– Chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi xòe bàn tay ra, đếm những cây tăm trong lòng bàn tay, đột nhiên nói một câu:
– Hóa ra là có bốn cây.
Trong tay hắn có ít nhất mười cây tăm, đột nhiên hắn nói bốn cái gì đấy có chút đột ngột nhưng Phục Bộ Ngọc Tử và Bách Địa Trung Thụ lại biến sắc, đưa mắt nhìn nhau.
– Anh Lâm, không biết anh còn nhớ chuyện có người muốn ám sát anh ở Giang Nguyên không vậy?
Một câu nói của Phục Bộ Ngọc Tử khiến Giang Hải Đào trong tủ quần áo thầm run trong lòng. Khi nghe thấy tiếng Phục Bộ Ngọc Tử bước vào thì anh ta đã giơ khẩu súng giảm thanh lên nhưng anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh ta còn có chút nắm chắc mấy người Phục Bộ Ngọc Tử nhưng lại không nắm được suy nghĩ của Lâm Dật Phi.
– Đương nhiên là còn nhớ rồi, chỉ có điều lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nghe nói người đó đã bị bắt.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Không biết tại sao hai người lại nhắc đến anh ta?
– Nhưng đáng tiếc là lưới trời lần này cũng có lỗ hổng, không ngờ tên nghi phạm Giang Hải Đào đã trốn thoát, nghe nói là bị cướp tù, không biết rốt cuộc là ai làm.
Phục Bộ Ngọc Tử nói đến đây thì dáng vẻ căm thù đến tận xương tủy, dường như những gì Giang Hải Đào vừa nói đều là nói vớ vẩn, những gì cô nói mới là thật.
– Oh, vậy sao? Không biết ai mà lại có bản lĩnh như vậy.
Lâm Dật Phi thở dà một tiếng:
– Anh ta trốn ra ngoài thì e là còn gây hại nhiều hơn.
– Đúng vậy, nhất là anh Lâm, anh phải cẩn thận đấy.
Phục Bộ Ngọc Tử nói ân cần.
– Tại sao chứ?
Dường như Lâm Dật Phi quên mất người giấu trong tủ quần áo chính là Giang Hải Đào.
– Vì chúng tôi nghe nói trang web giết người có quy định, sát thủ mà không thể hoàn thành nhiệm vụ trong một lần thì vĩnh viễn không thể quay lại, trừ phi…
Phục Bộ Ngọc Tử kéo dài âm thanh:
– Trừ phi anh ta có thể giết anh lần nữa thì mới có thể nhận được sự bảo vệ của tổ chức, không cần tránh sự trừng phạt của tổ chức nữa. Vậy nên anh phải cẩn thân, nhỡ có gặp phải anh ta thì ngàn vạn lần không thể nghe hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) của anh ta, giết anh ta ngay tại chỗ là được rồi.
Khi Lâm Dật Phi nghe được Phục Bộ Ngọc Tử nói thì cuối cùng cũng hiểu được Bách Địa Trung Cương chết cũng không oan.
Phục Bộ Ngọc Tử có bản lĩnh này, cô có thể khiến cho anh cảm thấy bất kể cô làm gì cũng là muốn tốt cho anh, mà Bách Địa Trung Cương cho dù là vì tốt cho anh thì tất cả những gì anh ta làm cũng khiến anh cảm thấy không thể nào tiếp nhận được.
Địch đã ra chỗ sáng, bạn bè thì chưa xác định, dẫn bạn để giết địch, không tự mình ra tay, lấy “tổn hại” ra suy diễn.
Không biết Phục Bộ Ngọc Tử có từng đọc Binh Pháp Tôn Tử hay không nhưng thủ đoạn mượn dao giết người của cô rõ ràng là được vận dụng một cách thuần thục, nhưng cái người Bách Địa Trung Thụ thì sao đây? Thoạt nhìn anh ta chất phác nhưng cũng không thấy ngu ngốc, thực ra bản lĩnh giả heo ăn thịt hổ của anh ta cũng không tệ chút nào. Nếu như anh ta có thể tự tay giết chết anh ruột của mình thì còn chuyện gì anh ta không thể làm chứ?
– Cô Ngọc Tử nói đùa rồi, trên đời này còn có luật pháp, nếu như tôi nhìn thấy tên tội phạm giết người kia, là Giang Hải Đào đúng không?
Thấy Phục Bộ Ngọc Tử gật đầu một cách nghiêm túc thì Lâm Dật Phi cũng nói một cách nghiêm túc:
– Chuyện đầu tiên tôi làm chính là đi báo cảnh sát chứ không phải là giết người, cô nói có đúng không?
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nói:
– Anh Lâm không hổ là người dân ưu tú, vừa nãy Ngọc Tử lỡ lời rồi.
Bách Địa Trung Thụ lại chậm rãi đứng lên, bước hai bước về phía tủ quần áo:
– Thiết bị trong khách sạn này đều khác nhau, cái tủ quần áo này cũng hơn hẳn, rất khác với tủ của Nhật Bản chúng ta.
– Vậy sao?
Lâm Dật Phi cũng không động đậy:
– Một thời gian trước tôi cũng từng nhìn thấy một đồ gia dụng của quý quốc nhưng nó lại đổ xuống, suýt nữa thì đổ vào người, chỉ mong là cái này không đột nhiên đổ xuống, nếu như đổ vào người anh Bách Địa thì đúng là vô cùng không ổn.
Bách Địa Trung Thụ chỉ cách cái tủ có mấy bước nhưng nghe thấy Lâm Dật Phi chế giễu thì cũng dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa tủ, chỉ hỏi một câu:
– Vậy sao?
Anh ta đứng ở đó, đương nhiên người khác không nhìn rõ sắc mặt của anh ta, đương nhiên cũng không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh ta. Phục Bộ Ngọc Tử cũng đứng lên:
– Anh Bách Địa, cũng muộn rồi, chúng ta phải về thôi, đừng làm chậm trễ anh Lâm đi ngủ.
– Oh.
Bách Địa Trung Thụ đáp một tiếng, thở phào một hơi, cuối cùng cũng xoay người lại, nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Anh Lâm, thực ra chất lượng của cái tủ này rất tốt, tôi thích kiểu dáng của nó.
– Vậy sao?
Lâm Dật Phi cũng không đứng dậy, mỉm cười nhìn Bách Địa Trung Thụ:
– Nếu như anh Bách Địa thích thì có thể đến quầy phục vụ hoặc là đến Kim Hải Mã của Bắc Kinh hỏi xem sao, vật dùng ở đó không ít, chắc chắn sẽ cho anh một đáp án hài lòng.
– Cảm ơn anh.
Bách Địa Trung Thụ cúi đầu chào, dường như sự lịch sự này đã ngấm vào tận xương tủy:
– Làm phiền anh rồi.
Anh ta bước ra ngoài trước, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng đứng lên:
– Cũng muộn quá rồi, thứ cho tôi không tiễn xa được.
Phục Bộ Ngọc Tử cười cười, khi Bách Địa Trung Thụ rời đi thì cô mới bước đến cửa phòng nhưng lại dừng bước chân:
– Anh Lâm?
– Hả?
Lâm Dật Phi lên tiếng:
– Cô Ngọc Tử có gì chỉ giáo vậy?
– Anh Lâm còn nhớ lúc trước tôi từng nói Phục Bộ gia mãi mãi là bạn bè tốt, trung thực của anh không?
Nụ cười trên mặt Phục Bộ Ngọc Tử che giấu tâm tình của cô. Đối với nhiều người mà nói thì cười rõ ràng cũng là một cách để che dấu nội tâm.
– Đương nhiên là còn nhớ rồi.
Lâm Dật Phi gặt đầu một cách nghiêm túc:
– Không biết cô Ngọc Tử nhắc lại chuyện này là có dụng ý gì?
– Ý tôi là bất kể sau này có xảy ra chuyện gì thì…
Phục Bộ Ngọc Tử giảm thấp âm thanh nhưng lại kiên định một cách dị thường:
– Anh Lâm, chỉ cần Ngọc Tử còn thì Phục Bộ gia nhất định sẽ đứng về phía anh.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, trầm ngâm một chút mới hỏi:
– Có câu này mạo muội không biết có nên hỏi cô không.
Phục Bộ Ngọc Tử chậm rãi gật đầu:
– Chỉ cần Ngọc Tử biết thì không có lý gì mà không trả lời.
– Lần này các cô đến Bắc Kinh e là không chỉ đơn giản là kinh doanh du ngoạn đấy chứ?
Lâm Dật Phi nghĩ đến Giang Hải Đào, thử hỏi một câu.
– Tông chủ nói chuyện này có quan hệ không nhỏ với anh.
Phục Bộ Ngọc Tử hạ giọng nói:
– Nhưng anh lại buông tay không quan tâm đến, chỉ cần anh nhúng tay vào việc chúng tôi ra tay thì chắc chắn tông chủ sẽ nhìn anh bằng con mắt khác, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện anh Lâm mất hứng.
– Oh?
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Thì ra là thế, cảm ơn cô.
– Không cần khách sáo đâu, bốn người kia đã đi rồi, mong anh thứ cho bọn họ không mời mà đến.
Phục Bộ Ngọc Tử tự nhiên cười nói, tiện tay đóng cửa lại rồi bước đến hành lang của khách sạn. Bách Địa Trung Thụ trầm giọng nói:
– Sao cô lại ngăn tôi? Sao lại hạ lệnh để bốn người bọn họ rút đi?
Phục Bộ Ngọc Tử khoát tay, bước về phía trước, Bách Địa Trung Thụ theo sát phía sau. Đến lúc hai người bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại thì Phục Bộ Ngọc Tử mới thở dài một tiếng:
– Cho dù Giang Hải Đào có ở trong cái tủ kia thật, nếu anh Lâm không đồng ý thì anh có thể đưa người đi sao?
Sự cung kính của cô không chỉ thể hiện bên ngoài, dường như cho dù lúc không ở bên cạnh Lâm Dật Phi thì cũng luôn xưng hô là anh Lâm. Bách Địa Trung Thụ thở dài một tiếng, thầm nghĩ chẳng phải cái cô Phục Bộ Ngọc Tử này làm việc rất cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng để người ta còn lời để nói sao?
Trong lòng Bách Địa Trung Thụ đề phòng Phục Bộ Ngọc Tử nhưng vẫn nói:
– Đương nhiên tôi không thể đưa đi rồi, võ công hiện giờ của người này chỉ có thể dùng sâu không lường được để hình dung. Tôi nghĩ, cho dù…
Anh ta dừng lại, thay đổi khẩu khí:
– E là chỉ có tông chủ mới có thể thắng được anh ta. Võ công của anh ta và tông chủ đều không thể giải thích theo lẽ thường, không biết anh ta còn trẻ như vậy mà sao lại có thể luyện được.
– Nếu đã như vậy thì anh đến chỗ cái tủ quả thực là có chút không khôn ngoan.
Phục Bộ Ngọc Tử thở dài một tiếng:
– Lúc đó ngoại trừ việc gọi anh ra thì tôi thực sự không biết còn cách gì để ngăn cản anh. Không ngờ trong lúc chúng ta và anh Lâm nói chuyện mà anh ấy còn có thể nghe ra là có bốn Ninja đang ẩn núp tại đây. Anh Bách Địa, anh có nghe thấy không? Anh ta không phải thù cũng không phải bạn bè với chúng ta, chúng ta không cần đắc tội với anh ta chỉ vì một Giang Hải Đào.
Bách Địa Trung Thụ một lúc lâu sau mới nói:
– Trong phòng anh ta chứa chấp tội phạm, thực ra chúng ta chỉ cần túm được nhược điểm này của anh ta thì tôi nghĩ chắc hẳn sau này anh ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa.
Trong mắt Phục Bộ Ngọc Tử có một tia khinh miệt, loáng một cái trong lòng cô chỉ nghĩ anh ngu ngốc như một con lợn vậy. Chỉ vì cái nhược điểm này mà đắc tội với Lâm Dật Phi, tiếp theo là đắc tội với tông chủ, cho dù đầu của người Bách Địa gia xếp hết lên cũng không đủ để tông chủ chém. Nếu như không phải muốn lưu lại Bách Địa gia nhà anh thì lúc nãy tôi đã nhờ tay Lâm Dật Phi dạy cho anh một bài học rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...