Lãng Tử Tại Đô Thị

– Quân Ức không phải sao? Chẳng lẽ Quân Ức và chị Ngân Bình không có bất cứ quan hệ nào? Vì sao anh khẳng định như vậy? Dật Phi, anh phải biết bản thân anh khác với Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng khác với Hoàn Nhan Liệt. Tính cách, tính cách qua mấy năm nay cũng có thể thay đổi. Không lẽ anh cảm thấy Quân Ức lúc trước giết bốn người, khiêu chiến võ lâm cao thủ, điều đó không đúng với tính cách vốn có của cô ta? Bách Lý Băng có chút khó hiểu.

– Em nói không sai, dung nhan có thể thay đổi, nhưng nội công rất khó thay đổi. Nhạc Ngân Bình sẽ không tu luyện “Thiên lý phượng minh”, chỉ có Hoàn Nhan Phi Hoa mới có thể. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Thập tam vô cấp công, “Thiên lý phượng minh”, còn có Cửu biệt thập bát li của anh đều là nội công quái dị nhất. Nhưng với ba loại này, Ngân Bình một loại cũng sẽ không luyện. Nội công của cô ấy rất chính thống, không phải bàng môn tả đạo như chúng ta. Là một cao thủ võ công, chiêu thức có thể thiên biến vạn hóa, nhưng nội công thường chỉ luyện một loại.

Bách Lý Băng trầm mặc, cảm thấy đầu nhức nhối: – Dật Phi, nếu không phải chị Ngân Bình, vậy anh giải thích dòng chữ thứ hai như thế nào?

– Lúc ấy nếu Tiêu Biệt Ly đã chết rồi, còn tuyệt với không tuyệt gì nữa, viết như thế không phải muốn tự sát, mà là thổ lộ tâm ý. Lâm Dật Phi nói: – Theo anh, dòng chữ đó không phải nói với Tiêu Biệt Ly.

– Hả? Bách Lý Băng ngạc nhiên, hình như nghĩ tới điều gì đó, thật lâu sau không nói gì.

Lâm Dật Phi để di động xuống, phủi tuyết trên người rồi mới đi thẳng về phía trước. Một chiếc xe thể thao đã ngừng bên cạnh hắn, cửa xe mở ra, một nhân vật hắn không ngờ đến bước từ trong xe ra.

Triệu Mộng Điềm mặc áo khoác da chồn đen xuất hiện giữa màn tuyết trắng, trông cực kì hút mắt.


Người khác mặc trang phục này, nhiều nhất chỉ tỏ ra là có nhiều tiền. Còn cô mặc thì lại khiến người khác thấy cực kì cao nhã.

Cô đến gần Lâm Dật Phi, Triệu Mộng Điềm vui mừng: – Lâm Dật Phi, thật là cậu sao? Vừa trông thấy, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt.

– Tôi bắt gặp đạo diễn Triệu ở đây, cũng tưởng mình bị hoa mắt. Hắn nhìn vào trong xe, thấy có một người đàn ông ngồi ở ghế sau, ít nhiều cũng thấy kì lạ. Thoạt nhìn, dường như Triệu Mộng Điềm chẳng qua chỉ là lái xe.

– Cậu đến đây lúc nào thế? Cô vui vẻ hỏi: – Đến rồi sao không gọi tôi một tiếng, tôi thấy trải qua năm nay không còn chút sức lực, mỗi năm càng mất sức hơn.

Triệu Mộng Điềm có sự thẳng thắn của phụ nữ phương bắc, nhìn có vẻ còn muốn dúi cho Lâm Dật Phi một đấm. Thấy bộ dạng Lâm Dật Phi như vậy, cô cuối cùng cũng kiềm chế.

– Mới vài ngày thôi, chủ yếu là lo chuyện riêng. Đối với Triệu Mộng Điềm này, Lâm Dật Phi không có thiện cảm mấy, cũng không có ấn tượng xấu. Cô chịu lấy một nửa thu nhập từ phim quyên góp cho quỹ từ thiện Bách Thảo, hắn không cách nào không biểu đạt cảm tạ. Tuy hắn biết Triệu Mộng Điềm không chỉ đơn giản là có tiền, quay phim đối với đạo diễn khác mà nói là tượng trưng cho danh lợi, nhưng với cô thì giống như một việc nhàn nhã, nhưng người giàu không phải ai cũng nhiệt tình làm từ thiện.

