Từ trước đến nay Lâm Dật Phi luôn cho rằng làm người thì phải quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, hắn chưa từng nghĩ rằng có một ngày hắn cũng phải che che giấu giấu như thế này.
Một người mặc áo khoác gió màu đen, cổ áo kéo lên che mất hơn nửa khuôn mặt, đeo một đôi kính râm to khiến Lưu Minh Lý phải thở dài. Đầu năm nay nạn lậu thật là hung hăng ngang ngược, cách ăn mặc rất cool của mình cũng bị Lâm Dật Phi học theo hết.
Thời tiết sáng sủa, buổi trưa mùa đông, ánh mặt trời chiếu lên người, cảm giác hơi ấm áp. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm hiện ra bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa.
Trận chung kết của cuộc thi Ngũ Đại Bách Gia Hội sẽ tổ chức vào ngày mai. Lâm Dật Phi đến khu thi đấu trước một ngày, không khí trong trẻo, lạnh lẽo nhưng không ngăn được sự nhiệt tình như lửa của một đám người hâm mộ. Hắn không thể không che giấu tung tích như những băng đảng xã hội đen, nếu không hắn sợ do mình xuất hiện ở đầu đường mà dẫn đến xung đột đổ máu.
Không biết lúc nào từ lúc nào Lâm Dật Phi nhận ra mình đã trở nên rất nổi tiếng, sự nổi tiếng của hắn không chỉ giới hạn ở trường Chiết Thanh nữa mà giống như một viên đá to bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, từng gợn sóng nước mở ra, ảnh hưởng của dư vị còn lan mãi ra cả hồ nước. Điều này khiến hắn không thể không chuẩn bị chút trang phục, thực ra hắn chỉ muốn đến đây xử lý chuyện của công ty trong yên lặng.
Thực ra trong mắt hắn thì tiền không có khái niệm gì cả nhưng hiện giờ hắn đã trở thành hy vọng trong phát triển trung y, đương nhiên hy vọng này không phải là hắn tự phong mà là do rất nhiều phóng viên thổi phồng nên. Lâm Dật Phi cũng không thích chuyện này cho dù Thu Hiểu Thần, Hứa Nghiên Chi cũng thổi phồng hắn thành Chúa cứu thế. Hắn vẫn là hắn, hắn thấy mình chỉ làm một chuyện theo đúng bổn phận của mình mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy rất nhiều người bệnh đem tặng bác sỹ Tiền cờ thi đua, nhìn thấy khuôn mặt của bác sỹ Tiền dễ chịu như được dãn ra, nhìn thấy nụ cười thật lòng của Tiếu Nguyệt Như, nhìn thấy tinh thần làm việc vô tư của các nhân viên thì hắn thấy tất cả mọi việc mà mình làm đều rất đáng giá. Gần đây bác sỹ Tiền lại nói muốn mở rộng ảnh hưởng, làm cái gì mà giao lưu Á – Phi – La tinh gì đó. Hắn cũng không phản đối, trung y trong nước chỉ là cỏ nhưng lại là bảo vật đối với nước ngoài.
Mỗi lần bác sỹ Tiền nhắc đến chuyện này thì dáng vẻ hạnh phúc lại đượm chút cô đơn, ông nói các nước khác đều muốn xin trung y làm quốc túy nhưng một nước khởi nguồn ra trung y như nước ta lại tích cực xóa bỏ trung y. Lại còn một số người học tây y không hiểu tại sao mà không ngừng làm vấy bẩn trung y, ông quả thực không hiểu được điều này. Trong mắt ông có một tia vẩn đục, ông chỉ nói lẽ nào trung y tây y thật sự không thể hợp hai làm một hoặc là chung sống hòa thuận sao?
Lâm Dật Phi nghe đến đó cũng không nói gì, những việc chúng ta làm tuy nhỏ bé nhưng dù sao cũng đã tận lực. Điều này cũng đủ rồi nhưng tại sao khi nghe ông nói vậy, trong dáng vẻ bất đắc dĩ lại có chút bi ai?
– Thiên vương cái địa hổ.
Đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói, trong ngữ khí cười duyên còn có chút trêu chọc.
Lâm Dật Phi chưa quay lại cái bảo tháp trấn giữ yêu quái sông gì đó, chỉ xoay người lại, nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ. Thực ra hắn rất khó tưởng tượng là Tô Yên Nhiên cũng thích mặc quần áo màu đỏ, dường như điều này không phù hợp với tính cách của cô, có lẽ cô hợp với màu tím hoặc màu lam, màu tím tượng trưng cho sự cổ điển nhã nhặn, màu lam tượng trưng cho sự u buồn.
– Cô đến lâu rồi à?
Nhìn thấy cổ áo gió màu đỏ của Tô Yên Nhiên dựng cao lên, cũng đeo cặp kính râm màu đỏ thì Lâm Dật Phi lại có ảo giác cô gái trước mắt này tràn đầy hơi thở thời thượng, chỉ có điều đôi mắt u buồn kia bị cặp kính râm che lấp khiến cho toàn thân cô tràn đầy tinh thần phấn chấn, bồng bột.
Hai người nhìn kiểu ăn mặc của đối phương xong đều cảm thấy hơi buồn cười, dường như hai người bọn họ đã có sự thỏa thuận ngầm với nhau nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, nếu như hai người để mặt mộc đứng trên đường giữa ban ngày thì không đến năm phút chỗ đó sẽ bị ách tắc giao thông.
Những người sùng bái rất mù quáng, quả thực hai người bọn họ cũng không dám gây thêm rắc rối gì cho Cục giao thông nữa. Sau khi trở thành một thành viên của Bách Gia Hội thì Tô Yên Nhiên cũng nổi tiếng như cồn, huống chi hai người bọn họ còn hợp tác với nhau làm một quảng cáo cho chế dược Bách Thảo nữa.
Có lúc quảng cáo rất đáng ghét, đang yên đang lành lại chen vào một đoạn, khiến cho người ta cảm thấy thời gian ở trong toilet còn nhiều hơn ngồi trước màn hình TV, nhưng quảng cáo của chế dược Bách Thảo lại phá vỡ lệ thường này, thậm chí rất nhiều người còn chỉ ngồi trước TV để chờ mẩu quảng cáo này.
– Quảng cáo của anh quả thật là không đâu vào đâu cả.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, giơ tay chỉ vào một màn hình lớn ở tòa nhà lớn phía trước nói:
– Anh nhìn đi, ở đây cũng có.
Hai người ngẩng đầu lên, thấy màn hình kia đang phát đoạn quảng cáo của chế dược Bách Thảo, gần đó còn có không ít thiếu nam thiếu nữ vây xung quanh chỉ trỏ. Trong đó Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng cầm trường kiếm trong tay, biểu diễn cảnh đánh nhau khiến người ta hoa cả mắt, trong đó Lâm Dật Phi làm mười mấy cú ngã liên hoàn trong không trung, đúng là như nước chảy mây trôi.
Hơn nữa Tô Yên Nhiên còn mặc đồ cổ trang, búi tóc lên, ngồi cạnh gảy đàn, đúng là phối hợp không chê vào đâu được, rất hay.
Điều này thôi đã không giống quảng cáo rồi, sau đó nhân viên sáng tạo còn thay đổi một chỗ, cho rằng thêm cái gì mà “tôi lựa chọn, tôi yêu thích” hơi quê mùa, có thể khiến người ta sinh ra cảm giác buồn nôn, không thoải mái, đề nghị không thêm vào. Ý kiến và sửa chữa này khiến Lâm Dật Phi rất buồn bực.
Trải qua sự thay đổi của nhân viên sáng tạo, hiện giờ quảng cáo chỉ có mấy cảnh đấu nhau rồi hiện ra mấy chữ chế dược Bách Thảo vì suy xét từ những đối tượng và nhóm người tuyên truyền trong quảng cáo thì chế dược Bách Thảo đã không còn là một loại sản phẩm nữa. Nếu đã như vậy thì không bằng làm một cái thương hiệu, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý nên vui vẻ đồng ý.
Mọi người thấy tiếng vang càng về sau càng lớn liền cảm thấy sự thay đổi của nhân viên sáng tạo kia rất chính xác nhưng lại không biết rằng soái ca mỹ nữ vốn là con đường đầu tiên thu hút ánh mắt mọi người. Nếu không phim Hàn đã mục nát, sáo mòn như vậy, cả ngày ngoài tình chị em ra cũng chỉ có tình anh em, người có chút IQ đều cảm thấy không thích nhưng vẫn khiến cho nhiều người khóc đến chết đi sống lại. Đạo lý này rất đơn giản, nếu như anh đem khủng long hay ếch đặt lên trên thì phỏng chừng là bị nghiền thành tro cũng không có ai thương xót cả.
A Thủy thấy vậy thì lén nói thầm một câu rằng cái này hình như hơi giống với cái quảng cáo hơn mười triệu của đạo diễn nổi tiếng nào đó làm cho một trang web.
Đại Ngưu nghe xong thì có chút khó hiểu, nói A Thủy sao có thể nói như vậy, quảng cáo của đạo diễn kia chỉ là một cái xe rởm, một cô gái đẹp và một con chó vàng, lẽ nào cậu so sánh Tiểu Phi với con chó vàng kia sao?
A Thủy nghe mà thấy rất buồn bực, cậu thấy thảo luận sáng tạo nghệ thuật gì đó với Đại Ngưu thì không bằng đi học tiếng ngỗng kêu với gà mái, điều cậu muốn nói đến là sáng tạo, hai mẩu quảng cáo đều khiến người ta xem mà không hiểu gì, giống như là người ta không hiểu được một con chó vàng thì có liên quan gì đến việc khởi động internet. Cậu ta nhìn thế nào cũng không nhìn ra được đoạn đấu võ tuyệt luân này của Lâm Dật phi có quan hệ gì đến chế dược Bách Thảo cả.
Nhưng quảng cáo được làm hiện giờ đã sớm không còn là những phụ đề khô khan nói cái gì mà chuyên trị bệnh vảy nến, đến chỗ nào, ngõ nào, rẽ thế nào như mười năm trước nữa mà tất cả đều nhất trí rằng quảng cáo khiến người xem không hiểu gì mới là hay, xem không hiểu thì mới có liên tưởng, có một quảng cáo nói rất hay, kĩ thuật cho chúng ta không gian để liên tưởng mà.
Tuy A Thủy không thích hoặc có thể nói là không có nhiều người công nhận mẩu quảng cáo này nhưng hiệu quả thì rất tốt. Tuy rằng bóng đá Trung Quốc không thể vươn ra châu Á nhưng chế dược Bách Thảo đã vươn ra cấp tỉnh, gia nhập phạm vi tuyên truyền trên cả nước. Lâm Dật Phi và bác sỹ Tiền khi nói mở hội nghị Á – Phi – La tinh gì đó đã ám chỉ chế dược Bách Thảo không chỉ vươn ra ngoài châu Á mà còn muốn vươn tới tận châu Phi.
Nghe nói còn có một số người hâm mộ chế dược Bách Thảo còn thảo luận một cách nhiệt tình xem rốt cuộc Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên ai hơn một bậc, ai là người thích hợp với minh tinh võ thuật Lâm Dật Phi trong quảng cáo. Đương nhiên kết quả thảo luận của các đồng chí nam sinh là hai cô gái đẹp ai cũng là thiên tiên, ai phối hợp với Lâm Dật Phi cũng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu chứ đừng nói là hai bông. Tuy nhiên các đồng chí nữ sinh lại có quan điểm khác, tất cả đều cho rằng ai cũng không xứng với bạch mã hoàng tử Lâm Dật Phi trong lòng họ.
– Nổi tiếng thật là mệt.
Đột nhiên Lâm Dật Phi nói một câu như vậy, dáng vẻ rất cảm thán:
– Trên đời này chính là kiểu hí kịch như vậy, người không muốn nổi tiếng thì dù khóc lóc hay gào thét cũng nổi tiếng, người nổi tiếng thì lại phải che che giấu giấu và lánh mặt đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...