– Lên trên một chút.
Ông cụ Phương híp mắt liếc:
– Tuyệt chiêu đặc biệt này Dật Phi có thể làm được sao?
Lâm Dật Phi buông dao gọt hoa quả xuống, trốn tránh không đáp:
– Bất luận như thế nào, chỉ lực và nội công của Quân Ức cũng không tệ.
– Đúng vậy.
Ông cụ Phương gật đầu nói:
– Nếu không thì sao tên đơn đao chấn động Cửu Châu đó sợ hãi đến như vậy, sém chút là dập đầu bưng trà, sau đó ông cùng cô ấy đi thì mới phát hiện cô ấy đã đánh bại hơn mươi người gọi là cao thủ, nhưng không hề sợ họ trả thù, vẫn làm như vậy. Còn ông thì ngày nào cũng ngủ không ngon, sợ bị người bắn chết, đánh chết. Cũng không biết là cô ấy nói cô ấy đã tìm hai năm rồi, chẳng lẽ ngày nào cũng qua những ngày như vậy. Sau đó không có ai tìm cô ấy, ông rất vui, cô ấy lại tỏ ra rất thất vọng, lại hỏi ông tìm người ở đâu thì tiện, ông nói là có hai chỗ, một là ở trong chỗ ở của quân đội, hai là ờ đại Thương Hải, bởi vì ở hai nơi đó đều là rồng rắn hỗn tạp, nhiều người lăn lộn thất bại đều muốn ra đó tìm vàng, nếu không thì sao người ta nói đại Thượng Hải là thiên đường của người mạo hiểm, người trong quân lữ thì phức tạp, trời nam đất bắc, chuyện kì lạ gì cũng có. Cô ấy nói vậy thì được, vậy thì ở trong quân doanh một thời gian, nếu như kiếm không thấy thì cô ấy sẽ đi Thượng Hải. Ông thật sự không hiểu tại sao cô ấy phải cố chấp đi tìm một người vậy. Vào lúc đó tham gia vào quân đội là một chuyện rất dễ dàng, bởi vì những tráng đinh đều không vào đó. Bọn ông rất nhanh kiếm được một đội thuộc một đại nguyên soái ở phía Nam, đương nhiên không phải quân đội chính. Cô ấy nói ông cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà đi đánh nhau, có thể sống quả thật là mạng lớn lắm, cho nên thấy ông có nhiệt tình như vậy, dạy ông một chút võ công, sau đó ông xuất sinh nhập tự chiến trường nhiều năm như vậy mà hoàn toàn không bị gì cả, tất cả đều là nhờ công lao của cô ấy.
– Hoá ra ông nội thật sự biết võ công, trước kia nghe bà nội nói, con còn không tin mà.
Phương Vũ Đồng thấy ông nội nói chuyện tình sử của mình mà càng kể càng nhập tâm, kìm không nổi nhắc nhở một chút.
– Bà nội của con đương nhiên biết.
Ông cụ Phương phá lên cười, trong tiếng cười hào phóng ấy mang chút phiền muộn:
– Năm đó lúc ông quen với bà con thì bà con là thuộc gia đình giàu có. Gia đình phản đối nhưng vẫn quyết đi theo ông, còn làm bị thương mắt cá chân, ông một hơi cõng bà ấy đi mười mấy dặm mà.
– Bà nội biết việc này sao?
Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi.
Ông cụ Phương trầm mặc một chút:
– Bà ấy đương nhiên biết, thật ra gì bà ấy cũng biết nhưng bà ấy vẫn một lòng đi theo ông.
Nói đến đây, ông cụ Phương có chút than thở:
– Lãng mạn của mấy người trẻ tuổi tụi con thì tính là gì chứ, hôm nay yêu đến chết đi sống lại, ngày mai lại cãi nhau đòi ly hôn, như anh hai con vậy, bây giờ đã đổi biết bao bạn gái rồi, còn ra vẻ đắc ý tự kiêu nữa chứ, tức đến muốn đánh chết nó. Vũ Đồng, con phải nhớ kỹ, có thể ở bên con một đời mới gọi là nửa còn lại. Có một bài hát hát như vậy nè: Chuyện lãng mạn mà anh có thể cùng em làm đó là cùng nhau đến già. Nếu hôm nay hòa thuận, ngày mai chia tay thì tuyệt đối không thể là lâu dài.