Thái độ khách sáo khó gần của Lâm Dật Phi cũng không khiến Triệu Mộng Điềm thấy xa lạ. Thấy hắn nhìn xe mình, cô mỉm cười: – Trong xe là chỉ đạo võ thuật có tiếng trên quốc tế – Trần Lương Hòa, là tôi mời đến đấy. Có vài kịch bản tôi thấy cũng bình thường, cậu có hứng xem qua không?


– Đương nhiên tôi không hiểu thị trường bằng đạo diễn Triệu rồi. Lâm Dật Phi khách sáo: – Tôi cũng không hiểu họ muốn gì, cho nên kiến nghị của tôi có thể không đáng là gì.

Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Nhìn không ra cậu có thể đánh như vậy, sao khiêm tốn thế. Đầu tiên, cậu có thể thử làm người xem, đương nhiên là có quyền phát biểu ý kiến của mình. Tiếp theo, mặc dù phim tôi quay là cho mọi người xem, nhưng sẽ không hùa theo bọn họ, vì cái gọi là nhân tố phòng bán vé, những mánh lới như bạo lực, máu me, tình sắc chỉ thu hút người xem có cảm quan thấp, tôi thường sẽ không làm. Phim tôi quay, có thể rất nhiều người lần đầu thấy chẳng qua chỉ là đánh nhau đặc sắc, tình cảm khúc chiết, chuyện xưa nao núng. Nhưng tôi hy vọng bọn họ nếu có thể xem lại lần nữa, sẽ chú ý tới tinh thần muốn biểu đạt trong đó, hăng hái hướng về phía trước cũng tốt, khiến họ có thể cảm thấy nhân sinh ý nghĩa cũng tốt. Dù là mười năm về sau, phim của tôi không thể kiếm lại tiền, nhưng tôi hy vọng khi người ta xem lại lần nữa, vẫn có thể ngộ ra những điều đó, có thể xúc động. Tựa như những bông tuyết này, rất nhiều người lần đầu thấy giá lạnh vô tình, hoặc là lãng mạn, hiện giờ lại có rất ít người chú ý tới tiểu học đều được học tuyết rơi là điềm báo được mùa, tựa như lá rụng hoa bị tổn hại. Khi người khác than thời gian thoi đưa, năm tháng vô tình, lại có rất ít người chú ý tới đạo lý hoa rụng không phải vật vô tình, nó hóa thành mùn xuân bảo vệ hoa.

Lâm Dật Phi cũng không ngắt lời, chỉ yên lặng lắng nghe.

Triệu Mộng Điềm thấy thần sắc của hắn, vội cười áy náy: – Rất xin lỗi, cậu không phải nhân viên của tôi mà phải nghe tôi lải nhải.

– Có gì đâu.

Lâm Dật Phi cười: – Tôi thấy ngôn luận của dạo diễn Triệu nếu lên ti vi thì phải thu tiền. Tôi ở đây được nghe miễn phí, chỉ có được lợi mà thôi.

Triệu Mộng Điềm phá lên cười, không để ý người qua đường liếc mắt. Thật ra trời tuyết mù mịt thế này, trên đường cũng không nhiêu người, nhưng chiếu theo tính cách của cô ấy, nếu muốn cười, cho dù đường xá tấp nập cũng sẽ không để ý.


– Nói chuyện với người như cậu, thật ra rất vui vẻ. Cô nói tới đây, bộ dáng có vẻ rất hào sảng. Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười, cũng không nhiều lời. Thật ra hắn cũng coi như tán thành cách nói của Triệu Mộng Điềm, nhưng đạo lý rất nhiều người đều hiểu, song nếu nói làm được thì không có mấy người.

– Nói tới đây, tôi nghĩ đến một bộ phim xem như cũng có tiếng, những thứ khác không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ có một nhân vật là một đứa trẻ hí kịch, mục tiêu cuối cùng chính là có thể ăn hồ lô ngào đường. Điều này thoạt nhìn rất buồn cười, kỳ thật không thể cười chút nào. Mỗi người đều có một mục tiêu, mục tiêu của tôi chính là khiến nhiều người xem được phim của tôi, ăn hồ lô ngào đường mà trong lòng họ đã hướng đến rất lâu.

Lâm Dật Phi cười cười: – Vậy trong năm mới, chúc đạo diễn Triệu muốn gì được đó, phòng vé đại thu.

– Thấy bộ dạng tôi và cậu hiện giờ, tôi liền nhớ lại một câu của lão tử. Triệu Mộng Điềm thở dài một hơi: – Nhiều lời số nghèo, không bằng thủ xung, tôi cứ mãi lải nhải, xem ra còn không bằng cậu chừng mực thì tốt hơn.

– Tôi nói thế nào, cũng rất quan tâm doanh thu bán vé phim của chị. Lâm Dật Phi nghiêm túc nói.

– Tiểu tử cậu, không có lý do gì không dòm ngó doanh thu bán vé của tôi, tính xem một nửa là bao nhiêu, đúng không? Triệu Mộng Điềm thẳng thắn, đối với Lâm Dật Phi cũng không có thái độ cao ngạo mà đạo diễn đối đãi với diễn viên. Có lẽ cũng vì cô tuy gặp gỡ Lâm Dật Phi không nhiều lắm, nhưng hiểu rõ tính cách Lâm Dật Phi hơn ai hết.

– Đúng vậy, đúng là như thế. Lâm Dật Phi gật đầu nghiêm túc: – Một lời hứa của chị Triệu cũng có thể xem là ngàn vàng, tôi sao lại không chú ý.

Còi xe bỗng nhiên vang lên, Triệu Mộng Điềm nhíu mày, thần sắc dường như có chút bất mãn.


Lâm Dật Phi liếc qua người đang ngồi trong xe: – Đạo diễn Triệu, chị còn việc thì cứ đi trước, chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau mà.

– Vậy được, Trần Lương Hòa cũng là chỉ đạo võ thuật có tiếng. Lần này tôi phí hết sức chín trâu hai hổ mới mời được anh ta xuất sơn, hai người đều có máu mặt, tôi không thể đắc tội. Triệu Mộng Điềm cười áy náy, bắt tay với Lâm Dật Phi: – Lâm Dật Phi, nếu mấy ngày nay không việc gì, có thể liên lạc với tôi, tôi cũng không phiền cậu lo việc riêng nữa.

Lâm Dật Phi gật đầu, nhìn theo Triệu Mộng Điềm ngồi vào chỗ lái, phất tay rồi xoay bánh lái đi thẳng. Từ đầu đến cuối, hắn không thấy Trần Lương Hòa đó nhìn mình, có điều hắn phát hiện ánh mắt của y rơi vào kính chiếu hậu, từ đó có thể thấy rõ hắn và Triệu Mộng Điềm.

Y đang quan sát hắn? Khi ý nghĩ này lướt qua đầu Lâm Dật Phi, hắn liếc nhanh qua Trần Lương Hòa, cảm thấy y không cao, nhưng tinh lực toàn thân sung mãn. Không đợi hắn tiến thêm một bước phân tích, chiếc xe đã biến khỏi tầm mắt.

Chỉ đạo võ thuật? Lâm Dật Phi lẩm bẩm. Tuy nhiều lúc chỉ đạo không cần biết phải biết thứ mà mình chỉ đạo, giống như nhà phê bình ẩm thực vậy, tuy câu nào cũng có đạo lý, nhưng nếu bảo nấu ăn thì thường rối tinh rối mù. Song Trần Lương Hòa này rõ ràng biết võ công.

Chiếc xe đó thực ra không chạy được bao xa, nó thuận theo hướng Lâm Dật Phi đi mà chạy, khi đến Phương gia thì từ từ dừng lại. Chỉ ấn một tiếng còi, cửa sắt đã im hơi lặng tiếng mở toang, đợi xe chạy thẳng vào trong sân lớn, cửa sắt từ từ khép lại.

Tuyết trắng cửa đen vẫn như xưa, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có vết xe hằn trên đường nói lên chuyện đã từng xảy ra.

Lâm Dật Phi đứng ở góc đường, đăm chiêu nhìn cánh cửa sắt đó, trong mắt hiện lên ý vị tìm hiểu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui