Lâm Dật Phi tiện tay lật tấm bìa da, nhìn thấy trang giấy viết một hàng chữ bằng bút máy “Gửi tặng Anh Anh mà anh yêu”, câu đề tặng là chữ “Lương”.
Nét bút có chút mạnh mẽ, kết cấu cũng không kém, thoạt nhìn là đàn ông viết, không đợi Lâm Dật Phi lên tiếng Đàm Giai Giai đã hạ giọng nói:
– Đơn giản là câu chuyện về một người con gái si tình còn người đàn ông thì phụ bạc. Trên đời này có nhiều con gái si tình, không ngờ Hồ Hoa Anh cũng là một người như vậy, thật không biết lương tâm của người đàn ông kia bị chó ăn mất rồi hay sao?
Thấy Lâm Dật Phi cười khổ, đột nhiên Đàm Giai Giai mỉm cười:
– Huấn luyện viên Lâm, tôi không nói anh, anh là người đàn ông tốt, người tôi kính trọng chính là những người đàn ông như anh.
– Sao cô biết người đàn ông này phụ bạc vậy?
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi kỳ lạ, tiện tay lật trang thứ nhất:
– Trong này ghi hết à?
– Không, nhưng tôi nghĩ đại khái cũng không khác lắm.
Đàm Giai Giai cười khổ một tiếng:
– Tôi suy đoán thôi, nếu không lâu như vậy mà tại sao cái người tên Kế Lương kia chưa bao giờ tìm Hồ Hoa Anh lấy một lần chứ?
– Có lẽ anh ta rời đi là do bất đắc dĩ, cũng có thể là do anh ta phụ bạc.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Cũng có thể sau đó anh ta cũng trở lại nơi cũ nhưng cảnh còn người mất. Trên đời này có quá nhiều khả năng, cũng chỉ có thể tìm được Kế Lương thì chúng ta mới biết được ngọn nguồn mọi việc.
– Tìm được Kế Lương sao?
Trên mặt Đàm Giai Giai hiện ra một tia kinh ngạc:
– Đã mười mấy năm trôi qua rồi, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Lâm Dật Phi cười cười nhưng cũng đã đọc xong mấy trang, không khỏi lắc đầu nói:
– Không ngờ Hồ Hoa Anh còn từng đi học, có tài văn chương như vậy, một số ghi chép cũng có lý nhưng tính cách này của cô ta, hiển nhiên vào thời gian và hoàn cảnh lúc đó có mâu thuẫn rất lớn. Cô ta luôn ảo tưởng được ra khỏi vùng núi hẻo lánh. Việc Kế Lương ra ngoài núi rõ ràng là đã đánh động đến giấc mơ thiếu nữ của cô ấy.
– Cái tên Kế Lương kia lợi dụng chính điểm này của cô ấy.
Đàm Giai Giai hơi nghiến răng nghiến lợi. Cô không hận đàn ông nhưng lại hận loại đàn ông lừa gạt tình cảm của con gái rồi lại vứt bỏ một cách vô tình như vậy, vậy nên cô luôn rất kính trọng Lâm Dật Phi. Đến tận hôm nay cô cũng có chút không phân biệt được do mình kính trọng mới sinh ra yêu hay do yêu mới sinh ra kính trọng.
Nhưng cô biết rằng bất kể thế nào thì cô cũng không thể hận Lâm Dật Phi được.
– Kế Lương đến đó làm gì vậy?
Lâm Dật Phi lại lật một tờ, thuận miệng hỏi. Có nhiều chỗ hắn chỉ nhìn qua, hiển nhiên là cũng giống Đàm Giai Giai, cho rằng những gì được ghi chép lại tuy nói ra được sự phát triển tâm lý của Hồ Hoa Anh năm đó nhưng hiện giờ cũng không có tác dụng gì. Một phạm nhân nếu như đã chết rồi thì việc nghiên cứu tâm lý của anh ta cũng không phải là chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm đến những ghi chép về Kê Lương.
Đột nhiên tay hắn ngừng lại, mày vừa động nhưng Đàm Giai Giai lại lắc đầu nói:
– Tôi không rõ lắm, hình như là nói về phong thủy.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, nhìn Đàm Giai Giai một cái:
– Giai Giai, cô không biết thực ra cái người Kế Lương này là một tên đào trộm mộ đấy.
– Cái gì?
Đàm Giai Giai thất thanh kinh ngạc hỏi:
– Sao anh biết được?
Cô liếc nhìn Ngọc Nhi trên giường một cái, trong lòng thấy may vì Ngọc Nhi vẫn đang ngủ say. Cô không biết rằng Lâm Dật Phi chỉ tiện tay phất một cái đã nhẹ nhàng phong lại huyệt ngủ của Ngọc Nhi, điều này có thể giúp cô bé ngủ ngon, còn có lợi cho việc hồi phục cơ thể của Ngọc Nhi.
Lâm Dật Phi kể sơ lược những chuyện nghe được trong nhà Trương Trung Thực một lần, Đàm Giai Giai chợt nói:
– Hiển nhiên kiến thức của Trương Trung Thực không tốt, khá ngu muội. Lúc trước Kế Lương biến mất không căn cứ, chắc hẳn là đã chui vào một ngôi mộ đào được. Tôi biết rất nhiều người trộm mộ xong đều ẩn náu, cho dù khi có người ở phụ cận cố ý đi tìm cũng không tìm được.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, cũng thì thào:
– Em nhìn thấy anh lần đầu tiên đã biết anh có thể cứu em, Lương, trái tim em đập là vì anh, hai tay em kích động run rẩy cũng là vì anh.
– Nhất kiến chung tình (tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu).
Thần sắc Đàm Giai Giai có chút cổ quái, khi cô nghe được câu đầu tiên còn tưởng Lâm Dật Phi bày tỏ cái gì, sau nghe đến chữ “Lương” kia mới nghĩ ra hóa ra Lâm Dật Phi đang đọc nhật ký của Hồ Hoa Anh, may mà Lâm Dật Phi không để ý nếu không đúng là mình phải tìm cái lỗ mà chui vào mất.
– Sau đó đều là những câu nói không bình thường như thế này.
Đàm Giai Giai thoải mái thở dài một tiếng, bổ sung một câu giấu đầu hở đuôi.
– Những lời không bình thường?
Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt khá kỳ quái.
Đàm Giai Giai ngẩn ra, chỉ có thể lắc đầu nói:
– Thực ra mỗi người đều có ảo tưởng như vậy nhưng chúng ta đã biết được kết cục, biết được tấn bi kịch này, cũng lý trí mà cho rằng Hồ Hoa Anh là một người điên cuồng nhưng…nhưng…thực ra mỗi cô gái đều từng có một khoảng thời gian và một người mà mình sùng kính như vậy, bất kể cô ta có ghi lại hay không. Khi tôi còn nhỏ thì người mà tôi sùng bái chính là thủ tướng yêu quý của chúng ta đấy.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, lật lật vài tờ, lúc này mới thì thầm:
– Lương yêu quý, anh là một người đàn ông đầy mê hoặc mà em gặp được, so với anh thì một người thô lỗ như Trương Trung Thực không phải là đàn ông. Anh ta luôn thích núp ở đầu tường nhìn em tắm, khi em ra khỏi cửa thì luôn cố ý chờ em ở ngoài cửa rồi giả bộ như ngẫu nhiên gặp nhau, ngượng ngùng nói chuyện phiếm với em. Em rất chán ghét anh ta nhưng em không thể rời khỏi nơi này, kết quả tốt đẹp của cả đời em cũng chỉ có thể tìm được loại đàn ông như thế này.
Khi đọc đến đây thì Lâm Dật Phi chỉ có thể cười khổ, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ:
– Trương Trung Thực, hay cho một Trương Trung Thực.
Vừa nãy Đàm Giai Giai ít nhiều cũng nghe thấy một chút si tình của Trương Trung Thực, không khỏi có chút im lặng. Rất nhiều người, nhiều khi bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của anh ta đây?
Lâm Dật Phi lại lật một tờ, đột nhiên ánh mắt ngưng lại nơi đó, một lúc lâu sau mới đọc:
– Cuối cùng mình cũng được ở bên Lương, mình giao cả bản thân mình cho anh ấy. Anh ấy kể cho mình nghe rất nhiều chuyện, mình rất thích nghe, toàn là chuyện ma, mình biết anh ấy muốn làm mình sợ, mình cũng giả bộ như sợ hãi. Mình nhớ có một lần anh ấy nói với mình những ngôi mộ ở đây thì nhằm nhò gì. Anh ấy từng gặp một ngôi mộ chôn hàng chục triệu binh lính nhưng những binh lính đó chưa bị thối rữa, trông vẫn hoàn hảo vô khuyết, sống động như thật nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện kì lạ. Anh ấy nói anh còn nhìn thấy một người dáng vẻ như quan quân ở đó vẫn còn sống, có thể đi đứng động đậy được.
Khi Đàm Giai Giai nghe thấy Lâm Dật Phi đọc trong mộ có một quan quân thì cũng không có phản ứng quá lớn. Cô đã đọc qua đoạn này từ lâu, nếu như Kế Lương có thể xuất hiện được trong mộ, vậy thì một người khác xuất hiện cũng không có gì là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...