– Thực ra có hai loại người rất dễ nhìn ra, một là những người không thông minh nhưng lại giả vờ thông minh, loại thứ hai là vốn đã thông minh nhưng lại ra vẻ ngu ngốc.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cô cũng làm không tệ, để cho anh ta cắt cổ tay rồi để anh ta tưởng rằng cô đã tin tưởng anh ta. Nếu như Tây Trạch Minh Huấn nghĩ như vậy thật thì tôi sợ anh ta không chết yên ổn được rồi.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Chẳng lẽ không gì có thể qua được đôi mắt của Tiêu đại hiệp sao?
– Đương nhiên là có.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Ví dụ như tôi không hiểu được cô cố ý tha cho Khổng Thượng Nhâm phỏng chừng là để Phục Bộ Ngọc Tử đến chịu chết, khiến Tây Trạch Minh Huấn tưởng rằng thời cơ đã đến. Tất cả những điều này là vì sao?
– Anh không biết sao?
Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn cười thản nhiên:
– Nhưng tôi lại cảm thấy anh đã biết từ lâu rồi.
Lâm Dật Phi trầm mặc mà không trả lời.
– Thực ra nếu như anh thích thì có thể đến thảo nguyên một chuyến với tôi.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa có một tia buồn bã:
– Ở đó, chỉ cần hai chúng ta liên thủ với nhau thì trên đời này còn ai có thể cản được chứ? Cái người Quân Ức kia tuy ăn sâu bén rễ nhưng chắc cũng không là gì cả.
– Cô e ngại Quân Ức sao?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi cô đề cập đến cái tên này.
– Tôi sợ anh thôi.
Đôi tròng mắt của Hoàn Nhan Phi Hoa vừa chuyển đã nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
– Vậy sao cô không giết tôi ngay bây giờ đi?
Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi:
– Tôi đã không còn là Tiêu Biệt Ly của năm đó, đã không còn nắm chắc có thể thắng được cô hay không nữa rồi.
Đột nhiên Hoàn Nhan Phi Hoa phá lên cười:
– Lẽ nào hiện giờ tôi nắm chắc được khả năng thắng anh sao?
Lâm Dật Phi ngẩn ra, không đợi hắn trả lời thì Hoàn Nhan Phi Hoa đã xoay người rời đi, để lại một câu:
– Tiêu đại hiệp, cuối cùng chúng ta vẫn phải chiến một trận nhưng không phải là hiện giờ.
Khi Lâm Dật Phi rời giường vào buổi sáng thì tâm trạng vẫn phập phồng.
Những người tu luyện nội công như bọn họ, so với người bình thường thì có thể gặp phong ba mà không thấy sợ hãi. Hắn là người học võ, hiện tượng này cũng ít khi xuất hiện trên người hắn.
Nhưng có rất nhiều chuyện hắn không thể không nghĩ.
Hắn cứ suy nghĩ về ý của Nhan Phi Hoa, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại có thâm ý bên trong.
Hắn từ chối đề nghị đến thảo nguyên của cô, thoạt nhìn dường như cô vô ý nhưng hắn biết tất cả mưu kế mà cô dày công bày ra đều vì một trận trên thảo nguyên với Quân Ức hoặc với một người có lẽ vẫn còn sống là Hoàn Nhan Liệt hoặc là với một người mà hắn không biết.
Nhưng trên đời này, người có thể đáng để Hoàn Nhan Phi Hoa gióng trống khua chiêng như vậy quả thực không nhiều.
Lần này hắn thật sự có thể không quan tâm sao?
Đàm Giai Giai cảm thấy rất khó hiểu với hành động của hắn, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình. Cô cho rằng Lâm Dật Phi nên đi cùng Nhan Phi Hoa đến thảo nguyên một chuyến, ít nhất thì Nhạc Hạo Phong đã bị liên lụy vào chuyện này, hiện giờ cũng không rõ sống chết ra sao. Hiện giờ người có thể cứu Nhạc Hạo Phong ra chỉ có duy nhất huấn luyện viên Lâm.
Nhưng câu trả lời của Lâm Dật Phi lại không đồng ý, hắn cảm thấy hiện giờ tính mạng của Nhạc Hạo Phong cũng không cần lo lắng, ít nhất nếu như muốn giết thì khi bắt được bọn họ đã có thể giết luôn rồi. Nếu như bọn họ vượt xa xôi khó khăn cũng cố đưa Nhạc Hạo Phong đến thảo nguyên thì chắc bọn họ cảm thấy Nhạc Hạo Phong còn có thể lợi dụng được. Nếu như cậu ta còn hữu dụng thì ít nhất cũng không bị nguy hiểm gì.
Tuy Đàm Giai Giai cảm thấy suy đoán của hắn có chút võ đoán nhưng chỉ có thể tán đồng vì có nhiều lúc Lâm Dật Phi đã bày tỏ ý của hắn thì không ai có thể thay đổi được hoặc có lẽ hắn có một hàm ý khác sâu hơn mà chính cô cũng không đoán ra được. Vậy nên cô trở về kể lại một chút tình hình cho Chương Long Châu, Lâm Dật Phi quay lại khách sạn vùi đầu ngủ một giấc.
Nhưng hắn ngủ cũng không ngon, hắn cứ nghĩ về Hoàn Nhan Phi Hoa.
Thực ra thì hắn và Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không quen nhau, tám trăm năm trước hai người chỉ từng gặp nhau hai lần, còn tám trăm năm sau cũng chỉ là từng gặp nhau ba lần. Đương nhiên điều này không tính những lần cô âm thầm theo dõi hắn.
Số lần hắn gặp Hoàn Nhan Phi Hoa càng nhiều thì hắn càng phát hiện người con gái này không đơn giản chút nào. Tám trăm năm trước cô bị bản lĩnh của Hoàn Nhan Liệt che lấp nhưng tám trăm năm sau đã không còn ai có thể không nhận ra bản lĩnh của cô.
Lâm Dật Phi chậm rãi thò tay vào trong ngực lấy ta một khối ngọc bội, màu sắc cổ xưa, hiện ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt. Hắn nhìn một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi dài, dùng sức nắm chặt, trong khoảnh khắc dường như cả người gồng lên mấy phần.
Hắn rất ít khi dốc toàn lực như vậy, hắn chỉ nắm một cái như vậy, cho dù là sắt thép cũng trở nên mềm ra. Đôi tay của Tiêu đại hiệp, cho dù là Tam Tuyệt Chỉ Tăng của Thiếu Lâm năm đó cũng cảm thấy tự ti.
Bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm không phải là tập luyện càng nhiều thì võ công cào cao thâm, giống như anh tinh thông mười tám loại binh khí nhưng khi ra chiến trường đánh giặc lại không thể tay trái dùng đao Thanh Long Yển Nguyệt còn tay phải lại dùng Trượng Bát xà mâu. Như vậy chẳng những không bằng Quan Vân Trường và Trương Dực Đức mà e là chính mình cũng phải cố hết sức để cầm.
Nhưng Tam Tuyệt Chỉ Tăng của Thiếu Lâm cũng bằng không, Kim Cương chỉ, Đại Trí Vô Định chỉ và Đa La chỉ pháp của anh ta đã vượt qua uy lực tu luyện một mình của tiền nhân nhưng anh ta vẫn hận không thể mọc ra mười đầu ngón tay mà vẫn không làm gì được Tiêu Biệt Ly.
Sau khi tỷ võ thì anh ta mới nói nội công chỉ pháp của Tiêu đại hiệp vô cùng độc đáo, bần tăng tự thấy mặc cảm.
Tuy đôi tay của Lâm Dật Phi hiện giờ không bằng Tiêu Biệt Ly nhưng khi hắn dùng toàn lực mà nắm một cái thì không còn nhiều thứ còn nguyên vẹn.
Nhưng khối ngọc kia cũng không hóa thành bột mịn mà còn tỏa ra một chút hào quang. Khối ngọc khi mới lấy ra chỉ hiện lên màu trắng nhàn nhạt nhưng sau khi được hắn đưa nội lực vào thì dần dần trở nên lóa mắt.
