– Hóa ra là vậy.
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi buồn cười:
– Hạo Phong đâu rồi? Sao mấy người lại chạy đến Bắc Kinh vậy?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì những đặc công như Đàm Giai Giai đều là người cấp tỉnh, nếu không có nhiệm vụ gì đặc biệt thì sẽ không đến hoạt động ở thủ đô.
– Cậu ấy vẫn còn trong đại sảnh để bảo vệ hai người ngoại quốc đó.
Đàm Giai Giai mỉm cười nói:
– Chúng tôi được sự chỉ điểm của anh, cuối cùng cũng không làm hổ danh sư môn, mấy tháng gần đây đã phá được mấy vụ án lớn, cũng có chút danh tiếng. Chúng tôi biết đại khái từ trên thì lần này có một vụ án.
Tuy cô biết có Lâm Dật Phi rồi, nếu như có người nào theo dõi thì chắc chắn không thoát khỏi con mắt của hắn nhưng vẫn thận trọng nhìn xung quanh một cái rồi mới nói:
– Đến cả FBI của Mỹ cũng ra quân thiết lập mồi câu, chúng tôi đến đây là để làm vẻ vang đất nước.
Tuy nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Đàm Giai Giai thoạt nhìn vẫn hơi căng thẳng:
– Nhiệm vụ lần này không được thất bại, tôi sợ anh chặn ngang nên tìm anh nói trước một tiếng.
– Những thứ này đều là cơ mật, cô nói với tôi thì không phải là trái với kỷ luật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Thực ra cô chỉ cần không cho tôi ra tay thì tôi cũng không đánh rắn động cỏ đâu.
– Anh thì khác.
Trong mắt Đàm Giai Giai tràn đầy ý cười, một mắt màu lam, một mắt đen như mực nhưng không khiến người ta cảm thấy quái dị mà lại khiến người ta cảm giác được sự thiện ý và chân thành:
– Cảnh quan Chương nói ra ngoài thì phải linh hoạt, tôi đây là linh hoạt.
Lâm Dật Phi lắc đầu, chỉ chậm rãi nói:
– Cô và Hạo Phong đều phải cẩn thận, vụ án lần này không đơn giản như vậy đâu.
– Anh biết vụ án nào sao?
Lần này đến lượt Đàm Giai Giai thấy tò mò.
– Đạ khái thì cũng biết một ít, các nhà khoa học không ngừng mất tích trong hai năm nay, cái người Mã Đặc Lợi của các cô là do FBI gì đó phái tới đúng không?
– Tôi vừa đoán anh đã có thể nhìn ra rồi, chỉ hy vọng bọn cướp này không thông minh như vậy.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Thủ đoạn những người đó làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Rất nhiều nhà khoa học đều biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa những người này đều nghiên cứu về những lý luận thời gian vô cùng tiên tiến. Tôi hơi nghi ngờ liệu có phải là có một bàn tay đứng ở phía sau, chuẩn bị làm cỗ máy thời gian cái gì đó thật không nữa.
– Cô cũng nghi ngờ rồi sao?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Người làm chuyện này không phải là do bị điên mà là có mục đích gì đó.
– Anh nói bọn chúng tung hỏa mù sao?
Đàm Giai Giai sáng mắt lên nhưng chốc lát lại lắc đầu:
– Không giống đâu, những người bị chuyện này kinh động cũng khá ít, cũng còn lâu mới bằng được nguy cơ hạt nhân đe dọa con người. Hơn nữa những người này đều chỉ dừng lại trên lý luận mà thôi, nếu như có việc xuyên thời gian kia thật thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?
– Vậy thì người đứng đằng sau vở kịch này điên thật rồi.
Lâm Dật Phi cười khổ nhưng lại dường như có chút suy nghĩ:
– Thứ nhất, những người muốn thực hiện lý luận này đều cần có một số vốn tương đối lớn, thứ hai là dường như trợ lý của họ cũng rất có khả năng, cho dù các cô cũng không biết làm thế nào với anh ta, đúng rồi, chuyện mấy nhà khoa học bị mất tích này chỉ là chuyện của hai năm nay thôi sao?
– Bước đầu thoạt nhìn là như vậy.
Đàm Giai Giai do dự một chút:
– Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu một chút những vụ án mất tích của các nhà khoa học trước kia cũng có mấy phát hiện. Thời gian họ mất tích cách nhau khá lâu, những lý luận bọn họ đề cập đến cũng na ná nhau nhưng chỉ là một mô hình rất mơ hồ, cũng dẫn từ thuyết tương đối ra nhưng do thời gian lâu dài, hơn nữa bọn họ cũng không nổi tiếng lắm nên khi nước Mỹ bắt đầu điều tra mặt này thì cũng không liên hệ đến điều này.
– Khoảng cách thời gian?
Lâm Dật Phi nhíu mày:
– Dài bao lâu?
– Khoảng hai mươi năm trước.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Do lý luận thời không gần đây mới được con người hay nhắc đến nên mười mấy năm về trước, có nhiều lúc đây vẫn chỉ là đề tài của điện ảnh viễn tưởng.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi e là năm mươi năm trước cũng có người đề cập đến, chỉ có điều khi đó ông ta chỉ đưa ra thôi, nếu như không thể thực hiện thì kết quả còn thảm hơn bây giờ.
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói gì vậy?
Đàm Giai Giai có chút khó hiểu.
– Không có gì.
Lâm Dật Phi cau mày lại, suy nghĩ rất lâu mới nói:
– Giai Giai, hiện giờ tôi có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ chuyện bắt trộm này không thể giúp được các cô.
– Đương nhiên là không cần anh rồi.
Đàm Giai Giai cúi đầu xuống, đeo lại mảnh kính sát tròng màu lam:
– Tôi kéo anh ra đây là sợ anh sẽ nhúng tay vào.
Không biết mảnh kính sát tròng kẹp vào mắt hay sao mà cô cúi đầu rất lâu, ngẩng đầu lên còn chớp chớp mắt, lúc này mới cười nói:
– Đeo cái này tuy cool nhưng rất khó chịu, mắt cứ khô không khốc, lúc nào cũng có cảm giác muốn khóc.
– Dựa vào võ công của cô và Hạo Phong, dưới tình hình bình thường chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.
Lâm Dật Phi trầm tư gì đó, dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cô, trên mặt có vẻ ưu tư:
– Đúng rồi, sau đó tôi có dạy các cô cầm nã thủ, mọi người có luyện tập không vậy?
– Đương nhiên là có rồi.
Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc về sự thận trọng của Lâm Dật Phi:
– Huấn luyện viên Lâm, những gì anh dạy chúng tôi, bất luận là cách làm người hay là võ công thì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng. Mấy chiêu cầm nã thủ của anh rất được việc, tôi và Hạo Phong đều rất thích nhưng khi sử dụng tôi đều có chút kém cậu ấy.
– Khi cô bắt thì đương nhiên lực cổ tay không bằng Hạo Phong nhưng trong cầm nã thủ thì cũng không thể xem thường sự nhanh, chuẩn, độc. Cơ hội nhiều khi đều lướt qua tức thời, Hạo Phong không có nhiều băn khoăn như cô nên đương nhiên khi dùng cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Lâm Dật Phi do dự một lúc lâu, lúc này mới nghiêm túc nói:
– Giai Giai, trong lòng tôi có một điều hoài nghi nhưng hiện giờ lại không thể kiểm nghiệm với cô được. Tôi biết cô đánh Vịnh Xuân Quyền rất tốt, điều tôi muốn nói là nếu như đối thủ là một ông lão hoặc một bà lão thì cô…cô tốt nhất là dùng Nhạc Gia Quyền và cầm nã thủ mà tôi dạy đi.
– Lý Kim Tú, 86 tuổi, từng đảm nhiệm đội trưởng đội dân quân, biết võ, hiện sống ở Canada.
– Văn Thanh, 82 tuổi, Thái Thượng Lão Quân của tập đoàn Văn thị Đông Nam Á, hiện sống ở Australia.
…
A Thủy thuần thục thao tác máy tính, không ngừng điều tra từng tư liệu một, trên màn hình còn có mấy tư liệu hình ảnh, ảnh màu cũng có, ảnh đen trắng cũng có, có ảnh thời trẻ, cũng có ảnh chụp hiện nay, tuổi già sức yếu đối lập với tuổi trẻ hoa niên khiến người ta không khỏi có cảm giác hận không thể giữ lại được tuổi xuân, oán hận sự thê lương của gió xuân bạc bẽo.
– Khoan đã, nghỉ ngơi một chút đi.
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng khuyên một câu, lúc đứng dậy thì duỗi cái lưng, nhìn thoáng qua Bách Lý Băng ở bên cạnh, thấy vẻ lờ đờ buồn ngủ nhưng lại cố kiên trì của cô mà có chút đau lòng:
– A Thủy, cậu mới khỏi bệnh được mấy ngày lại giúp tôi làm lụng vất vả, thật là ngại quá. Băng Nhi, em cũng một ngày một đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.
– Em vẫn chưa buồn ngủ.
Bách Lý Băng ngáp một cái thật to, day day đôi mắt đỏ ửng:
– Nói không chừng cứ tìm thế này có thể tìm được tung tích của cái người tên Quân Ức kia. Hình như dạo này anh không liên hệ với Triệu Mộng Điềm rồi, đây cũng được coi là một chuyện lớn hả?
A Thủy ngồi im ở đó như một cái đầu gỗ:
– Nếu cậu không vội thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Cậu ta biết tâm tư của Lâm Dật Phi, nếu để cho hắn tìm, dựa vào thể chất của hắn thì cho dù là ba ngày ba đêm hắn cũng không thấy mệt mỏi nhưng hiển nhiên hắn vẫn quan tâm đến cảm giác của bạn bè.
– Không vội.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Mấy vụ án từ mấy chục năm trước, chúng ta cứ tìm như vậy thì cũng có cảm giác như mò kim đáy bể.
– Dật Phi, bố em không biết gì tất cả mọi chuyện.
Trong mắt Bách Lý Băng có chút áy náy:
– Theo như bố em nói thì hiện giờ em chỉ biết lúc ông nội em còn sống, chắc là phạm vào tội lớn gì đó, một mình rời khỏi quân đội với Quân Ức, khi trở về thì lại luôn không thể đưa ra một lời giải thích. Tuy rằng lúc đầu Phương Chấn Đình cũng cố gắng biện giải cho ông, dùng tính mạng để đảm bảo nhưng sau đó lại phản bội. Ông em không chạy thoát, bố em nói sức khỏe của ông nội khi đó đã rất yếu, thảo dược để sắc thuốc cho ông cả ngày trong nhà cũng có mấy cân nhưng sau đó mới biết được tất cả thảo dược đều bị ông đổ hết. Nếu như không phải vì bố thì ông đã chết từ lâu rồi, ông nói bà nội em đã qua đời từ rất lâu trước đó, ông không muốn bố em trở thành trẻ mồ côi nên nhất định phải sống tiếp.
– Phương Chấn Đình?
A Thủy có chút khó hiểu.
– Chính là ông nội của Phương Vũ Đồng.
Bách Lý Băng giải thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...