi đã trấn tĩnh trở lại:

– Nhưng ban nãy cậu ta có gọi điện thoại tới.

– Hả?

Phương Vũ Đồng cười một chút nói:

– Có phải là anh ấy vì nguyên nhân nào đó mà không thể đến tìm cậu? Bọn mình đã bàn bạc đến đưa thiệp mời cho anh, anh ấy đến trước một bước, mình có chút việc nên tới trễ một chút.

Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, cảm thấy nếu tiếp tục kéo dài thì cổ họng sắp rách ra rồi:

– Cậu ta muốn tôi chuyển lời đến cô.

– Lời gì? Anh ấy không thể gọi điện thoại trực tiếp thông báo cho tôi sao?


Phương Vũ Đồng vừa khó hiểu, lại có chút bất an. Cô đương nhiên cũng biết, có một số chuyện không tiện nói trước mặt.

– Cậu ý muốn chuyển lời rằng cậu ấy xin lỗi cô.

Sau khi nói ra lời này Lâm Dật Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chết thì chết, sống thì sống, hắn chỉ là chuyển đạt thay người khác, nhưng Phương Vũ Đồng sớm đã biết rằng, dù thế nào so với lúc đính hôn ngày mai thì không đợi được Ngô Vũ Thân cũng khá hơn chút.

– Hả?

Phương Vũ Đồng kinh ngạc nói:

– Anh ấy có ý gì?

Không đợi Lâm Dật Phi giải thích, trên thực tế thì Lâm Dật Phi cũng không giải thích được cái gì, vẻ kiều diễm trên khuôn mặt Phương Vũ Đồng đã phai nhòa, cô nói:

– Cuối cùng thì anh ấy đã đi rồi?

– Hả?

Lần này tới lượt Bách Lý Băng kinh ngạc:

– Cuối cùng đã đi rồi? Vậy là có ý gì?

Phương Vũ Đồng từ từ ngồi xuống, bộ dạng trông rất mệt, có điều không ngờ cô lại không hề khóc, Bách Lý Băng cảm thấy có chút khâm phục. Một hồi lâu Phương Vũ Đồng mới nói:

– Kỳ thực hôn sự này của chúng tôi là do cha mẹ định đoạt. Từ nhỏ chúng tôi đã được gán ghép cho nhau, tuy hiện giờ gọi là tự do hôn nhân, nhưng nhiều lúc, vì cái gọi là lời ích của gia tộc mà loại quan hệ thông gia này cũng chẳng còn lạ lùng gì.

Lâm Dật Phi liếc nhìn Bách Lý Băng một cái, ra hiệu cô lên tiếng an ủi phương diện này, vẫn là phụ nữ với nhau có thể nói chuyện. Bách Lý Băng đương nhiên hiểu được, kéo tay Phương Vũ Đồng nói:

– Nhưng mà cô yêu anh ấy là được rồi, vì cái gì, hai người không nên căn nhắc quá nhiều.


– Tôi yêu anh ấy.

Trong nụ cười của Phương Vũ Đồng có chút khổ sở:

– Nhưng mà hình như anh ấy không yêu tôi.

– Làm sao có thể.

Bách Lý Băng an ủi nói:

– Có lẽ cô lo nghĩ quá rồi, anh ấy không yêu cô, thì làm sao có thể đính hôn cùng cô chứ?

– Anh ấy đính hôn với tôi, chỉ là bất đắc dĩ, cha anh ấy là một người chuyên quyền độc đoán, trong khi Ngô Vũ Thân lại vô cùng phản nghịch.

Biểu hiện của Phương Vũ Đồng đã bình tĩnh hơn nhiều, dường như đang thuật lại chuyện xưa của người khác.

Bách Lý Băng lại cảng thấp thỏm không yên, giống như những người trước khi bộc phát sẽ có một giai đoạn bình tĩnh ngắn ngủi. Phương Vũ Đồng đột nhiên chịu đả kích lớn, tinh thần sẽ không thất thường chứ, có điều khi nhìn thấy Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu trong lòng cũng bình tĩnh chút ít. Dật Phi là một cao thủ Hạnh Lâm, có hắn ở đây thì sẽ không có chuyện gì.

Bách Lý Băng phá lên cười:

– Hả? Hồi nhỏ khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta là một đứa trẻ vô cùng nghe lời mà!

Thần sắc Lâm Dật Phi biến động, nhưng không hề ngăn cô nói tiếp.

Vẻ mặt Phương Vũ Đồng dị thường:

– Từ nhỏ cô đã biết Vũ Thân?

– Đúng vậy, chúng tôi hồi nhỏ là hàng xóm với nhau.

Bách Lý Băng không hề phát hiện ra sắc mặt khác thường của Phương Vũ Đồng, mỉm cười biện giải cho người bạn cùng chơi hồi nhỏ:

– Kỳ thực anh ấy rất nghe lời, mỗi lần tôi dặn dò anh ấy làm việc, anh ấy đều không từ chối. Hai nhà bọn tôi lúc bấy giờ rất tốt, cùng chiếu cố lẫn nhau, như người một nhà vậy. Vũ Đồng, cô sao vậy?

– Không có gì.


Phương Vũ Đồng nhìn Bách Lý Băng, lấy lại tinh thần rồi lại liếc nhìn Lâm Dật Phi, từ từ nói:

– Có đôi lúc, quả thực là duyên phận, cô và Vũ Thân là bạn thân thở nhỏ, sau này lại yêu Lâm Dật Phi, coi như là số mệnh đã định, có điều, từ trước đến giờ cô chưa từng yêu Vũ Thân sao?

– Cô nói chuyện đâu đâu vậy…

Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Lý Băng đỏ ửng lên:

– Hồi nhỏ tôi chơi cùng ai thì nhất định phải gả cho hắn sao? Vũ Thân rất tốt, nhưng tôi trước giờ chỉ coi anh ấy là bạn bè, từ sau khi anh ấy tới kinh thành, chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau. Vũ Đồng, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi thực sự không có ý gì với anh ấy.

Khi cô nói tới đây liền không kìm nổi mà liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, giải thích đương nhiên là cho cả hai phương diện. Thấy Lâm Dật Phi mỉm cười, cảm thấy sự biện giải của mình hơi quá mức rồi.

– Tôi biết mà, cô đã có một Lâm Dật Phi, rất khó mà coi trọng người đàn ông khác.

Sắc mặt Phương Vũ Đồng dịu xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười.

– Vậy còn cô? Cảm thấy Dật Phi thế nào?

Đột nhiên Bách Lý Băng hỏi, trong nụ cười còn có chút mất tự nhiên.

– Tôi sao?

Phương Vũ Đồng không kìm nổi cười nói:

– Tôi đối với anh ấy chỉ có một câu cảm ơn, anh ấy đối với tôi rất tốt, còn cứu mạng ông nội tôi, anh ấy là bạn rất tốt của tôi, nhưng không phải là cái khác, bởi vì trong lòng tôi đã có một người đàn ông, sẽ rất khó để tiếp nhận thêm một người khác, cho dù anh ta ưu tú cỡ nào.

– Ồ.

Bách Lý Băng hé miệng cười:

– Vũ Đồng, điểm này của cô cũng giống tôi, chỉ có điều trong suy nghĩ của cô còn có người ưu tú hơn Vũ Thân, còn trong suy nghĩ của tôi, thì rất khó tìm được người nào ưu tú hơn Dật Phi, cho dù đến cha của tôi thì cũng chỉ ngang tài ngang sức với Dật Phi mà thôi.

– Cô trong mắt tình nhân chính là Tây Thi.

Phương Vũ Đồng cười nắc nẻ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cô đơn:

– Dật Phi đương nhiên là ưu tú, trong mắt cô, hoặc trong mắt tôi, nhưng tôi nghĩ, rau xanh cải củ thì đều có điểm đáng yêu riêng của nó, Dật Phi trong mắt người khác có thể có biểu hiện vô cùng bình thường mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui