Lãng Tử Tại Đô Thị

– Cậu Lâm, cậu chắc chắn bên ngoài không có người bắn tỉa đấy chứ? Kế Mập bảo sao nghe vậy, thấy Lâm Dật Phi bước ra ngoài, cũng không để ý đến ba lỗ đạn kia nhưng lại nhìn ra xa xa, không khỏi thấy khó hiểu. Vị trí này của hắn nếu như nói làm bia ngắm thì vô cùng thích hợp, anh ta nghĩ mãi mà không hiểu được tại sao một người thoạt nhìn rất cẩn thận như Lâm Dật Phi mà biểu hiện lúc này lại là vẻ tùy tiện bất cần như vậy.

– Không còn đâu. Lâm Dật Phi khẽ cười nói: – Nếu như có thì người mà bọn họ muốn giết là Giang Hải Đào chứ không phải chúng ta, anh lo lắng gì chứ?

– Cậu xác định chứ?

Cuối cùng Kế Mập cũng bước ra ngoài.

– Tôi đoán thôi. Lâm Dật Phi đáp.

“Bịch” một tiếng, Kế Mập ngã quỵ trên mặt đất nhưng không phải do lời nói của Lâm Dật Phi mà do anh ta đột nhiên phát hiện ra chân của mình vẫn còn chảy máu. Lúc nãy anh ta bị trúng một phát súng nhưng do căng thẳng nên cứ như người không sao.

Lâm Dật Phi thở dài, xoay người cõng anh ta trên lưng, tuy thoạt nhìn Kế Mập bằng hai lần hắn nhưng khi hắn cõng Kế Mập dường như chỉ đang cõng mấy cọng rơm vậy.

Suýt nữa thì nước mắt của Kế Mập chảy ra: – Cậu Lâm, cậu lại cứu tôi một mạng, đại ân đại đức của cậu cả đời này tôi cũng không cách nào báo đáp được.

– Anh nói ít thôi, không cách nào báo đáp sao? Lâm Dật Phi cất bước đi thẳng về phía trước: – Anh nói như vậy chắc là không muốn báo đáp rồi.

– Không phải, không phải. Kế Mập vội vàng lắc đầu rồi lại thở dài.

– Đừng lắc nữa. Lâm Dật Phi cũng không quay đầu lại, sải bước đi thẳng về phía trước: – Vốn trọng lượng của anh cũng không nhẹ, anh còn lắc nữa là tôi không cõng được đâu.


Kế Mập nhìn Lâm Dật Phi, đột nhiên nói một câu: – Cậu Lâm, tôi cầu xin cậu một chuyện có được không?

– Anh nợ tôi hai cái mạng rồi mà vẫn muốn cầu tôi sao? Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng bước lên đường quốc lộ, giơ tay vẫy xe: – Tôi chưa từng gặp ai da mặt dày như vậy đâu đấy.

– Lần này là tôi muốn báo thù. Kế Mập vẫn chưa nói xong, đột nhiên trước mặt tối sầm lại rồi hộc ra một búng máu, sau đó thì hôn mê bất tỉnh. Đến khi anh ta tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh ấm áp thoải mái.

Thấy Lâm Dật Phi ngồi bên cạnh, ngón tay đặt trên cổ tay mình thì Kế Mập có chút không quen, đang định rụt tay lại thì Lâm Dật Phi đã thu tay về: – Có phải gần đây anh hay thấy ghê tởm và buồn nôn không?

– Cậu biết rồi sao? Sắc mặt Kế Mập thay đổi.

– Biết gì cơ? Lâm Dật Phi nhìn sắc mặt anh ta, có chút chần chừ.

Kế Mập không để ý đến vết thương trên người, vùng vẫy ngồi dậy rồi đột nhiên lấy ra một cái thẻ vàng trong túi áo: – Cậu Lâm, trong thẻ này có mấy triệu, có thể nói là tiền tôi dành dụm trong mấy năm nay.

– Oh? Anh muốn quyên góp cho quỹ từ thiện Bách Thảo của chúng tôi sao? Lâm Dật Phi có chút kỳ quái.

– Không. Kế Mập vội vàng lắc đầu: – Tôi tặng cậu.

Lâm Dật Phi càng thêm kỳ quái: – Đúng là anh bị bệnh không nhẹ đâu, đanh yên đang lành cho tôi tiền làm gì vậy?

Nước mắt Kế Mập rơi xuống: – Quả thực tôi bị bệnh không nhẹ, mấy tháng trước tôi được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối nữa.


– Bị ung thư anh cũng không cần phải khóc chứ? Lâm Dật Phi mỉm cười.

Kế Mập lau lau nước mắt, nhìn hắn một cái: – Con người cậu không có lòng đồng cảm sao?

– Aizzz, tôi cũng có lòng đồng cảm nhưng không dành cho anh. Trong mắt Lâm Dật Phi có ý cười, coi như hiểu được tại sao tinh thần Kế Mạp lại sa sút như vậy.

– Đúng vậy. Kế Mập thì thào tự nói: – Thực ra tôi cũng không đồng cảm với chính bản thân mình, chẳng qua Ngọc Nhi thật đáng thương. Cậu Lâm, tôi biết bản thân mình không sống được mấy ngày nữa, mấy ngày hôm nay luôn nôn ra, cứ như đang mang thai vậy, nhưng Ngọc Nhi còn nhỏ quá, tuy con người cậu khá lạnh lùng nhưng cũng coi như đối xử không tệ với Ngọc Nhi, tôi biết Ngọc Nhi cũng thích ở bên cậu.

Kế Mập nói đến đây thì thở dốc một tiếng, giơ cái thẻ vàng lên một cách tội nghiệp: – Cậu hãy coi con bé như cháu gái của mình, giúp tôi chăm sóc nó, cậu Lâm, tôi cầu xin cậu đấy.

Lâm Dật Phi có chút buồn cười: – Vậy anh chuẩn bị lúc nào thì gửi gắm đây?

– Đương nhiên là sau khi tôi chết đi. Kế Mập thở dài một tiếng:

– Mấy ngày còn lại này tôi phải đi lại cùng Ngọc Nhi một chút, tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một người bố, hiện giờ tôi vẫn không muốn nói với con bé tôi là bố của nó chỉ vì tôi không muốn con bé biết người bố này lại sắp rời bỏ nó.

Kế Mập nói đến đây thì giọng nói có chút nghẹn ngào, trong ánh mắt có sự hiểu rõ được sự thê lương của nhân thế nhưng cũng không rơi lệ.

Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc nhìn anh ta một lúc lâu, đột nhiên hỏi: – Tại sao năm đó anh lại rời bỏ Hồ Hoa Anh?


Kế Mập do dự một lúc lâu, đột nhiên có dáng vẻ không thèm đếm xỉa: – Dù gì tôi đây cũng là người sắp chết, cũng không cần sợ cái tiếng xấu này nữa.

– Hả? Lâm Dật Phi nhíu mày.

– Cậu Lâm, cậu đồng ý với tôi, tôi nói chuyện này ra, trước khi tôi và cậu chết không ai được nói chuyện này ra. Kế Bàn hạ giọng nói: – Sau khi tôi chết cũng đừng nói.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu.

Kế Mập thấy hắn gật đầu thì dường như cũng yên tâm, đột nhiên như nhớ ra gì đó: – Cậu Lâm, Giang Hải Đào là kẻ liều mạng, việc cậu ta chạy thoát rất bất lợi với cậu, cậu không thể không phòng ngừa.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Anh là người sắp chết rồi còn lo lắng nhiều thế làm gì chứ?

– Tôi chỉ lo nhỡ cậu có chuyện gì ngoài ý muốn thì con gái tôi phải làm sao bây giờ? Kế Mập lắc đầu nói: – Nhưng chắc đây chỉ là tôi lo bò trắng răng thôi, tôi biết muốn giết cậu dường như cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Lúc đó Nhan Phi Hoa hung ác như vậy, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ chết nhưng không ngờ đến giờ dường như vẫn thong dong như vậy.

– Nếu như anh còn không nói vào chuyện chính nữa thì tôi sẽ nghĩ đến việc về nghỉ ngơi một lát đây. Lâm Dật Phi làm bộ đứng dậy.

Kế Mập níu hắn lại: – Tôi nói, tôi nói, thực ra cả đời này, đàn bà cũng có vài người. Anh ta lén nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi, không biết hắn có ý kiến gì về điều này: – Lúc đó tôi có chút tiền, thuộc loại nhà giàu mới nổi, đương nhiên, đàn ông mà có tiền thì sẽ trở nên đồi bại nhưng thực lòng mà nói thì tôi là thật lòng với Hồ Hoa Anh.

– Biểu hiện của sự thật lòng của anh là vứt bỏ mẹ con cô ấy trong mười mấy năm sao? Lâm Dật Phi nói đến đây thì thần sắc có chút khác thường, khi hắn bắt mạch cho Ngọc Nhi cũng có vẻ mặt này.

– Tôi là do bất đắc dĩ. Kế Mập thở hổn hển:

– Năm đó sau khi gặp ma ở ngôi mộ chôn chung với người chết kia thì tôi không còn dám quay lại nữa, về sau cũng rất ít khi đi qua. Quê trước kia của Hồ Hoa Anh cũng khá nổi tiếng, đào viên gạch lên cũng có thể bán được tiền, tôi đến đó đào trộm mộ nên gặp được cô ấy.

– Cái này thì tôi cũng biết đại khái. Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ: – Cô ấy còn ghi lại mặc dù cũng không biết anh làm gì.


– Cô ấy nó về tôi thế nào? Kế Mập có chút căng thẳng.

– Cô ấy nói anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này, trước đây là thế, vĩnh viễn cũng là vậy.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói.

Kế Mập ngạc nhiên, cuối cùng thì khóc một cách đau khổ, không ngừng cào cấu tóc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.

Cửa phòng vang lên, một y tá bước vào: – Có chuyện gì vậy?

Lâm Dật Phi lắc đầu, Kế Mập ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa, tiện tay xé cái khăn trải giường, lau nước mắt rồi mới lên tiếng: – Tôi không sao.

Y tá lườm anh ta một cái nhưng không nói gì, xoay người bước ra. Kế Mập dần trấn tĩnh lại:

– Để cậu chê cười rồi, cậu Lâm, một người to đầu như tôi mà vẫn khóc hu hu như một cô bé vậy.

– Anh có thể khóc cho thấy anh là người có tình cảm. Không ngờ Lâm Dật Phi lại an ủi Kế Mập: – Nhưng điều anh cần làm hiện giờ là chuộc tội chứ không phải là sám hối với tôi.

Kế Mập kinh ngạc hỏi: – Tôi còn cơ hội để chuộc tội sao?

– Đương nhiên là có rồi. Lâm Dật Phi cười nói: – Ít nhất hiện giờ anh có thể đi lại được, không chết ngay được đâu. Anh có miệng mà, có thể nói một chút làm sao anh quen được Giang Hải Đào không?

Tinh thần Kế Mập chấn động: – Lúc trước khi tôi gặp được Hồ Hoa Anh thì có thể nói là nhất kiến chung tình (tình yêu sét đánh), cô ấy cũng như vậy, không để ý đến sự phản đối của bố mẹ mà cố chấp ở bên tôi. Người bố ma bạc kiêm ma men của cô ấy đến tìm tôi, tôi chỉ đưa cho ông ta mấy trăm tệ ông ta đã không còn phản đối chuyện tôi và Hồ Hoa Anh qua lại nữa. Nói thực một câu, cậu Lâm, tôi và cô ấy đều tự nguyện, khoảng thời gian đó có thể được coi là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi, dường như không còn chuyện gì mà chúng tôi giấu nhau cả. Tôi kể cho cô ấy nghe những chuyện kỳ lạ từng gặp trong cuộc đời mình, lúc đó cô ấy chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia, nghe rất chăm chú. Cô ấy giả bộ sợ hãi rồi nép vào lòng tôi, thậm chí khi ôm cô ấy tôi còn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này. Tôi cũng từng nghĩ đến việc không đi lưu lạc nữa, không đi trộm mộ nữa, lấy số tiền tích lũy lúc đầu để làm ăn nhỏ, sống cùng cô ấy cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui