Lãng Tử Tại Đô Thị

Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút, nếu như Quân Ức rời đi từ thời dân quốc thì lúc đó ít nhất cũng phải sáu bảy mươi tuổi. Kế Mập nói vậy thì chẳng lẽ không phải là bà ta sao? Nhưng những người luyện võ, tinh thông nội công thì đều đạt được đạo lý thiên nhân hợp nhất (trời và con người hợp thành một) của đạo gia, thoạt nhìn dung nhan còn rất trẻ cũng không có gì lạ.

Hắn đã sớm liên hệ tổ chức này với Quân Ức cũng là do chỉ có bà mới có bản lĩnh này nhưng việc làm thế nào để chứng minh cũng là một vấn đề không nhỏ. Chỉ có điều sau khi chứng thực rồi thì có thể thế nào đây? Lâm Dật Phi nghĩ đến đó thì ít nhiều cũng có chút buồn bã. Dường như Hoàn Nhan Liệt và Quân Ức có muôn vàn quan hệ nhưng không ngờ chuyện của mười mấy năm trước, thậm chí là mấy chục năm trước lại xâu chuỗi với nhau được.

– Người phụ nữ đó thực ra cũng không được coi là xinh đẹp nhưng lại có khí chất mà người bình thường không có, khiến người ta vừa nhìn một cái đã không kìm được mà có sự kích động muốn quỳ lễ. Kế Mập hơi cười khổ: – Lúc đó tôi cảm thấy đúng là tà môn, vốn nghĩ cung điện huy hoàng đồ sộ như vậy thì bên trong cũng nạm vàng nạm ngọc nhưng không ngờ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, chỉ có một gian thạch thất, một cái ghế, một cái giường đơn giản bằng đá, đến chăn đệm cũng không có, tôi nghĩ lẽ nào đây chính là nơi nhân tài võ lâm bế quan trong truyền thuyết sao?

Lâm Dật Phi nghe đến đó thì mày vừa động, đột nhiên nghĩ đến gian thạch thất ở sau thác nước Ngọc Long, không biết hai chỗ này có liên quan gì đến nhau không nữa?

Lẽ nào gian thạch thất kia là của Quân Ức sao?

– Anh có biết cô ta tên gì không? Lâm Dật Phi thấp giọng hỏi nhưng cũng không ôm niềm hy vọng quá lớn.

Quả nhiên Kế Mập lắc đầu: – Tôi không biết, thần sắc của đám người kia rất cung kính, chỉ gọi cô ta là chủ nhân. Tôi quả thực không biết tại sao nhiều người có võ công như vậy mà lại sợ một người phụ nữ yểu điệu như vậy nữa.

Nếu như không phải cảm giác thời gian và tuổi tác không đúng thì Lâm Dật Phi gần như đã nghĩ đến Nhan Phi Hoa. Xem ra người này cũng không xao nhãng võ công, thành tựu cũng không kém so với Nhan Phi Hoa, chỉ có điều bà ta còn sống hay không? Có còn ở thảo nguyên không?


– Người phụ nữ kia chỉ lúc lắc nói đưa cậu ta vào. Tôi bị dẫn vào, người phụ nữ đó phất phất tay, giống như cậu khi chế phục Giang Hải Đào rồi giải khai huyệt đạo cho cậu ta. Tôi cũng hồi phục lại hành động, cậu Lâm, cậu cảm thấy mình có thể đánh lại được cô ta không?

Lâm Dật Phi không kìm được cười: – Thứ nhất, tại sao tôi phải đánh nhau với cô ta? Thứ hai, theo như hình dung của anh thì quả thực tôi cũng không đoán ra được thực lực của cô ta.

– Điều đó cũng đúng. Kế Mập gật gật đầu: – Cô ta giải khai huyệt đạo cho tôi, tôi coi như chỗ không người, ngồi xuống một cách vô lại nhưng cô ta không hề tức giận, chỉ nói bọn họ đi tìm Dương Hổ, muốn thu hồi khối ngọc kia nhưng lại phát hiện ra là bị tôi mang đi, lúc này mới muốn mua lại từ tay tôi. Tôi không hiểu được nếu như họ đã đưa khối ngọc cho Dương Hổ rồi thì tại sao lại còn muốn lấy lại chứ? Mà nghĩ bọn họ nói cũng hay thật, mua lại, đánh tôi một trận thì coi như xong sao?

Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Không ngờ anh còn có dũng khí đòi lại công đạo từ bọn họ.

Kế Mập xấu hổ mỉm cười: – Đòi lại thì không dám nhưng trong lòng nghĩ lại tôi thấy cô ta rất hòa hoãn nên đã nói lại nguyên nhân kết quả một lần, cho dù chuyện trong ngôi mộ kia cũng nói hết.

– Cô ta phản ứng thế nào? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.

– Phản ứng cô ta chính là không có phản ứng gì. Kế Mập lắc đầu nói: – Khi tôi kể lại thì cô ta nhắm mắt lại, khuôn mặt cũng như đá, không có bất cứ vẻ mặt gì. Tôi thấp tha thấp thỏm kể xong tất cả mọi chuyện thì cô ta mới hỏi người trong mộ kia trông như thế nào. Cậu Lâm, cô ta không giống cậu, lúc nào cũng chen mồm vào.


Lâm Dật Phi cười khổ, nghĩ thầm anh có gì thì kể hết với cô ta nhưng kể với tôi ít nhiều cũng vẫn còn giữ lại. Nếu tôi không hỏi thì e là biết quá ít.

– Tôi hình dung lại một chút dáng vẻ của người kia, mái tóc tết giống phụ nữ nhưng lại cuốn trên cổ. Kế Mập tiếp tục nói: – Cô ta nghe xong, bề ngoài ra vẻ không có chuyện gì nhưng tôi biết cô ta đang rất kích động.

– Sao anh biết được? Lâm Dật Phi không kìm được hỏi.

– Một bàn tay của cô ta tuy đặt trên mặt bàn nhưng sau đó nhấc lên thì tôi mới phát hiện ra trên bàn còn lưu lại dấu tay. Lúc ấy tôi sợ gần chết, giả bộ như không nhìn thấy gì nhưng trong lòng lại nghĩ “đây là người sao?” Kế Mập lại thở dài một tiếng: – Cô ta nghe lời tôi kể, không ngờ phá lệ gật đầu một cái, ngực tôi lúc đó nóng lên rồi thổ ra một búng máu. Tôi giật nảy người, tưởng rằng cô ta muốn giết tôi nên chỉ có thể lớn tiếng kêu oan. Những gì tôi nói đều là sự thật nhưng cô ta cứ như không có việc gì mà nói là cô ta không muốn giết tôi, chỉ muốn thả tôi đi nhưng tôi không thể nói những chuyện ở đây cho người khác biết, nếu không để bọn họ biết được thì tôi chết chắc. Lúc đó tôi vui mừng vô cùng, gật đầu liên tục, nói tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai khác nhưng cô ta lại thản nhiên cười nói cô ta đã phong một ẩn huyệt của tôi, nếu như tôi không nói thì sau này sẽ bảo người đưa cách giải cứu cho tôi, nếu như tôi nói ra thì Dương Hổ chính là kết quả tốt nhất. Lúc ấy tôi cũng ngây người ra, thế mới biết hóa ra Dương Hổ bị cô ta khống chế rồi vô hình trung giết chết.

Kế Mập nói đến đây thì nhìn Lâm Dật Phi một cái, gặp ánh mắt sáng quắc của hắn thì không khỏi cười khổ nói: – Thực xin lỗi quá, lúc tôi nói chuyện của Dương Hổ cũng không nói tường tận.

– Sau đó anh được bọn họ thả đi sao? Lâm Dật Phi dường như không để ý.

– Đúng vậy, tôi lại bị bịt kín mắt rồi mang ra ngoài, đến khi miếng vải đen được tháo xuống thì đã ra khỏi thảo nguyên. Từ trước đến giờ tôi không ngờ rằng trong thảo nguyên mênh mông mờ mịt lại chôn giấu bí mật động trời như vậy. Kế Mập nói tớ đây thì thở dài một tiếng.


Nhưng một câu nói của Lâm Dật Phi lại khiến cho trái tim của anh ta như bị tóm lấy: – Vậy tại sao sau khi ra rồi anh lại không đi tìm Hồ Hoa Anh mà còn bỏ mặc bọn họ bơ vơ hiu quạnh? Anh phải biết rằng Hồ Hoa Anh đã chờ anh mấy năm liền.

