– Anh rất nổi tiếng sao? Ra vẻ.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Ăn mặc giống hệt 007.
– Cô cũng khác gì đâu.
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện lên vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh:
– Nhưng dù gì thì cũng phải cảm ơn cô đã nể mặt tôi.
– Không phải tôi nể mặt anh mà là nể mặt Băng Nhi.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Nếu như tôi không nể mặt cô ấy thì cô ấy sẽ không đồng ý lời chúc mừng sinh nhật này rồi.
– Hôm nay cô muốn đi đâu?
Cuối cùng Lâm Dật Phi hỏi, nói thế nào thì Tô Yên Nhiên cũng là người hắn mời đến, tuy hắn không quen thuộc với nơi này lắm nhưng cuối cùng vẫn phải ra dáng chủ nhà.
– Đi tùy ý là được.
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn mẩu quảng cáo kia, dường như rất xúc động:
– Dật Phi, anh biết không, mấy ngày trước lại có một đạo diễn lớn gọi điện tìm tôi.
Đột nhiên cô cười quyến rũ:
– Đương nhiên đây chỉ là một cuộc gọi, tôi cũng không biết thật giả ra sao. Ông ta nói tôi rất có tố chất làm diễn vên, hỏi tôi có hứng thú hay không.
– Sao không có ai tìm tôi nhỉ?
Nét mặt Lâm Dật Phi thoạt nhìn rất buồn bực:
– Lẽ nào tôi không hợp đi đóng phim sao?
– Đương nhiên không có ai tìm anh rồi.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Giá trị con người anh hiện giờ e là anh cũng không biết, dù gì thì cũng có giá mấy trăm triệu, không cần đi đóng phim, chỉ cần tự mở một công ty điện ảnh là được rồi.
Lâm Dật Phi nghe đến đó thì sửng sốt:
– Tự mình làm điện ảnh?
– Sao lại không được chứ?
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Thực ra tôi thấy anh rất có tiền đồ tiến quân vào giới showbiz, muốn nổi tiếng là nổi tiếng, muốn tiền là có tiền. Ông đạo diễn kia tìm tôi quay phim, bị tôi từ chối thẳng thừng nhưng nếu anh tìm tôi thì tôi vẫn rất vui, hay anh sắp xếp một bản thảo cương mục đi, cũng nói về trung y.
– Sao mà tôi làm được chứ?
Lâm Dật Phi vội vàng lắc đầu:
– Tôi không dễ gì mới kiếm được tiền, nếu như bị lỗ thì bọn họ chém chết tôi mất.
Hai người sóng vai nhau đứng trên đường, nhìn mẩu quảng cáo kia cười cười nói nói, tuy không ai biết thân phận bọn họ nhưng cũng thu hút không ít ánh mắt.
– Anh, thần tượng của anh ở kia kìa.
Một người bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng khiến Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên hoảng sợ, thầm nghĩ đến hành tung như vậy mà cũng bị phát hiện ra thì những fan hâm mộ này đúng là có tố chất làm Sherlock Holmes.
Hai người quay đầu nhìn lại, có ba người đang nhìn màn hình lớn ở trước mặt, chỉ trỏ gì đấy. Tô Yên Nhiên thấp giọng nói:
– Hóa ra bọn họ không nhận ra chúng ta.
– Đừng nói lung tung.
Người đứng ở giữa mi thanh mục tú, cũng được coi là tuấn tú lịch sự, nghe thấy câu nói đó thì đột nhiên đỏ mặt.
– Em nói sai gì chứ.
Người bên cạnh cũng tùy tiện như Đại Ngưu, là người mà ở đâu cũng có thể gặp được:
– Anh nói xem Tô Yên Nhiên có phải là thần tượng của anh không? Rõ ràng anh đến sớm hơn một ngày là muốn gặp Tô Yên Nhiên mà, anh dám phủ nhận sao?
Tuy cậu ta gọi là anh nhưng khẩu khí hiển nhiên là coi người kia như bạn bè.
