– Sau đó thì sao?
– Sau đó Bách Địa Trung Cương truyền tin nói chuyện này để thuộc hạ tùy cơ hành động.
Phục Bộ Ngọc Tử nói rất nhẹ, đưa mắt nhìn Bách Địa Trung Cương:
– Thuộc hạ chỉ có thể tham gia vào Nghị Hành theo họ, nhưng chuyện xảy ra sau đó thực sự gấp gáp. Thuộc hạ cũng bất lực với việc này.
Nhan Phi Hoa gật gật đầu, nhìn về phía Bách Địa Trung Cương:
– Giờ nên đến lượt ông nói rồi.
Bách Địa Trung Cương cung kính đi ra, cung kính nói:
– Không sai, Phục Bộ Ngọc Tử thực sự cho thuộc hạ thông tin này trước, nhưng lúc đó tông chủ đang bế quan bảy ngày, dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu. Thuộc hạ cũng tôn trọng lời dặn dò của tông chủ. Bọn chúng nó tuy vi phạm chủ ý của tông chủ, nhưng là vì sự trung thành và lòng tận tâm đối với tông chủ, nên thuộc hạ cũng không dám tự ý làm chủ mới để Phục Bộ Ngọc Tử toàn quyền xử lý việc này. Chỉ có điều thuộc hạ nghĩ Lâm Dật Phi võ công cao cường, bọn chúng muốn làm khó Lâm Dật Phi thì chắc chắn là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Vì vậy mới yên tâm giao cho Ngọc Tử xử lý. Nhưng chuyện sau đó hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của thuộc hạ, đó là một chuyện không thể lường trước được.
Lâm Dật Phi chỉ ngồi ở đó, khóe miệng vẫn có nụ cười khó mà đoán được.
– Bất luận như thế nào cũng trung thành và tận tâm.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta yêu cầu các người thì các người phải chấp hành. Những kẻ vi phạm, ngoài cái chết ra thì không có lựa chọn nào khác.
Câu nói này nói ra, tất cả mọi người đều nghiêm nghị, trong phòng im lặng như tờ. Trong lòng thầm nghĩ, Đằng Thôn Xuyên Sơn đã chết rồi, coi như cô một tay che trời, còn có thể như thế nào được nữa?
Nhan Phi Hoa ánh mắt đã chuyển hướng về phía Đằng Thôn Chính Bộ:
– Bây giờ đến lượt ngươi nói.
Mặt Đằng Thôn Chính Bộ đẫm nước mắt:
– Tông chủ, người Trung Quốc có câu, kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám. Thuộc hạ chỉ hy vọng tông chủ không cần chỉ nghe lời nói của một người ở một bên, liền định tội cho khuyển tử rồi.
Người tuy rằng chết rồi, người già hiển nhiên sẽ đau lòng khôn nguôi, phải đòi lại công đạo cho đứa con trai đã chết, ai cũng hiểu, đầu giáo của lời nói này chắc chắn là đang hướng vào Phục Bộ Ngọc tử, cho rằng cô đang đổ oan cho con của mình.
Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Ta chính là phải nghe nhiều phía, cho nên mới cho ngươi nói chuyện, bằng không Đằng Thôn gia tộc đã sẽ không thể lưu tồn.
Khuôn mặt Đằng Thôn Chính Bộ lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Vâng, tông chủ, chẳng qua chuyện này thuộc hạ là hoàn toàn không biết, tất cả mọi việc hoàn toàn được tiến hành mà thuộc hạ không biết hề hay biết. Lúc khuyển tử xử lý việc này, chưa từng có đề cập với thuộc hạ. Điều thuộc hạ muốn nói chỉ là, khuyển tử và Ngọc Tử vốn là chỉ bụng hứa hôn, từ nhỏ đã định hôn sự. Nhưng, nhưng Ngọc Tử lại không có tình cảm với nó. Lần này tới đến Trung Quốc, một nửa là vì Độ Biên mời, mặt khác lại là vì Ngọc Tử hồi tâm chuyển ý!
– Ngươi nói là, Phục Bộ Ngọc Tử vì muốn thoát khỏi con của ngươi, mới bày kế hãm hại?
