Lãng Tử Tại Đô Thị

Ông cụ Phương dừng lại, hít một hơi rồi nói tiếp:

– Chỉ là không ngờ đến, ông mới vừa chuẩn bị xong chỗ nằm thì cửa miếu vang lên một tiếng, mấy tên lính xông vào, trong đó có một người ông quen, đó là Đại đội trưởng Vương trong đội của ông. Lúc đó ông giật cả mình, biết là trốn cũng trốn không kịp, chỉ đành đứng lên chào tên đội trưởng Vương, nhưng mà trong lòng vẫn là lo cho người kia, bởi vì ông biết Đại đội trưởng Vương là một tên keo kiệt, lại tham lam. Thấy khối ngọc bội kia thì chắc chắn y sẽ không buông tha đâu, bọn họ bốn người, trên lưng một người còn có hộp pháo, ba người còn lại thì đều có súng, tay cầm hai con gà, còn cầm theo một hũ rượu nữa.

Phương Vũ Đồng mặc dù biết sau này ông nội không có xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn còn có chút lo lắng thay cho ông.

– Ônh là lính đào ngũ, cẩn thật kẻo họ đánh chết.

Ông cụ Phương lắc đầu nói:

– Bọn họ cũng là lính đào ngũ, nói gì nói thì cũng quen nhau, cũng không trở mặt ngay lập tức đâu. Đại đội trưởng Vương nhìn thấy ông cũng giật mình sửng sốt, nhưng khi thấy ông mặt mày bụi bặm thì y cũng không để ý nữa, chỉ nói với ông là bây giờ đội ngũ giải tán rồi, bọn y chuẩn bị đi về phía nam, đầu quân cho Mã đại soái. Rồi hỏi ông có hứng thú không, nếu như có hứng thú thì có thể đi cùng. Lúc y nói như vậy thì tay y chạm vào hộp pháo, trong mắt lộ ra sát khí, ông biết là lúc đó y đang định lôi kéo lòng người, tìm một đội quân đi theo, người đông rồi, thì kiếm Mã đại soái nương tựa sẽ có chút tiền vốn, tránh voi chẳng xấu mặt nào, trong lòng tuy là mắng y nhưng vẫn nói, tốt quá, tôi đang lo không có chỗ ăn cơm, sau này cùng một đội lăn lộn với Đại đội trưởng Vương anh.

Phương Vũ Đồng mỉm cười có chút miễn cưỡng, liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái,

– Ông nội vậy cũng là tùy cơ ứng biến mà?

Ông cụ Phương mỉm cười:

– Các con đều cảm thấy lúc đó ông rất mất mặt chứ gì, ông lại không cảm thấy như vậy, rất nhiều người vì mạng sống mà nhẫn nhục một lúc thì có là gì chứ, nghe y nói như vậy cũng coi như là vui, còn đòi đốt giấy, uống rượu gì nữa chứ, toàn là để lôi kéo lòng người. Sau đó đột nhiên bọn y thấy người ngồi ở góc tường đó, lại thấy miếng ngọc bội trên cổ cho nên động lòng tham, thời đó là thời loạn lạc, tiền giấy không đáng giá, mười ngàn đồng hôm nay có thể mua được một cái nhẫn vàng thì hôm sau chưa chắc mua được cái màn thầu, cho nên rất nhiều người vẫn giữ lại hàng hóa, vàng thỏi, đồng bạc, còn có đồ cổ đồ ngọc đều rất đáng tiền. Đại đội trưởng Vương kêu ông để tỏ rõ lòng trung thành, đi lấy miếng ngọc trên cổ người đó về cho y.

Phương Vũ Đồng cảm thấy có chút kì lạ, cảm thấy loại chuyện này nói để làm gì, ông đi đoạt đồ đạc của người ta, như vậy chẳng phải là thổ phỉ sao. Sao lại nói ra làm chi chứ!

– Lúc đó ông không có cách nào khác, chỉ đành qua đó khuyên cô ta, kêu cô ta đưa ngọc cho họ, mạng cũng không còn thì giữ ngọc để làm gì chứ, trong tay họ đều có súng, không đắc tội được. Người đó mở mắt ra nhìn ông một cái, lạnh lùng hỏi ông là không đưa thì sao? Ông chỉ đành hạ giọng nói, cô không đưa, chúng ta tìm cách trốn chạy thôi, ở đây có một cái cửa sau, chúng ta xông ra đó, chạy vào chỗ rừng rậm, họ có súng cũng không tìm thấy chúng ta. Cô ấy cuối cùng cũng chịu mỉm cười, nói ông không muốn cái gì vinh hoa phú quý rồi hả? Tiếng của cô ấy hơi lớn, dĩ nhiên bọn người ở ngoài cũng nghe ra có gì không ổn, Đại đội trưởng Vương lấy hộp pháo ra, ba người còn lại kéo chốt súng, hùng hùng hổ hổ đi tới, nhưng còn chưa đợi bọn họ giơ súng lên thì ba khẩu súng đã trở thành sắt vụn, hộp pháo của Đại đội trưởng Vương lại nằm trên trên đầu của y, người đó cười lành lạnh nói, miếng ngọc này không dưới một trăm người thích nó nhưng không một ai lấy được, mày biết tại sao không? Đại đội trưởng Vương run rẩy hỏi vì sao, người đó thở dài nói, “Bởi vì bọn họ đều chết hết”. Khi người đó nói tới câu ấy, bốn khẩu súng cạch cạch, như là nổ pháo vậy giết hết bốn người y. Lúc đó ông cũng giật mình, đợi đến lúc ông kịp phản ứng thì mới phát hiện khẩu súng đó đang trước trán ông.

Ông cụ Phương nhìn trông rất uy nghiêm, cũng rất có địa vị, Lâm Dật Phi cũng biết ông tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, ai cũng không biết việc đáng xấu hổ này của ông, nhưng mà lúc ông nói ra một cách thản nhiên như vậy, hơn nữa còn nói với dạng rất hoài niệm.


– Sau đó như thế nào?

Mặc dù biết ông nội hiện còn đứng trước mắt, nhưng Phương Vũ Đồng vẫn không kìm nổi hỏi, Lâm Dật Phi lại bưng chén trà lên, uống ngụm trà, rồi mới lên tiếng:

– Võ công của ông cũng là học từ người này?

Ông cụ Phương mỉm cười:

– Hóa ra bí mật của ông cũng bị con nhìn ra.

– Ông nội biết một chút.

Phương Vũ Đồng có chút kinh ngạc, trước kia lúc nghe người trong nhà đề cập đến ông nội, nói ông chiến đấu dũng mãnh vô cùng, võ công tốt lắm, nhưng mà nhớ lại mọi việc, ông ngay cả đi đứng còn khó khăn cho nên luôn có chút nghi ngờ.

– Sau đó thì sao?

Lâm Dật Phi nhắc nhở.

– Bức họa đó có quan hệ gì vậy?

Ông cụ Phương không kìm nổi hỏi:

– Dật Phi, vì sao con rất quan tâm bức họa này?


– Con và Băng Nhi thấy hai bức họa trước, luôn nhìn không ra hàm ý trong bức tranh.

Lâm Dật Phi sắc mặt như thường,

– Cho nên cho rằng đáp án nằm sau bức tranh này, không ngờ khi thấy bức tranh này, vẫn không hiểu ra sao!

Lúc hắn nói đến không hiểu ra làm sao đã cảm thấy Bách Lý Băng nhìn hắn, chỉ là hắn không quay đầu nhìn mà thôi.

– Quầng sáng, thân thể bạch giáo bay đến Niết bàn, Dạ Xoa.

Ông cụ Phương nghe được Lâm Dật Phi đại khái giải thích nội dung hai bức họa khác, đương nhiên chỉ có hiểu ý của bức họa, ông nghe xong nhíu mày lại,

– Ông không biết còn hai bức họa khác đó, nói thật là ông cứ tưởng chỉ có một bức họa như vậy bởi vì đây là bức tranh mà đầu cô ấy đưa ông xem.

– Bức họa này lúc đó trên người người này sao?

Dật Phi trầm ngâm một chút:

– Xin ông kể tiếp đi ạ.

Ông cụ Phương mỉm cười:

– Ông đã nói là các con đừng có gấp. Những việc này ông cũng đã nghĩ mười mấy năm rồi, vẫn chưa có đầu mối nào, các con nghe ông kể xong một lượt, có lẽ còn có thể nghe ra manh mối.


Phương Vũ Đồng cũng có chút hứng thú:

– Ông nội, ông cũng đừng có thừa nước đục thả câu rồi, hôm nay chờ ông nói xong, chúng ta mới ăn cơm.

Ông cụ Phương rõ ràng là không để uy hiếp này trong lòng:

– Lúc đó, ông làm gì mà còn nghĩ đến chuyện ăn cơm, khẩu súng lạnh băng đang trên trán mình mà. Mồ hôi lạnh của ông cũng sắp chảy ra rồi, thấy cô ấy không do dự mà giết chết bốn người, ông cũng không hoài nghi là cô ấy sẽ không một súng bắn chết ông. Nhưng mà rốt cuộc là cô ấy làm sao lấy được ba khẩu súng đó, lại nắn như nắn bùn, thì quả thật là ông không biết. Cô ấy nhìn ông một lúc lâu cuối cùng cũng mỉm cười, giơ tay bóp thì hộp pháo đó liền biến dạng. Cô ấy tiện tay vứt đi, thản nhiên nói, nói anh ra sao thì cũng còn có chút lương tâm, tôi không giết anh.

Nói tới đây thì công cụ Phương có chút xúc động:

– Thật ra lúc đó ông biết cái gì, chẳng qua là từ trong núi đi ra, không mất đi chút lương tri còn lại, nếu như không gặp cô ấy thì cứ như vậy mà lăn lộn tiếp, ai biết sau này ông sẽ trở thành thế nào, nói không chừng là trong Quốc quân lăn lộn tiếp, nói không chừng là có một ngày sẽ bị đạn bắn chết, đâu còn Vũ Đồng con.

– Nói như vậy bước ngoặt cuộc đời của ông nội chính là nhờ người này?

Phương Vũ Đồng nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng khẽ động:

– Không biết cô ta hiện đang ở đâu?

Thần sắc Ông cụ Phương có chút buồn bã, nhìn Lâm Dật Phi một cái, rồi thở dài một hơi:

– Qua mấy mươi năm rồi, sao ông biết chứ?

Lâm Dật Phi cũng nhịn không được muốn thở dài, nhưng vẫn hỏi:

– Vậy sau đó thì sao?

– Sau đó cô ấy trở về chỗ cũ ngồi xuống, dường như những người này không phải cô ta giết vậy, cô ấy đã không giết ông cho nên ông cũng bạo gan hơn một chút. Lúc đó cả người cô ta đều là bụi đất, dơ hơn ông một chút nhưng mà sau ông mới biết được là đi lại trong lúc loạn lạc, cô ấy chỉ là cải trang một chút thôi. Tuy không sợ phiền phức nhưng mà cô ấy không phải đi để kiếm phiền phức, lúc đó ông cũng không biết đó là con gái cho nên hỏi cô ấy đi đâu, nói không chừng hai người thuận đường. Cô ấy nhìn ông một cái rồi trả lời thật ra cô ấy cũng không biết đi đâu.


– Ông nội thích người ta rồi phải không?

Phương Vũ Đồng mỉm cười,

– Chả trách ông không nói, thì ra là sợ bà nội biết.

Cô cháu gái không ra gì này, không ngờ lại dám cười nhạo ông, nhưng ông cụ Phương cũng không tức giận:

– Ông cũng không biết, nhưng ông cảm thấy đây không phải là người xấu, ít ra cũng không phải là giết người lung tung. Nhưng mà sau này, sau này thật sự ông thích người ta, chỉ là …

Ông cụ Phương nở một nụ cười khổ:

– Ông coi trọng người ta nhưng mà trong lòng người ta đâu có ông.

– Chẳng lẽ cô ấy đã có người trong lòng?

Lúc Bách Lý Băng hỏi, âm thanh có chút run rẩy.

Ông cụ Phương lắc đầu:

– Ông cũng không biết, có thể Bách Lý Thủ Nghiệp mới biết.

– Ông nói ông nội của cháu?

Bách Lý Băng nghe xong giật mình:

– Nghe ba cháu nói sau khi ông nội kiến quốc không bao lâu thì qua đời rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui