Tuyết bay phấp phới, kình phong cổ động.
Lâm Dật Phi đánh ra một chưởng, thần sắc nghiêm nghị, đứng thẳng như một thiên thần, dưới chân không di động mảy may.
Người trong tay hắn vốn có ý nghĩ chạy trốn trong đầu nhưng thấy uy lực trong một chưởng này của hắn thì gần như tưởng là siêu nhân đã đến Trung Quốc.
Nhưng anh ta biết rằng đây không phải là siêu nhân, người này chỉ phát huy võ công đã bị người đời lãng quên mà thôi.
Tiềm năng của con người là vô hạn, luôn cố gắng phá vỡ hết cực hạn tiềm năng đến cực hạn tiềm năng khác, rõ ràng võ công cũng là một trong những bản lĩnh như vậy.
Người kia chắc chắn Lâm Dật Phi không phải là siêu nhân bởi vì thực ra anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy còn một người cũng có khả năng như vậy.
Đàm Giai Giai càng thêm khiếp sợ, cô vẫn luôn cho rằng Lâm Dật Phi luyện võ từ lâu, lại có được sự chỉ điểm của danh sư nên so với một đám đặc công, cả cô và Nhạc Hạo Phong thì cao hơn mấy bậc. Cô cũng luôn cho rằng mình ít nhiều cũng đã biết về thực lực của Lâm Dật Phi, võ công của hắn cao siêu nhưng có lúc biểu hiện cũng rất cơ trí.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng võ công của Lâm Dật Phi lại như đại dương mênh mông, vĩnh viễn khiến người ta không đoán được độ sâu trong đó. Anh vĩnh viễn cũng không biết được khi nào thì trong mặt biển nhìn bề ngoài rất bình lặng kia sẽ bạo phát sóng thần, đánh cho những chiếc thuyền nhỏ tàu lớn nông cạn, kiêu ngạo tan tác.
Lâm Dật Phi túm người kia trong tay như túm một cọng rơm, chỉ bước hai bước đã bước đến trước chiếc xe.
– Huấn luyện viên Lâm, cẩn thận xe nổ.
Đàm Giai Giai ở xa xa lớn tiếng nhắc nhở.
Lâm Dật Phi thò tay ra, bắt một phát, một tiếng “cạch” vang lên, cửa xe vốn đang quay cuồng, bị chèn ép đến biến dạng đã bị hắn giật xuống.
Tay hắn dường như ẩn chứa lực đạo vô tận, cánh cửa xe bằng sắt thép dưới tay hắn như một tờ giấy mỏng vô cùng yếu ớt.
Người kia bị kẹt trong xe, mặt mũi bầm dập nhưng cũng không bị thương nặng. Lâm Dật Phi lại khẽ vươn tay, người kia cố sức nửa ngày cũng không thể giãy ra, không biết tại sao đột nhiên thoát khỏi cái xe, tuy người đã bị Lâm Dật Phi túm ra nhưng thần sắc hốt hoảng, gục đầu xuống.
– Tây Trạch Minh Huấn, đã lâu không gặp.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, vung tay ném anh ta xuống đất:
– Không ngờ ngày đó chúng ta chia tay lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Toàn thân Tây Trạch Minh Huấn rung lên, chỉ hận tai nạn vừa nãy mình không bị hủy dung đi.
Tuy anh ta và Lâm Dật Phi chỉ từng gặp qua một lần nhưng anh ta biết những người như Lâm Dật Phi quan sát tỉ mỉ, tuyệt đối không có lý nào mà không nhận ra mình. Vừa rồi anh ta cúi đầu vì hai mục đích, thứ nhất là giấu thiết bị thu đi, thứ hai là không muốn để Lâm Dật Phi nhận ra diện mạo vốn có của mình nhưng xem ra tất cả đều phí công.
Tây Trạch Minh Huấn chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút cười khổ:
– Cậu Lâm, đúng vậy, tôi cũng không ngờ.
– Phục Bộ Ngọc Tử đâu rồi?
Lâm Dật Phi không nói nhiều nữa, trực tiếp hỏi luôn.
Đàm Giai Giai ngẩn ra, thấy bất ngờ khi thấy Lâm Dật Phi và người kia có quen nhau.
Cô không biết mọi chuyện khi Nhan Phi Hoa đến Giang Nguyên lần thứ hai nhưng Lâm Dật Phi đã đích thân tham dự. Hắn tùy ý khẽ ngửi đã biết có người hạ “nghênh phong tán” vào trong chén của hắn nhưng phân lượng không đến nỗi chết ngay tại chỗ. Tiêu Biệt Ly năm đó đã trải qua trăm trận chiến, còn sóng gió nào mà chưa gặp chứ? Có thể nói hắn trải qua ám sát ám đấu như cơm bữa, nếu như cứ tùy tiện uống hết chén nước thì tám trăm Tiêu đại hiệp cũng toi mạng rồi.
Người hạ độc hiển nhiên là biết trải qua trận này của Nhan Phi Hoa, chỉ cần không bị mất mạng ngay lập tức thì chắc chắn có thể giải cứu được nên Lâm Dật Phi đã đưa ra phán đoán, không thèm đếm xỉa để xem cuộc vui đến đâu.
Quả nhên, “nghênh phong tán” chưa chắc là do Bách Địa Trung Cương hạ nhưng hắn đã không thể giải thích được, sau đó thì người tên Tây Trạch Minh Huấn này xuất hiện tức thời. Anh ta vốn là thủ hạ của Bách Địa Trung Cương, sự thất thố hoảng hốt của anh ta đã là một bằng chứng rõ ràng cho thấy Phục Bộ Ngọc Tử đã hao tổn tâm cơ. Cái người tên Tây Trạch Minh Huấn này này sau đó không chết chỉ có thể cho thấy sự sáng suốt của Phục Bộ Ngọc Tử.
Những người có liên quan đều không thể chết, ví dụ như là Wanatabe Chính Dã, chỉ có điều sau chuyện này thì Tây Trạch Minh Huấn ngoài việc gia nhập với Phục Bộ Ngọc Tử ra thì cũng không còn con đường nào khác. Nghĩ đến cuộc thăm hỏi mấy ngày hôm trước của Phục Bộ Ngọc Tử, Lâm Dật Phi thở dài một tiếng nhưng không biết Nhan Phi Hoa có biết tất cả những chuyện này hay không?
– Cô ấy…cô ấy…
Đột nhiên Tây Trạch Minh Huấn nhắm mắt lại:
– Cậu Lâm, cậu giết tôi đi.
Lâm Dật Phi nhìn anh ta một lúc lâu:
– Các anh có liên quan đến những người đó hay là có hứng thú với các nhà khoa học vậy?
Tây Trạch Minh Huấn do dự một chút, nhìn đồng bọn một cái nhưng cũng không lòng dạ độc ác như Phong Bình:
– Cậu Lâm, điều này thì tôi không biết.
– Đưa tôi đi tìm Phục Bộ Ngọc Tử.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Tôi có thể đảm bảo anh sẽ không sao.
Tây Trạch Minh Huấn lộ vẻ sầu thảm, cười nói:
– Những gì cậu Lâm nói đương nhiên tôi tin nhưng cho dù tôi không có chuyện gì nhưng bán đứng người tôi tin tưởng thì làm sao có thể an tâm đây? Một người nếu như không thể an tâm thì nhiều lúc sống còn khó chịu hơn là chết.
Lâm Dật Phi nhìn anh ta nửa ngày, không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại nói ra những lời này, thoạt nhìn anh ta không giống là người trọng khí phách, ít nhất là anh ta đã bán đứng người anh ta tin tưởng là Bách Địa Trung Cương.
Đạo lý này rất đơn giản, độc không phải do Bách Địa Trung Cương hạ thì việc Tây Trạch Minh Huấn đi ra bị Phục Bộ Ngọc Tử bắt là do cố ý.
– Tôi không biết xương cốt của mình có cứng rắn hay không nữa.
Tây Trạch Minh Huấn chậm rãi nói:
– Nhưng cậu có thể thử xem, giống như Phong Bình vậy.
– Oh?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Anh biết được bao nhiêu vậy?
– Những chuyện chúng tôi biết hơn những gì cậu biết nhiều lắm.
Sắc mặt Tây Trạch Minh Huấn âm tình bất định:
– Nhưng tôi nghĩ là cô Ngọc Tử chắc chắn sẽ không để cho Nhạc Hạo Phong có chuyện gì.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Anh có thể khẳng định sao?
– Tôi có thể đảm bảo, cô Ngọc Tử có thể dùng 100% khí lực bảo vệ Nhạc Hạo Phong thì cũng sẽ không dùng 90%…
Tây Trạch Minh Huấn thở dài một tiếng:
– Tôi không xin cậu phải tin tôi, chỉ xin cậu biết rằng lần này cô Ngọc Tử tuyệt đối không có ác ý gì.
– Xem ra chuyện này phức tạp hơn tôi tưởng nhiều.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Bởi vì ít nhất lúc ấy tôi không phát hiện ra các anh nhưng các anh lại biết tất cả về chúng tôi.
– Cái này thì quả thực là gặp may.
Tuy Tây Trạch Minh Huấn nằm trong đống tuyết, mặt mũi xanh tím nhưng thoạt nhìn lại dễ chịu hơn một chút:
– Cậu Lâm, cậu phải biết rằng trên đời này ngoài võ công ra còn có khoa học kỹ thuật. Nhạc Hạo Phong và Mã Đặc Lợi đều không có võ công như cậu, cũng không biết võ công như cậu. Phòng bọn họ ở đã sớm bị lắp máy nghe trộm, đương nhiên tên Phong Bình kia cũng không biết. Tuy rằng dựa vào võ công của cậu thì hoa rơi lá rụng cũng có thể không bỏ qua nhưng không cho thấy được cậu có thể vừa nghe đã biết là có máy nghe trộm.
Đàm Giai Giai ở một bên nghe xong thì trong lòng run sợ, không kìm được hỏi:
– Các anh giám thị mấy người Nhạc Hạo Phong làm gì?
Tây Trạch Minh Huấn không trả lời.
Nhưng Lâm Dật Phi lại nhìn Đàm Giai Giai một cái:
– Xem ra chiêu dụ rắn ra khỏi hang của các anh cũng không cao minh lắm, ít nhất thì bọn họ cũng đã nhìn ra sơ hở, hơn nữa còn đến ôm cây đợi thỏ, trực tiếp lợi dụng luôn mưu kế của các anh rồi ngồi chờ những người đó đến.
Đàm Giai Giai cũng nghĩ đến điều này, không khỏi có chút cười khổ, cô cảm thấy so với hai tổ chức vừa khổng lồ vừa ít xuất hiện dị thường này thì sức mạnh của mình trên phương diện này vẫn quá mức yết ớt. Nếu như không có Lâm Dật Phi cũng ở Bắc Kinh thì có thể nói mình đã thất bại thảm hại trên mặt này rồi.
– Thực ra chúng tôi không có ác ý với cậu.
Tây Trạch Minh Huấn cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi:
– Dùng những thù đoạn nhỏ bất đắc dĩ này cũng chỉ vì nỗi khổ tâm bất đắc dĩ mà thôi, nhưng trong mắt cậu thì tất cả những điều này chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới.
Anh ta nói chuyện ít nhiều cũng có chút nịnh nọt, cố gắng để mình nịnh nọt mà không để lại dấu vết gì vì anh ta nhớ rõ lúc ấy Phục Bộ Ngọc Tử từng nói Lâm Dật Phi đối với bọn họ mà nói không phải kẻ thù cũng không phải bạn bè. Nếu đã như vậy thì bọn họ nhất định phải tranh thủ kéo hắn lại.
Vốn Tây Trạch Minh Huấn nghe đến đó còn có chút không cho là đúng. Lúc trước trước mặt tông chủ anh ta cũng từng nhìn thấy Lâm Dật Phi, chỉ thấy hắn ngồi đó, nói cũng không nói nhiều hơn một câu, thoạt nhìn rất bình thường, thuộc kiểu người ném vào trong đám đông thì căn bản là tìm không ra. Anh ta không hiểu được tại sao tông chủ có thể khiến cho vạn người cúi đầu mà lại để cho Lâm Dật Phi ngồi ngang bằng với mình, nhưng hôm nay nhìn thấy một kích của hắn thì Tây Trạch Minh Huấn cuối cùng cũng hiểu được hóa ra ánh mắt của mình vẫn còn kém rất xa, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong. Nếu như mình mà còn trông mặt mà bắt hình dong thì thứ đánh mất chính là tính mạng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...