Khi cậu ta nhìn thấy Trần Lương Hòa đứng bên cạnh mình thì đôi mắt đỏ lên, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, vốn muốn nói một câu “Chỉ đạo Trần, anh đừng cản tôi, để tôi đi chết đi”.
Nhưng cậu ta cho dù không biết tốt xấu nhưng cũng biết đạo lý mượn cán xuống lừa, hiện giờ chỉ đạo Trần chính là một cái thang:
– Trần tiên sinh!
– Hiện giờ thì cậu phục chứ?
Khi Trần Lương Hòa nhìn Hách Hi Nhân thì ánh mắt có chút phức tạp nhưng nụ cười trên khuôn mặt cũng không giảm, giống như một bức tranh mẫu được dán lên vậy.
– Tôi phục rồi, phục rồi.
Hách Hi Nhân nhìn khuôn mặt của Trần Lương Hòa, cố gắng muốn tìm ra một đầu mối gì đó nhưng cậu ta vẫn thất vọng:
– Hiện giờ tôi tâm phục khẩu phục rồi, xem ra chức quán quân của Bách Gia Hội lần này không thuộc về cậu Lâm thì cũng không còn ai khác. Tần Vũ, cậu nói xem có đúng không?
Một quả táo mà chia cho người khác một nửa thì đương nhiên mình sẽ phải ăn ít đi mấy miếng, có lúc một niềm vui chia sẻ với người khác sẽ đem lại hiệu quả gấp đôi nhưng nếu như khi mình phải chịu đau khổ mà tìm được một người còn thê thảm hơn mình thì tâm trạng đau khổ này cũng giảm đi rất nhiều, ngược lại còn khiến người ta sinh lòng đồng cảm.
Hiện giờ Hách Hi Nhân đang làm như vậy, trong lòng cậu ta đang thầm nghĩ tôi không chiếm được ngôi quán quân nhưng Tần Vũ cậu cũng không hẳn là mạnh hơn tôi. Cho dù cậu mạnh hơn tôi một chút nhưng nếu muốn động đến Lâm Dật Phi thì vẫn còn kém lắm. Hách Hi Nhân nghĩ như vậy rồi đột nhiên cảm thấy cuộc đời này cũng không thê thảm đến như vậy.
Tần Vũ nhìn Lâm Dật Phi một lúc lâu, cuối cùng cười khổ nói:
– Hiện giờ tôi chỉ hy vọng mình không bị loại từ vòng đầu đã là tốt rồi, còn về vị trí thứ nhất thì muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đâu.
– Thế này đi.
Trần Lương Hoa cười phá lên, có hào khí không nói ra được:
– Một thời gian nữa nói không chừng mọi người còn hợp tác với nhau quay một bộ phim độc nhất vô nhị nữa, hiện giờ sự hòa thuận mới là quan trọng. Vũ Dương, thực ra trong chuyện này thì tôi luôn cảm thấy người làm không đúng chính là cậu, tuy cậu Lâm độ lượng nhưng cậu vẫn nên xin lỗi một câu đi.
Phương Vũ Dương tức đến xì khói, nhìn Trần Lương Hòa một cái rồi lại thấy Lâm Dật Phi từ chối, không thể hiện chút phong độ độ lượng nào thì khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
– Cậu Lâm, tôi có mắt như mù, trước đây từng làm rất nhiều chuyện sai trái, mong cậu đại nhân đại lượng bỏ qua cho.
Lâm Dật Phi nặn ra nụ cười như bố thí cho ăn mày:
– Tôi chỉ hy vọng lần sau Phương công tử có gọi tôi đến thì cũng đừng đụng đến quả đấm nữa là được, sao tôi có thể trách móc chứ?
– Đâu có, đâu có, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.
Phương Vũ Dương tức gần vỡ tim nhưng vẫn phải điều chỉnh giọng nói của mình để không lộ ra chút địch ý nào.
Ba người tỏ thái độ như vậy, không khí có chút lạnh lẽo nháy mắt trở nên hòa thuận. Đinh Tác Phi cười ha ha:
– Vốn mọi người mời cậu Lâm đến để so tài, đó mới là việc chính nhưng võ công của cậu Lâm cao cường quá, chúng tôi đây không phải là so tài mà là thỉnh giáo mới đúng.
Anh ta vừa thốt ra câu này thì sắc mặt Tần Vũ và Hách Hi Nhân đều có chút không được tự nhiên nhưng bất đắc dĩ mình không có bản lĩnh như người ta nên chỉ có thể cười ha ha để che giấu sự xấu hổ. Lâm Dật Phi cũng cười theo:
– Nếu như tỷ thí xong rồi thì cũng không còn sớm nữa, tôi còn có chuyện khác nữa.
– Chuyện khác?
Trần Lương Hòa ngây ra:
– Đó là…nếu thế thì…
Anh ta còn chưa dứt lời thì Phương Vũ Dương đã có chút ngại ngùng:
– Cậu Lâm, tôi vẫn còn chuyện muốn cậu tha thứ cho.
– Oh? Chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi nhíu mày, thầm nghĩ vị Phương công tử này không xin lỗi thì thôi nhưng vừa xin lỗi thì cứ như bị nghiện, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Phương Vũ Dương nhìn Trần Lương Hòa một cái:
– Có phải buổi sáng cậu nhận được điện thoại của Tô Yên Nhiên tiểu thư không?
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Anh đừng nói là cú điện thoại đó anh bảo người khác gọi chứ?
Phương Vũ Dương nhìn Lâm Dật Phi, chậm rãi nói:
– Đúng vậy, đúng là tôi bảo người khác gọi nhưng hình như cậu Lâm đã biết từ lâu rồi thì phải?
– Cái này thì tôi không nghe ra được.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười:
– Giọng nói trong điện thoại thì luôn có chút khác giọng thật nhưng quả thực người đó bắt chước rất giống, đến tôi nghe thấy mà cũng không phân biệt được.
Trên mặt Phương Vũ Dương có một tia đắc ý nhưng biến mất trong nháy mắt:
– Chỉ là chút tài mọn thôi.
– Nếu như mọi người đã nói ra rồi thì cũng không sao rồi đúng không?
Dáng vẻ Trần Lương Hòa như không biết có chuyện gì xảy ra:
– Thực ra hôm nay việc mời cậu Lâm đến là chủ ý của tôi nhưng không ngờ bọn họ lại nghĩ ra nhiều trò đến vậy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Dù sao thì mọi người cũng không sao, coi như nói đùa đi.
Hách Hi Nhân có chút tức giận nhưng không thể nói mình có sao được, cho dù mình có sao thì cũng coi là tự chuốc lấy, không trách người khác được.
– Bên đạo diễn Triệu có một kịch bản nhưng luôn nói cậu Lâm bận rộn nên cũng không đến tìm cậu.
Trần Lương Hòa chậm rãi nói:
– Hôm nay thật không dễ dàng cậu Lâm mới thoải mái được một chút, hay là chúng ta nghiên cứu thảo luận một chút đi. Hi Nhân, Tần Vũ, hai người cùng đến đây đi, hình như đạo diễn Triệu nổi tiếng ngoài Vũ Dương và cậu Lâm ra thì chưa từng gặp người khác thì phải.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ đưa mắt nhìn nhau, đều vui sướng vô cùng, biết anh ta nói như vậy, cho dù mình không được diễn vai chính nhưng long bào chắc không chỉ có một. Đừng có coi thường tầm quan trọng của những người đóng vai phụ, không phải có một nữ diễn viên chỉ lập nghiệp từ vai a hoàn mà đến hiện giờ đã nổi như cồn sao?
– Tôi có chút chuyện, e là không đi được.
Phương Vũ Dương uyển chuyển từ chối, không muốn diễn một vai nổi tiếng. Thái độ của anh ta đối với Lâm Dật Phi có thể thể hiện đến mức này đã là vô cùng khó rồi, làm sao có thể nhìn nhau mỗi ngày chứ?
– Dù sao cũng tiện đường, còn có xe nữa, cậu Lâm, cậu đi cùng chứ?
Thái độ của Trần Lương Hòa khiến anh ta cũng không tiện từ chối.
Lâm Dật Phi cũng không từ chối, chỉ nói:
– Cũng được, cô ấy cũng giục tôi mấy lần rồi, nếu không đến thăm hỏi đạo diễn Triệu một lần thì phỏng chừng cô ấy sẽ giết mất, tôi cũng không ngăn được.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ vừa mới hứng lên được chút thì lại bị mấy câu này của hắn tạt cho một gáo nước lạnh, không nói lời nào mà ra ngoài trước.
Trần Lương Hòa vừa chui vao xe thì nụ cười như bị cửa xe kẹp ở bên ngoài, trên mặt một tia cười cũng không có.
Đương nhiên người có tiền thì có cái tốt của người có tiền, ít nhất là trong thời tiết tuyết rơi ngập trời thế này cũng không phải đến bến xe chịu lạnh rồi sau đó thì giống như hiện tượng bão hòa, thật vất vả mới chen lên được từ cửa trước nhưng lại xuống từng người một ở cửa sau.
Trần Lương Hòa và Phương Vũ Dương đều là những người có tiền, vậy nên ở đây ngoại trừ xe của Cao Đại Danh ra thì còn có hai chiếc xe, một hàng sáu người thì phân ra ngồi hai xe.
Cao Đại Danh có chút lúng túng, nhìn thấy mấy người ra thì lạ sợ phải chở Lâm Dật Phi nhưng người lúng túng không chỉ có anh ta, Hách Hi Nhân và Tần Vũ không muốn ngồi cùng Lâm Dật Phi nên giành trước ngồi vào xe của Cao Đại Danh, dáng vẻ có chút mất mát.
Đương nhiên Phương Vũ Dương cũng không muốn ngồi cùng xe với Lâm Dật Phi nên lôi Trần Lương Hòa chui vào trong xe của mình, chỉ có Đinh Tác Phi không có khúc mắc gì với Lâm Dật Ohi thì chủ động ngồi vào vị trí lái, cười nói mình có thể lái xe cho ngôi sao võ thuật trứ danh sau này đúng là vinh hạnh.
Phương Vũ Dương tự lái xe của mình theo sau xe của Lâm Dật Phi, cứ buồn bực vì tại sao lúc nãy không nghĩ tới việc đặt một quả bom ở trong xe nhưng vừa nghĩ đến thân thủ xuất quỷ nhập thần của Lâm Dật Phi thì lại thấy có khi máy bay trực thăng từ trên trời rơi xuống thì mới có thể vô thanh vô tức giết được hắn.
Trần Lương Hòa cũng nhìn chiếc xe kia, đột nhiên nói:
– Người này quả thực sâu không lường được, Vũ Dương, cháu vẫn đánh giá thấp cậu ta rồi.
– Sư thúc, chú cũng không nhìn ra được mức độ nông sâu của cậu ta à?
Vẻ mặt Phương Vũ Dương kinh ngạc, suýt nữa thì va vào tường;
– Nếu như lúc nãy bốn người chúng ta ra tay, lại thêm sự giúp đỡ của sư thúc nữa thì cháu nghĩ chắc là sẽ xử lý được tên tiểu tử Lâm Dật Phi này.
– Mọi chuyện không đơn giản như cháu tưởng đâu.
Trần Lương Hòa móc ra điếu xì gà ngậm vào miệng nhưng không châm lửa, Phương Vũ Dương gọi anh ta là sư thúc anh ta cũng không có gì kinh ngạc:
– Chúng ta không cần phải giết cậu ta, thực ra cho dù chúng ta có muốn giết cậu ta thì tuyệt đối cũng không dễ dàng như vậy đâu, người này cũng là một người ngoan độc. Vũ Dương, cháu cũng được coi là không tệ nhưng so với cậu ta thì cũng chỉ là một học sinh thất bại mà thôi.
Nhớ lại tình trạng thê thảm của thủ hạ mấy ngày trước và Hách Hi Nhân vừa nãy, Phương Vũ Dương cũng rùng mình một cái:
– Sư thúc, thế chúng ta làm gì bây giờ? Chú từ nước ngoài xa xôi về chẳng lẽ lại cứ bỏ qua như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...