Đột nhiên Kế Mập cúi đầu xuống, khóc nghẹn ngào: – Cậu Lâm, thực ra sau khi trở về từ thảo nguyên tôi đã không còn được coi là một người đàn ông rồi.

Lâm Dật Phi nhìn Kế mập đang vùi mình trong chăn khóc thút thít, hồi lâu không nói gì.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Kế mập không đi tìm Hồ Hoa Anh. Người con gái trên thảo nguyên ấy quá tàn độc, cô ta không biết mình chỉ điểm nhẹ một phát thì đã tước mất hạnh phúc của một gia đình.

– Sau khi tôi phát hiện ra vấn đề của mình, gần như muốn đi chết cho rồi. Kế mập cuối cùng cũng ngóc đầu lên, chán nản nói: – Đến khi tôi nhớ ra Hồ Hoa Anh thì mọi chuyện đã muộn, tôi cứ thế mà sống. Thực ra có vài lần tôi cảm thấy Hồ Hoa Anh ở bên cạnh, tôi biết vì sao cô ấy không tìm mình. Cô ấy sợ liên lụy đến tôi, nhưng tôi thật không có cách nào tìm cô ấy. Trong lòng tôi có một cái gai, Lâm tiên sinh, cậu có hiểu không?

Lâm Dật Phi chỉ thở dài một tiếng, không hề nói gì.

– Nhưng tại sao, tại sao? Kế mập đột nhiên bứt tóc của mình. Tóc y vốn không nhiều, nhổ một phát gần như lộ cả da đầu: – Tại sao khi tôi sắp chết thì lại gặp Ngọc nhi. Lâm tiên sinh, tôi không muốn chết, tôi không sợ chết. Tôi thấy mình nên chết sớm cho rồi, nhưng tại sao lúc này tôi lại gặp được con gái, cậu nói xem, tại sao lại là lúc này? Rốt cuộc ông trời có mắt hay không, tôi đã làm sai gì chứ, sao ông ta lại tàn nhẫn với tôi như thế?

Y khàn giọng gào lên, hai mắt rủ xuống. Lâm Dật Phi chỉ cười nói: – Ông đừng la hét, không chết được đâu, nếu cố gắng một chút thì có thể sống rất lâu.


– Cậu nói gì? Kế mập đột nhiên ngẩn người.

– Căn cứ theo chẩn đoán của tôi, ông chẳng qua là âm dương mất cân đối, dẫn tới dạ dày có bệnh. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Có phải ông hàng năm đều ăn một loại dược vật, hơn nữa là Giang Hải Đào tặng cho ông, cho nên ông quen với Giang Hải Đào. Do đó y biết ông đi độ kiếp mê cung, mới muốn ông đi trước?

– Hả? Kế mập kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi: – Làm sao cậu biết?

Lâm Dật Phi nói: – Tôi chỉ đoán từ bệnh tình của ông. Tuy ông rời khỏi tầm mắt của họ, nhưng họ vẫn khống chế được ông, còn dùng dược vật để khống chế nữa, đương nhiên là loại hữu hiệu. Bọn họ có thể duy trì nỗi sợ chết của ông, từ đó mà lợi dụng ông làm việc cho họ.

– Hả? Kế mập ngây ra: – Lẽ cậu cậu nói dược vật mà Giang Hải Đào cho tôi chỉ giống như nha phiến, mỗi năm ăn rồi thì sẽ nghiện?

Lâm Dật Phi gật đầu: – Gần như vậy.

– Vậy tôi sẽ không chết? Kế mập lo sợ: – Nhưng bác sĩ nói tôi bị ung thư, hơn nữa còn là thời kỳ cuối, xác suất thành công khi hóa trị rất thấp.

– Bọn họ nếu đã dùng trăm phương ngàn kế như thế, mua chuộc một bác sĩ cũng không có gì lạ. Lâm Dật Phi ngập ngừng: – Có lẽ là chẩn đoán sai cũng chưa biết chừng, bọn Giang Hải Đào không có lý do gì nói ông bị ung thư, vì chí ít ông vẫn còn giá trị lợi dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui