– Tông chủ có dặn dò, bảo chúng ta phải thuận theo lẽ tự nhiên, nếu có thể thì cố gắng không xung đột gì với anh Lâm, anh đừng có quên đấy.
Phục Bộ Ngọc Tử thở dài một tiếng:
– Nếu như anh quên rồi thì tốt nhất là về xin chỉ thị một chút đi.
Bách Địa Trung Thụ than nhẹ một tiếng:
– Ngọc Tử, cảm ơn lời nhắc nhở của cô, nếu không thì tôi đã phạm vào một sai lầm lớn rồi.
Phục Bộ Ngọc Tử tự nhiên cười một cái. Cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài nhưng không chú ý đến ánh mắt của Bách Địa Trung Thụ phía sau lộ ra một tia oán độc và giả dối, hoàn toàn khác so với biểu hiện cung kính ngày thường của anh ta.
Lâm Dật Phi đóng cửa phòng lại, lúc quay đầy nhìn lại thì Giang Hải Đào đã chui ra khỏi cái tủ, thần sắc có chút chật vật:
– Cậu Lâm, cậu tuyệt đối không được tin những gì Phục Bộ Ngọc Tử nói.
– Trang web giết người của các anh có quy định này sao?
Lâm Dật Phi chậm rãi ngồi xuống.
– Cái đó…quy định thì có.
Thần sắc Giang Hải Đào có chút hoảng sợ:
– Nhưng thực sự từ lần trước tôi đã không còn nghĩ đến việc ám sát cậu nữa, con mụ kia sợ cậu, muốn mượn tay cậu để diệt trừ tôi. Cậu Lâm, cậu nhất định phải tin tôi, thực sự tôi rất muốn sống tiếp, tìm một nơi tránh đầu sóng ngọn gió rồi sau đó ra nước ngoài, không bao giờ quay lại đây nữa.
– Trang web giết người ở đâu vậy? Có phải là ở Afghanistan không?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
Giang Hải Đào ngẩn ra, cười lớn nói:
– Cậu Lâm nói đùa rồi, cậu nói vậy thì chẳng phải chúng tôi trở thành các phần tử khủng bố sao?
– Lẽ nào các anh vẫn không phải là các phần tử khủng bố?
Lâm Dật Phi cau mày nói:
– Hiện giờ tôi muốn biết rốt cuộc trang web giết người ở đâu, còn nữa, người đứng đầu của các anh là ai?
– Cái này…
Trên mặt Giang Hải Đào lộ ra vẻ khó xử:
– Cậu Lâm, tôi thực sự không biết.
– Anh không biết sao?
Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lẽo:
– Vậy thì anh biết những gì? Nếu như anh không biết cái gì, anh cảm thấy anh vẫn còn giá trị gì sao?
Mồ hội Giang Hải Đào lại chảy xuống, sắc mặt xám xịt:
– Cậu Lâm, quả thực tôi không dám giấu, tôi từ nhỏ đã là cô nhi.
– Uhm?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Theo tôi được biết thì hình như anh không phải là cô nhi gì cả, bố anh là Giang Vạn Sơn – Tổng giám đốc của Tập đoàn Hải Thiên, hơn nữa việc kinh doanh còn trải rộng khắp Đông Nam Á.
– Đó chỉ là danh nghĩa thôi, có Giang Vạn Sơn, cũng có Tập đoàn Hải Thiên.
Giang Hải Đào cười khổ nói:
– Nhưng con trai của Giang Vạn Sơn tên là Giang Hải Phong, Giang Hải Đào tôi đây chỉ mạo dùng một chút, nếu không tôi vào tù ra tội, làm sao ông ta có thể ngồi yên không quan tâm đến chứ?
– Anh không sợ người khác vạch trần ra sao?
Lâm Dật Phi có chút buồn cười, điều này thì Chương Long Châu chưa từng nói, hoặc có lẽ Chương Long Châu cảm thấy đây không phải là vấn đề quan trọng.
– Tôi sợ gì chứ?
Không ngờ trong mắt Giang Hải Đào lộ ra vẻ khinh bỉ nhưng đương nhiên không phải là nhằm vào Lâm Dật Phi:
– Tôi đến Giang Nguyên chỉ tùy tiện tìm một cán bộ mời ông ta ăn bữa cơm, tiêu tiền như nước một chút. Ông ta nhìn thấy xe thể thao hàng hiệu của tôi, đồng hồ Rolex, toàn thân là hàng hiệu thì có lý gì lại không tin chứ? Tôi cũng không phách lối, chỉ tùy cơ ứng biến nhưng buồn cười là lại gặp phải cái cô Tô Tình kia. Chỉ quẳng cho cô ta ít tiền là cô ta cùng ngoan ngoãn xúm lại, sợ bỏ lỡ một con rùa vàng là tôi đây.
Nhưng Giang Hải Đào nhìn Lâm Dật Phi một cái, không kìm được giải thích:
– Cậu Lâm, tôi biết cậu có quan hệ rất tốt với cô Yên Nhiên nên lúc ấy cũng sợ tiếp xúc với cô ấy rồi tiết lộ chi tiết nên không tiếp xúc với cô ấy. Cô ấy mạnh mẽ hơn Tô Tình, cũng không xem trọng tiền bạc, một cô gái nếu như không xem trọng tiền bạc thì rất khó có thể cấu kết chỉ trong thời gian ngắn.
Lâm Dật Phi chỉ cười khổ:
– Chẳng lẽ anh muốn nói từ nhỏ anh là một cô nhi, một người thần bí đào tạo anh từ nhỏ, huấn luyện kỹ năng ám sát của anh rồi sau đó dựa vào giấy tờ thông tin gì đó để sắp xếp nhiệm vụ cho anh chứ?
Không ngờ Giang Hải Đào gật đầu thật:
– Mặc dù hơi khác nhưng cũng đại khái là thế.
Lâm Dật Phi nhìn Giang Hải Đào một lúc lâu:
– Nói vậy tức là anh không biết chút gì về người đứng đằng sau anh sao?
Mồ hôi Giang Hải Đào chảy xuống:
– Cậu Lâm, tôi không lừa cậu đâu nhưng thực tế là tôi không biết nhiều.
– Thế anh nói thế nào với bọn họ?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Phục Bộ Ngọc Tử nghe anh giải thích như vậy thì sao lại bỏ qua cho anh rồi còn bảo anh đi lấy Loan Phượng Thanh Minh một mình chứ?
– Tôi cứ nói một chút manh mối mà họ cần, tôi nói lừa bọn họ là tổng bộ của chúng tôi vẫn ở thảo nguyên.
Giang Hải Đào có chút xấu hổ:
– Nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi.
Thần sắc Lâm Dật Phi vừa động:
– Thế hiện giờ thì sao?
– Tôi chỉ nghe nói trước đây là thảo nguyên.
Giang Hải Đào lộ vẻ mặt khó khăn:
– Nhưng do nguyên nhân bất đắc dĩ nên hiện giờ đã dời sang nước ngoài, nhưng cụ thể là ở đâu thì những nhân vật nhỏ như chúng tôi cũng không thể biết được.
– Lý do bất đắc dĩ? Thế cấp trên của anh là ai?
Lâm Dật Phi như thoáng có chút suy nghĩ:
– Chắc anh biết người này chứ?
– Đúng vậy, đó là Đỗ Bách Tuyền.
Giang Hải Đào giảm thấp âm thanh.
– Cái gì?
Lâm Dật Phi kinh ngạc:
– Là ông ta sao? Vậy còn chuyện của con trai ông ta?
– Đó chỉ là tung hỏa mù thôi.
Giang Hải Đào cười khổ nói:
– Ông ta chỉ phối hợp hành động với tôi thôi, việc con trai ông ta mất tích cũng là ngụy trang nhưng chuyện này được làm một cách bí mật, cũng không có sơ hở gì, muốn nắm được nhược điểm của ông ta cũng không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ với cậu Lâm, nếu như cậu có thể buông tha tôi thì chắc là sẽ không đi tìm ông ta gây phiền phức chứ?
– Quan hệ giữa anh và ông ta rất tốt sao?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nếu như tốt thật thì anh cũng sẽ không bán đứng ông ta.
Giang Hải Đào biến sắc, lẩm bẩm nói:
– Ông ta rất tốt với tôi nhưng đương nhiên là mạng của tôi quan trọng hơn chứ.
– Oh.
Lâm Dật Phi biết anh ta thẳng thắn, xoay xoay cây tăm trong tay, dường như đang tự hỏi gì đó. Giang Hải Đào có chút thấp thỏm, trộm nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Những tiếng “rầm, rầm, rầm” như đè lên người Giang Hải Đào, thần sắc anh ta vừa động, đột nhiên đứng bật dậy, tay mò vào trong ngực.
Lâm Dật Phi chỉ khoát tay:
– Đừng căng thẳng, tìm tôi đấy.
Người ngoài cửa kêu lên:
– Huấn luyện viên Lâm, tỉnh dậy đi.
Lâm Dật Phi đứng dậy mở cửa, Giang Hải Đào không biết ý của Lâm Dật Phi, không biết là trốn đi một chút hay là đứng nguyên tại chỗ. Đến khi nhìn thấy cô gái bước vào thì Giang Hải Đào giật nảy mình, đột nhiên móc súng ra, lớn tiếng quát:
– Cậu Lâm, cậu bán đứng tôi.
Người đi vào là Đàm Giai Giai, cô cũng nhìn Giang Hải Đào với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy anh ta rút súng ra thì vội vàng chắn trước mặt Lâm Dật Phi, thất thanh nói:
– Huấn luyện viên Lâm, cẩn thận.
Lâm Dật Phi chỉ khoát khoát tay thì Giang Hải Đào đã hoảng sợ nhảy lên như một con thỏ, anh ta chỉ cảm thấy tay đau đớn, đột nhiên bủn rủn vô lực, năm ngón tay không khỏi buông ra, khẩu súng giảm thanh của anh ta vừa mới rơi xuống đất, đột nhiên như sống lại mà bay lên tay Lâm Dật Phi.
Đàm Giai Giai có chút bất ngờ vui mừng, sớm đã móc ra khẩu súng ngắn chĩa về phía Giang Hải Đào, đầu cũng không dám quay đi:
– Huấn luyện viên Lâm, Giang Hải Đào là tội phạm bỏ trốn, tôi nhận được tin của cảnh quan Chương là anh ta đã trốn tù.
Lâm Dật Phi cười cười, cổ tay rung lên đã tháo hết băng đạn rồi ném khẩu súng cho Giang Hải Đào.
Đàm Giai Giai và Giang Hải Đào đều ngẩn người ra, không biết hắn định làm cái gì.
– Giai Giai, có chuyện gì vậy?
Lúc này Lâm Dật Phi mới nhìn Đàm Giai Giai.
– Hạo Phong gặp nguy hiểm rồi.
Đàm Giai Giai giảm thấp âm thanh.
– Hả?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Nói cụ thể đi!
– Thời gian gấp lắm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tôi không gọi được cho anh.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Đã làm chậm trễ thời gian nhiều rồi, nhưng còn người này thì sao?
Tuy Nhạc Hạo Phong phải cứu nhưng trong ý thức của Đàm Giai Giai thì tên Giang Hải Đào này cũng không thể không bắt.
– Tôi đồng ý là tha cho anh ta rồi.
Âm điệu Lâm Dật Phi hơi cao một chút khiến Giang Hải Đào ở một bên nghe được thì sắc mặt hòa hoãn hơn.
– Nhưng mà…
Đàm Giai Giai hơi vội, thấy được ánh mắt của Lâm Dật Phi, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Huấn luyện viên Lâm, cứu người quan trọng hơn, tôi chỉ đành coi như không nhìn thấy gì cả.
– Được, chúng ta đi thôi.
Lâm Dật Phi xoay người ra ngoài cửa, làm sao hắn có thể bỏ mặc sự an nguy của Nhạc Hạo Phong chứ?
– Nhưng cậu Lâm, chuyện cậu đồng ý với tôi thì sao?
Giang Hải Đào lo lắng.
– Tôi đưa cho cậu một bức tranh và một bản đồ.
Lâm Dật Phi cũng không thoái thác, tìm giấy bút:
– Anh đem đủ lương thực của một tháng là có thể lên đường rồi.
Giang Hải Đào vô cùng vui mừng, nói một cách thấu hiểu lòng người:
– Vậy cũng được, cậu Lâm, chúng ta lên xe rồi nói tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...