Ánh sáng dần dần trắng đỏ, trong giây lát thì chói mắt, trong đó tạo thành một quầng sáng, quầng sáng kia càng chuyển động càng nhanh, dường như muốn phá khối ngọc mà phát ra nhưng không được, chỉ trong giây lát Lâm Dật Phi thở dài, toàn thân buông lỏng, quầng sáng kia biến mất trong nháy mắt, không còn thấy gì nữa.
Lâm Dật Phi mở mắt ra nhìn khối ngọc trên tay, thì thào tự nói:
– Là nó thật sao? Tiếc là mình vẫn không thể để nó tái hiện lại cảnh tượng năm đó, nhưng nếu như nó xuất hiện lần nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hắn cảm nhận từng đợt rung động từ khối ngọc kia truyền đến, trong lòng nghi hoặc, lại có chút cười khổ.
Khối ngọc này có trong tay Ngân Bình từ lâu, cô nói đây là sư phụ để lại cho cô, trong đó chứa một bí mật động trời. Đối với sư phụ của Ngân Bình, năm đó Tiêu Biệt Ly muốn mở mang kiến thức về vị cao nhân này một chút nhưng không có duyên. Ngân Bình nói nhìn thấy khối ngọc này cũng giống như nhìn thấy con người cô ấy nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn nhìn thấy khối ngọc này thì người ấy đã ở tám trăm năm trước.
Bí mật này được lưu truyền từ xưa đến nay nhưng chưa có ai có thể phá giải, hắn thậm chí còn có chút hoài nghi liệu trong khối ngọc có bí mật không. Lúc đó khi Nhạc Ngân Bình đưa khối ngọc cho Tiêu Biệt Ly thì còn nói đùa “vậy nên nhiệm vụ tìm ra bí mật của khối ngọc này muội đã giao cho huynh rồi”.
Lâm Dật Phi ngồi ở đầu giường nhìn khối ngọc kia, dường như có chút suy nghĩ.
Từ lúc nào bản thân hắn cảm giác được dị trạng của khối ngọc này?
Nếu nói dựa vào cảm giác mạnh yếu của nội lực thì tại sao vào thời kỳ bản thân mình sung sức như năm đó mà không phát hiện ra?
Hắn đã cảm ứng được sự bất đồng của khối ngọc này từ lâu, đó là khi gặp phải Phong Tuyết Quân, khi khối ngọc rơi vào người cô hắn cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Sau đó khi khối ngọc ở trên người hắn thì hắn lại cảm thấy nó yếu đi rất nhiều, trừ khi cảm thấy những rung động rất nhỏ ra thì cũng không có gì khác, cho dù là rung động thì cũng rất nhỏ, nếu như hắn không tĩnh tâm thì rất khó cảm nhận được.
Khi mới lấy khối ngọc từ tay Uông Tử Hào thì hắn còn cảm thấy rất mạnh, đặt trong lòng bàn tay còn có cảm giác đó truyền đến nhưng tại sao càng về sau thì lại càng yếu đi?
Thậm chí Lâm Dật Phi còn có một cảm giác rất hoang đường là khối ngọc này có sinh mệnh.
Chỉ có điều sinh mệnh của khối ngọc này sắp kết thúc nên mới có cảm giác nó càng ngày càng yếu ớt, giống như một người bệnh sắp chết, từ trên người anh ta cũng có thể cảm giác được sự rời xa của sinh mệnh sao?
Dường như quan điểm này không chính xác lắm, ít nhất khi Ngân Bình đưa cho hắn khối ngọc này thì hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ sự kỳ lạ nào. Nếu như có gì lạ thường thì nội công của Ngân Bình tinh thâm như vậy không có lý nào mà cô không cảm nhận được.
Nếu như khối ngọc này có sinh mệnh thì lúc đó khối ngọc này đã chết đi rồi lại sống lại? Hay là sau khi sống lại thì lại sắp chết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...