Nhan Phi Hoa nhíu mày, dường như cũng không biết trong đó còn có khúc mắc gì phức tạp nữa vậy.
Khuôn mặt Phục Bộ Ngọc Tử đỏ lên, muốn lớn tiếng bác bỏ, nhưng cũng không dám lên tiếng, những lời Nhan Phi Hoa mới vừa nói đã rất rõ ràng, ai nên kể lại, thì người đó kể lại. Nếu ngông cuồng lắm lời, thì đã không có ý nghĩa cãi lại, chỉ có một con đường chết mà thôi. Đôi mắt đẹp vừa chuyển động, Phục Bộ Ngọc Tử đã nhìn phía Lâm Dật Phi, ở đây chỉ có hắn mới có thể không chịu sự trói buộc của Y Hạ Lưu, cũng chỉ có hắn mới có quyền lên tiếng, chỉ có điều hắn là không rên một tiếng!
Thậm chí ánh mắt cũng không liếc về phía Phục Bộ Ngọc Tử một cái!
– Không có căn cứ chính xác, thuộc hạ cũng không dám nói Ngọc Tử như vậy…
Đằng Thôn Chính Bộ trấn bình tĩnh trở lại:
– Nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu chỉ dựa vào lời nói của một mình Phục Bộ Ngọc, đã định tội con trai thuộc hạ, cho dù nó đã chết, nhưng đối với linh hồn của nó dường như là bất công.
– Vậy ý của ngươi là?
Nhan Phi Hoa thản nhiên hỏi.
– Giờ biết chân tướng đấy, ngoại trừ Ngọc Tử ra, còn có Độ Biên Chính Dã.
Đằng Thôn Chính Bộ trầm giọng nói:
– Chúng ta phải tìm được hắn về, mới có thể biết được chân tướng của sự việc. Hơn nữa cho dù khuyển tử tội đáng chết vạn lần, đó cũng là việc của Y Hạ Lưu, người ngoài không được nhúng tay. Chúng ta tôn trọng tông chủ, là vì tông chủ đối với chúng ta càng yêu quý bảo vệ, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bôi nhọ việc của Y Hạ Lư, cho nên thuộc hạ cả gan, mời tông chủ tìm ra hung thủ đích thực đã giết chết khuyển tử, giải oan cho khuyển tử mới đúng.
Lúc lão nói tới đây thì trợn mắt nhìn Lâm Dật Phi, dường như lại nghi ngờ là hắn đã giết chết đứa con của mình.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, liếc mắt nhìn chung quanh
– Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của Đằng Thôn Xuyên Sơn, tuy nhiên căn cứ theo tin tức của ta, kẻ đã giết chết con của ngươi, chính là cái tên Độ Biên Chính Dã kia.
– Cái gì?
Đằng Thôn Chính Bộ ngạc nhiên đứng lặng ở đó, vẻ mặt khó có thể tin, dường như không chịu nổi sự đả kích này, trong phút chốc già đi cả mười tuổi.
– Làm sao có thể, không thể nào, không thể là hắn, tông chủ, nhất định, nhất định là bọn họ đã lầm rồi.
Đến giờ, lão vẫn không dám thẳng thắn nói ra chỗ không đúng của Nhan Phi Hoa, chỉ có thể nói tin tức của cô là không đúng, nhưng bất luận như thế nào, lão cũng đã tiều tụy già nua. Trong một đêm, đứa con chết rồi, ái đồ trở thành hung thủ giết chết con mình, bất kể là ai, cũng đã không thể tiếp nhận được tin dữ này.
– Phục Bộ Ngọc tử, đưa Độ Biên ra đây.
Nhan Phi Hoa uể oải ban bố mệnh lệnh, nhưng lại như long trời lở đất vậy.
Tất cả mọi người là ngơ ngác nhìn nhau, không biết cô có ý gì, Phục Bộ Ngọc Tử khom người thi lễ, bước nhanh ra ngoài.
Nhan Phi Hoa lúc này mới cười nói:
– Lâm Dật Phi, làm mất nhiều thời gian của anh rồi, nhưng tôi nghĩ anh sẽ không đi một chuyến uổng công đâu.