Lúc ông cụ Phương nói tới đây thì cả Lâm Dật Phi cũng không kìm nổi đành bật cười, Phương Vũ Đồng là hy vọng dùng tiếng cười xóa tan sự xấu hổ:
– Ông nội, không nhìn ra ông vẫn quan tâm đến mấy bài hát lưu hành bây giờ đó.
– Haizz!
Ông cụ Phương lại thở dài một tiếng, hôm nay không biết vì sao ông đã thở dài rất nhiều lần, giống như là ít nhiều cũng vì tiếc nuối của năm đó:
– Sau khi bọn ông vào quân doanh, do ông đã có kinh nghiệm trước nên thăng cấp rất nhanh. Cô ấy tuy là dạy những võ công rất đơn giản cho ông nhưng mà rất thực dụng, ông luyện được một thời gian thì thân thể vốn yếu đuối của ông đã có sự thay đổi cơ bản, cho là trong quân doanh lúc thi đấu sức lực, ông vốn không phải là đối thủ của họ thì nửa tháng sau đã không còn một ai có thể thắng ông, cho nên ông đã cam tâm tình nguyện gọi cô ấy là Lão Đại! Ông cũng thăng chức rất nhanh, trở thành một tiểu trung đội trưởng. Quân doanh chính là như vậy, anh có năng lực, có thể đánh nhau thì ai cũng phục cả, nếu không thì chịu ức hiếp cả đời.
Ông cụ Phương tự hào:
– Nhưng Quân Ức lại luôn làm một tên lính quèn trong đội ông, người khác cứ tưởng cô ấy là người thân của ông, tưởng là cô ấy nhờ vả ông, nhưng mà ai ngờ cô ấy là Lão Đại của ông chứ. Thật ra với tài năng của cô ấy thì chỉ cần lộ một bàn tay ra thì tuyệt đối nổi tiếng hơn ông. Nhưng mà mọi chuyện hình như ngược lại, cô ấy lại cố ý làm dơ bản thân mình một chút, đen một chút để cho không ai chú ý cô ấy, lúc đó ông còn tưởng chúng ta sẽ sống nhưng ngày phiêu bạt không chừng. Lúc đó, những quân tạp nham như chúng ta đều là đi đông lùi tây, hoảng loạn như chó nhà có tang, trước là đánh nhau với bọn quỷ Nhật, sau đó là một tờ điều lệnh, chúng ta đi bao vây tiêu diệt cái gọi là Thổ Bát Lộ.
Phương Vũ Đồng có chút xấu hổ mỉm cười, có lẽ trong mắt cô, những chuyện này không những không thể gọi là những chuyện vinh quang, mà khi nhắc đến còn có chút làm cho người ta mất mặt.
– Vậy sau đó thì sao, hai người sao lại tách ra?
Ông cụ Phương trầm mặc một hồi:
– Bọn ông đi bao vây diệt trừ quân Bát Lộ, ngược lại lại bị người ta bao vây diệt trừ, người ta đánh trận phải gọi là có chiến thuật, bọn ông đánh trận chỉ có thể nói là ẩu đả. Thật ra lúc đó ông vốn đã làm tới Tiểu đoàn trưởng, cũng coi như có chút thế lực, hỏi chuyện cũng dễ hơn nhiều. Cô ấy dặn dò ông chuyện rất đơn giản, chính là cầm bức họa này, bản thân tiếp tục đeo miếng ngọc, nếu như cô ấy thấy được, cô ấy sẽ lấy ra bức tranh, hỏi người ta một câu có nhận ra người trong hình không, đối với bức tranh này có ấn tượng không? Ông là lần đầu thấy người ta hỏi thăm theo cách này, người trong hình mang mặt nạ của Dạ Xoa, tay cần súng trường, mặt mũi ra sao người ta làm sao biết được, ai mà biết chứ? Các con nói phải không?
Lúc ông nói đến đây nhịn không nổi hỏi Lâm Dật Phi:
– Con quen người trong hình không?
Nhìn bộ dạng Lâm Dật Phi trầm mặc không nói, ông cụ Phương đã hiểu lầm ý của hắn, phá lên cười:
– Con xem, năm đó cô ấy cũng là cố chấp đi hỏi người ta như vậy, hỏi từng người một, chưa bao giờ có vẻ mặt phiền chán. Mỗi lần cô ấy lấy bức họa ra đều tràn đầy hy vọng, nhưng mà ông không dám nói gì, trong lòng thật sự hy vọng cố ấy có thể tìm được người mà cô ấy mong gặp, nhưng mà đối với các con thì chắc là rất mắc cười phải không?
Ông cụ Phương bưng ly trà lên, muốn uống một ngụm nước trà nhưng nhìn thấy Bách Lý Băng nhìn mình. Lần đầu tiên ông nhìn Bách Lý Băng thì đã thích cô bé này rồi, tuy là nói cũng có một chút nhân tố của Bách Lý Thủ Nghiệp nhưng mà ông cảm thấy Bách Lý Băng này không có nghi ngờ gì là sẽ khiến người khác thích hơn là cháu gái mình.
Chỉ có điều liếc mắt nhìn một cái, ông cụ Phương hơi sửng sốt:
– Băng nhi, sao con khóc?
Bách Lý Băng cuống quít lau đi nước mắt ở khóe mắt, cười nói:
– Đâu có ạ, ông à, ông nhìn nhầm rồi, là bụi rơi vào mắt đó.
– Trong nhà này có gió bụi sao?
Ông cụ Phương cảm thấy kỳ lại hỏi.
– Không phải là bụi cát mà là có con côn trùng bay vào mắt con.
Bách Lý Băng cuối đầu xuống, dùng lực xoa xoa rồi mới ngẩng đầu lên, nụ cười có chút miễn cưỡng:
– Bây giờ thì không sao rồi.
Không khí trong phòng có chút cổ quái, Bách Lý Băng lau khô nước mắt thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, cô nhìn Lâm Dật Phi chỉ biết giải thích rằng:
– Cháu chỉ cảm thấy không biết có nên chọn một người yêu mà mình chưa được biết mặt hay không thôi.
Thấy Lâm Dật Phi tay run run khi cầm tách trà, Bách Lý Băng hạ giọng nói:
– Cho nên cháu cảm thấy bà ấy đúng là số khổ, không kìm được mới rơi lệ, lão gia, không biết sau này bà ấy như thế nào?
– Tìm một người yêu khác thì sao?
Phương lão gia lẩm bẩm nói một mình, đột nhiên vỗ tay xuống ghế nói to:
– Tuyệt đối không được!
– Tại sao?
Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng cùng đồng thanh hỏi.
– Cậu hãy nhìn người trên bức tranh này.
Ông Phương đột nhiên suy nghĩ rất lâu nói:
– Khi đó tôi đã mời một chuyên gia khảo cổ nổi tiếng đến xem qua, ông ta khẳng định, bức tranh này là Khôi Giáp thời nhà Tống vẽ ra chứ không phải là bọn người của rạp hát mấy chục năm trước vẽ, nếu nhìn từ Khôi Giáp, thì người ở trong tranh phải là nhân vật từ thời nhà Tống. Quân Ức cô ấy mới được sinh ra cách nay mấy chục năm sao có thể tìm một người yêu như vậy được.
Lâm Dật Phi thấy mặt Bách Lý Băng tái nhợt, chỉ biết thở dài nói:
– Ông nói rất đúng, điều cháu muốn biết là bây giờ Quân Ức không biết đã đi đâu rồi?
Bây giờ hắn mới phát hiện ra một điều, Phương lão gia ngoài hiểu biết rõ hơn hắn về Quân Ức ra những thứ khác ông ta không hề giỏi hơn mình là mấy, ông cụ đang muốn tìm một người để nghe ông ta kể chuyện tình sử mà người đó không ai khác chính là mình đây, muốn biết tại sao bức tranh vẽ lại có Nhạc Ngân Bình, muốn biết tại sao Quân Ức lại đem hạnh phúc của mình đẻ đi tìm dạ xoa thần sung, không nghi ngờ gì nữa Quân Ức là mấu chốt trong câu chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...