Tô Yên Nhiên đỏ mặt lên, không nhịn được bước về phía người bên cạnh hai bước, khoa học thông tin hiện giờ phát triển thật, đến nổi tiếng cũng không biết là tại sao, ánh mắt mọi người đều rất tinh, cho dù xuất hiện ba lần trở lên trên chương trình buổi tối của CCTV thì đến gia phả tổ tông cũng có khả năng bị người ta đào ra, huống chi Tô Yên Nhiên cả ngày xuât hiện trên TV chứ.
Người đứng ở giữa kia trầm mặt xuống:
– Em đến đây cùng anh để tỷ võ hay là đến xem mắt cùng anh? Sư phụ nói những gì em đều quên rồi sao?
Lâm Dật Phi vừa nhìn thấy dưới chân anh ta không khép không hở, trầm ổn dị thường, vừa nhìn tay anh ta một cái đã biết anh ta là người giỏi võ, cũng đến tham gia cuộc đấu mà dân chúng đang nói. Nghe thấy anh ta nói tỷ võ thì trong lòng hắn vừa động, hiện cuộc quyết đấu của khu Hoa Nam chỉ còn lại mỗi mình, còn người kia nghe nói là Tề Lạc Danh tinh thông Thái Cực Bát Quái chưởng, lẽ nào người này chính là?
– Lạc Danh!
Một người khác đúng là có thiện ý, gọi một câu đã kiểm chứng được suy đoán của Lâm Dật Phi:
– Cậu cũng biết em trai Lạc Dương của cậu là vậy mà, không phải sư phụ nói là để cậu đưa nó ra ngoài tham quan sao? Cậu ấy cũng chỉ đùa thôi, cậu đừng để bụng.
– Lúc nào nó chẳng thế, cứ như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Tề Lạc Danh lắc đầu nói:
– Bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn đùa thế này nữa, tớ thì không sao nhưng nếu để cho người khác nghe thấy rồi đến tai sư phụ, nếu thắng thì còn được, nếu chẳng may thua thì chúng ta đều chết cả lũ. Chắc cậu không muốn bị sư phụ cấm túc một tháng nữa chứ?
Lạc Dương hoảng sợ:
– Nghiên cứu thảo luận, nghiên cứu thảo luận, Cổ An, mọi người đừng có nghiêm túc như vậy có được không?
Người tên Cổ An kia mỉm cười:
– Cái gì cũng có các khía cạnh vấn đề của nó, ví dụ như là cậu nói với người khác, thứ tôi theo đuổi cả đời này chính là tiền và gái đẹp. Mặc dù rất trực tiếp nhưng khó tránh khiến người khác khinh thường, cho rằng mình là người không phóng khoáng.
– Vậy em nên nói thế nào đây?
Lạc Dương không hiểu:
– Thứ em theo đuổi chính là hai thứ này thật.
Tề Lạc Danh hung hăng lườm cậu ta một cái, lần này lại không nói gì nhưng ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn Lâm Dật Phi mấy cái rồi ánh mắt không tự chủ lại nhìn đến Tô Yên Nhiên.
Lâm Dật Phi che giấu rất kỹ, nếu như hắn hòa mình vào trong mọi người thì đố ai tìm được hắn nhưng Tô Yên Nhiên cho dù đã dựng cổ áo gió che bớt khuôn mặt nhưng kiểu khí chất này khiến người ta nhìn một cái đã chắc chắn đây là một cô gái đẹp.
Nhìn lần thứ nhất chẳng qua là theo bản năng nhưng chỉ nhìn một lần cũng khiến Tề Lạc Danh hơi giật mình.
– Cho dù thứ cậu muốn theo đuổi là tiền và gái đẹp thì cũng phải nói với người khác là hai chuyện tôi theo đuổi trong cuộc đời này chính là sự nghiệp và tình yêu.
Cố An không chú ý đến vẻ khác thường của Tề Lạc Danh, vẫn chậm rãi nói:
– Như vậy thì ánh mắt người khác nhìn cậu cũng khác ngay, con người cậu cũng được nâng lên thêm một bậc.
– Đúng là có chuyện như vậy thật.
Lạc Dương cười ha hả nói:
– Lần sau sư phụ hỏi thì em sẽ trả lời như vậy, như vậy thì sẽ không bị cốc đầu nữa.
Cổ An còn định nói thêm gì nữa, đột nhiên giơ tay giật Tề Lạc Danh một cái:
– Lạc Danh!
– Chuyện gì vậy?
Tề Lạc Danh khôi phục tinh thần:
– Tớ…
Đột nhiên cậu có chút xấu hổ, mình nhìn chằm chằm một cô gái như vậy đúng là không lịch sự nhưng sao cô gái này giống cô gái gảy đàn trên màn hình kia vậy?
Cậu ta có chút không tin chuyện nhất kiến chung tình nhưng tại sao vừa gặp cô gái gảy đàn kia lại không kìm được mà nảy sinh lòng ái mộ?
Cổ An nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thấp giọng nói:
– Lạc Danh, chú ý hình tượng.
– Cái gì?
Lạc Danh không kìm được lớn tiếng hỏi.
– Cậu nhìn Lâm Dật Phi ra chiêu kìa.
Cổ An nói:
– Cậu ta ra chiêu rất nhanh, Lạc Danh, cậu đã xem đoạn video này rất nhiều lần rồi, hiện giờ cảm thấy nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?
Lâm Dật Phi đã xoay người rời đi, Tô Yên Nhiên khẽ cười một tiếng, cô vẫn chưa biết rằng mẩu quảng cáo này đã được bọn họ coi là chuyện quân sự, thấy hắn đi xa xa thì cũng nhanh chóng đi theo phía sau. Tề Lạc Danh cảm thấy hơi mất mát:
– Tớ…Thái cực quyền coi trọng hậu phát chế nhân, lấy tĩnh chế động nhưng cậu ta ra chiêu quả thật hơi nhanh, tớ sợ là không khống chế được.
Lúc cậu ta nói thì giọng nói có chút buồn bã, hóa ra cô gái mặc áo đỏ kia là hoa đã có chủ, chắc cô ấy không phải là Tô Yên Nhiên đâu. Đột nhiên Tề Lạc Danh rùng mình một cái, người đứng bên cạnh khi nãy lẽ nào là Lâm Dật Phi?
– Anh ta nhanh vậy sao? Em không tin.
Lạc Dương lắc đầu nói:
– Ảo giác thôi, tất cả đều là ảo giác.
– Hiện giờ kĩ xảo máy tính rất phát triển.
Cổ An cũng hơi nghi hoặc:
– Tuy chúng ta có thể cho rằng đây là hiệu ứng do máy tính hợp thành nhưng người này từ lúc chưa có tiếng tăm gì đến nay chưa từng thất bại. Chúng ta phải chuẩn bị tốt tinh thần. Lạc Danh, cậu sao thế?
Tề Lạc Danh nhìn bóng dáng Tô Yên Nhiên cho đến khi biến mất mới buồn bã quay lại nói:
– Không có gì, tôi nhất định sẽ đánh bại Lâm Dật Phi, tôi muốn cho cô ấy biết rằng Lâm Dật Phi không hề mạnh mẽ.
Khi cậu ta nói đến đây thì tinh thần suy sụp có chút thay đổi, như là được thay da đổi thịt vậy, thái độ thay đổi rất nhanh, quả thực là khiến người ta có chút kinh ngạc. Lạc Dương và Cổ An ngầm gật gật đầu, hiểu ý cười. Đương nhiên bọn họ biết đại soái ca trầm ổn mọi ngày hôm nay vì sao mà kích động.
– Cậu là Tề Lạc Danh sao?
Một đám người vây lại như gió xuân, nữ có nam có, hưng phấn nhìn chằm chằm thần tượng trong lòng mình.
Độ nổi tiếng của Tề Lạc Danh quả thực không hề thua kém Lâm Dật Phi, người có thể vào trận quyết đấu khu vực Hoa Nam đã có thể trở thành thần tượng trong mắt vô số nam thanh nữ tú rồi.
– Anh ký tên cho em đi.
Một cô gái cũng mặc áo màu đỏ chen vào khiến Tề Lạc Danh không kìm được mà nhớ đến cô gái mặc áo đỏ lúc nãy, không ngờ lại thay đổi vẻ lạnh lùng trước kia, cười nhận lấy quyển vở và cái bút, vung lên một cái rồi viết ra ba chữ to Tề Lạc Danh như rồng bay phượng múa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...