Lâm Dật Phi cũng là lười biếng trả lời:
– Hoá ra hết thảy đều đã nắm trong lòng bàn tay, các hạ xét xử công khai, thực sự đã làm cho tôi được mở rộng tầm mắt, không biết lát nữa Độ Biên Chính Dã có thể mang đến chứng cứ gì hay ho đây.
Nhan Phi Hoa lạnh nhạt nói:
– Anh lầm rồi, nơi này không phải toà án, không cần chứng cớ gì cả, chính tôi có thể quyết định sự sống chết của bọn chúng, tôi làm tất cả những điều này, chỉ là muốn khiến một số người biết, không có người nào có thể giở trò trước mắt tôi, nếu hắn làm, thì đến cơ hội hối hận cũng không có.
Bên trong yên tĩnh gần như ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được, Lâm Dật Phi cũng lên tiếng mỉm cười, dường như chưa bao giờ vui như vậy.
Từ sau khi Phục Bộ Ngọc Tử rời khỏi đây, Đằng Thôn Chính Bộ vẫn khiếp sợ, dường như không biết vì sao liệt đồ mà chính mình tìm mấy ngày nay lại rơi vào tay của Nhan Phi Hoa. Trong mắt Bách Địa Trung Cương cũng lộ ra một tia nghi ngờ, không rõ Lâm Dật Phi vì sao cười to như mất trí như vậy.
Chỉ có điều ánh mắt lạnh lùng của Nhan Phi Hoa nhìn vào Lâm Dật Phi, cho đến khi hắn ngưng cười, lúc này mới hỏi:
– Anh cười cái gì?
– Tôi chỉ là buồn cười, thật ra nhiều khi, cô không cần thiết phải khôn khéo như vậy!
Lâm Dật Phi chỉ nhìn cốc nước trên bàn kia:
– Cô cũng không cần thiết phải tỏ ra cái gì cũng biết.
– Ví dụ như?
Nhan Phi Hoa chậm rãi hỏi, không chút sợ hãi.
Lâm Dật Phi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cười nói:
– Cô mời tôi đến nơi đây, nếu muốn cho tôi một lời giải thích, nếu muốn cho thủ hạ của cô một lời cảnh cáo, đương nhiên sẽ không muốn tôi chết.
Nhan Phi Hoa đột nhiên mỉm cười:
– Thế sự khó liệu, lại có ai sẽ biết.
Lâm Dật Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lúc đó làm cho trái tim Nhan Phi Hoa cũng chấn động, chẳng qua ánh mắt của Lâm Dật Phi vừa lóe thì chợt tắt:
– Chính là vì không khó khăn, cho nên cô cũng không dùng chọn trò hạ độc trong nước rất vụng về chứ?
Đột nhiên Bách Địa Trung Cương mặt biến sắc!
Ở nơi này tất cả đều là y tự mình sắp xếp, nếu trong nước thật sự có độc, bất kể có phải là y hạ độc hay không, y cũng không thoát khỏi liên quan!
Sắc mặt Nhan Phi Hoa hơi biến đổi, vung tay một cái, cái cốc trước mặt Lâm Dật Phi đã đến trên tay của ả, chỉ có điều ngửi một chút, đã nói ba chữ, “nghênh phong tán.”
Bách Địa Trung Cương gần như đã lui ra.
Không phải y khiếp sợ Nhan Phi Hoa thi triển loại công phu tinh thuần Cách Không Thủ Vật này, trên thực chất, y thấy Nhan Phi Hoa làm ra động tác gì khó có thể tưởng tượng trong võ học cũng đã chẳng có gì lạ, y khiếp sợ chính là ba chữ “nghênh phong tán”.
Cái tên nghênh phong tán tuy rằng rất êm tai, trong giới Ninja thuộc vào loại độc dược cực kỳ tàn nhẫn. Từ xưa đã lưu truyền rất nhiều thủ pháp hạ độc, rất nhiều điều huyền bí mà cho dù y học hiện đại tiến hành phân tích rộng rãi, cũng không cách nào cho ra kết luận gì xác thực. Nói thí dụ như từ loại độc làm người khác điên cuồng mà Trung Quốc cổ đại lưu truyền ra, huyết chú, hoặc là phẫu thuật đầu… cũng đã phát huy được vi trùng học rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...