Ông chủ Lý cũng cười nhạt:
– Tôi nghĩ cho dù cậu ta có lấy ra một tờ giấy trắng thì mọi người vẫn tranh nhau mua.
– Không sai, không sai.
Ông chủ Trương gật đầu liên tục:
– Nhưng vừa nhìn cũng thấy tên tiểu tử này cũng được coi là bình thường, không biết có phúc đức gì mà lại lọt vào mắt Bách Lý Hùng.
Ông chủ Lý quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên nói gì đó vào tai ông chủ Trương, ông chủ Trương cả kinh:
– Thật sao?
Ông ta đang định quay lại thì đã bị ông chủ Lý giữ lại:
– Để xem rốt cuộc cậu ta lấy ra cái gì.
Diệp Thẩm Ngôn mở ra cuốn tranh, nhìn thoáng qua, trên mặt có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bức tranh kia khoảng hơn một phút đồng hồ. Tất cả mọi người đều biết bản lĩnh của Diệp Thẩm Ngôn, có thể nhận được sự chú ý của ông ta như vậy thì giá cả chắc chắn không sai được. Mọi người không khỏi suy nghĩ rốt cuộc là tranh chữ gì, chẳng lẽ là tranh chữ của tác giả cổ đại nào đó?
Chỉ có Lâm Dật Phi khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười khó bắt, lẳng lặng chờ Diệp Thẩm Ngôn báo giá.
– Bức tranh này chắc khoảng từ thời Dân quốc.
Diệp Thẩm Ngôn nói chậm rãi, ánh mắt phức tạp:
– Không rõ xuất xứ, không rõ năm nào nhưng bút pháp rất tinh tế, không biết giá khởi điểm của Lâm tiên sinh là bao nhiêu?
Cái giá được đưa ra trong buổi đấu giá này luôn là do ông ta và mấy chuyên gia trong giới đồ cổ trao đổi, lý do chính là muốn phòng ngừa người khác mua phải đồ rởm, bôi nhọ danh dự của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh, cho dù là đồ rởm thì ông ấy cũng nói thẳng luôn ra, khiến mọi người cảm thấy phòng đấu giá Đỉnh Thịnh không hề lừa gạt, giống như lần này chủ động hỏi chủ bán về giá cả lại là lần đầu tiên.
– Tôi nghe theo Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh là người có địa vị nhất ở đây, tôi nghĩ báo giá nhất định sẽ có sự công bằng hợp lý.
Lâm Dật Phi nhìn Diệp Thẩm Ngôn nói nhưng ánh mắt lại quét qua cô gái nãy giờ vẫn chưa nói tiếng nào. Cô gái kia hứng thú nhìn bức tranh chữ trong tay Diệp Thẩm Ngôn, hiển nhiên cũng rất muốn biết rốt cuộc là vẽ gì.
Từ lúc buổi đấu giá bắt đầu cô vẫn nhắm mắt dưỡng thần, dường như không có bất cứ thứ gì khiến cô cảm thấy hứng thú, từ lúc Lâm Dật Phi ra sân khấu thì ánh mắt của cô chưa hề rời khỏi người hắn.
– Cậu để tôi đưa ra giá khởi điểm thật sao?
Diệp Thẩm Ngôn thấy Lâm Dật Phi gật đầu thì thở dài một tiếng:
– Vậy được, bức tranh chữ không rõ xuất xứ này giá khởi điểm là hai ngàn.
Mọi người ồn ào hẳn lên, gần như không thể tin vào tai mình được, hai ngàn tệ? Theo giọng điệu của Diệp Thẩm Ngôn thì rất có thể bức tranh này không đáng giá hai ngàn tệ nhưng ông ta cũng nể mặt mũi của Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền, nếu như một mình Lâm Dật Phi cầm bức tranh ra, e là cũng không được đến hai ngàn tệ.
– Lâm tiên sinh, cậu có hài lòng với báo giá của tôi không?
Diệp Thẩm Ngôn bất an trong lòng, không biết cái cậu Lâm Dật Phi này có suy nghĩ gì, nhìn thế nào cũng thấy Lâm Dật Phi không phải là người ngu ngốc nhưng lại lấy bức tranh này ra để thể hiện tấm lòng thì đúng là không phải hành động thông minh.
– Vậy theo Diệp tiên sinh nói thì…
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Giá khởi điểm là hai ngàn tệ nhưng vẫn phải để cho mọi người xem một chút chứ, nói không chừng bức tranh này vẫn có thể cao hơn chút nữa.
Mấy ông chủ giàu có phía dưới thấy thế thì suýt nữa khiển trách thẳng thừng tên tiểu tử này thật vô lý, dám nghi ngờ cả người chủ trì buổi đấu giá Diệp Thẩm Ngôn, nhưng Diệp Thẩm Ngôn chỉ gật gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng:
– Đúng vậy, nghệ thuật có nghiên cứu riêng, có một số vật phẩm trong mắt một số người thì không đáng một đồng nhưng trong mắt một số người thì lại không thể sánh được.
Ông ta mở bức tranh kia ra, quay về phía dưới:
– Ai có hứng thú thì có thể nhìn kĩ một chút.
Cô gái kia vốn vẫn nhìn bức tranh, thấy bức tranh quay đúng phía của mình thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, đôi tay đặt trên tay vịn ghế xiết chặt lại, sống lưng thẳng lên.
Thoạt nhìn bức tranh kia vẽ hai con nhân mã đang giao phong, trên một đội cờ xí là chữ “nhạc”, trên một đội cờ xí khác là một con hổ có hai cái cánh hai bên sườn, trên không trung giữa hai con nhân mã có một quầng sáng rất lớn, vô cùng rực rỡ, nếu như dựa theo tỉ lệ binh lính thì có chu vi một trượng.
Bức tranh này có nghĩa gì vậy? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lên tiếng, thầm nghĩ một bức tranh thời kì Dân quốc, lại không phải của danh gia nào, không có năm tháng rõ ràng, không có tiếng tăm, cái giá hai ngàn Diệp Thẩm Ngôn đưa ra đúng là hơi cao.
Ánh mắt ông chủ Trương chớp động, đột nhiên giơ tay nói:
– Tôi ra một trăm ngàn.
– 150 ngàn.
Một người khác kêu lớn.
– Tôi ra hai trăm ngàn.
Một người khác hưng phấn kêu lên.
Đột nhiên Diệp Thẩm Ngôn thấy Lâm Dật Phi không ngu ngốc chút nào, cũng hiểu được mục đích của những người ra giá này. Những người này chắc chắn không biết được giá trị của bức tranh chữ này mà là đặt cửa, đặt sự tín nhiệm của Lâm Dật Phi nhằm có được cơ hội hợp tác với tập đoàn Bách Lý Hùng.
– Một triệu.
Một tên mặt béo chảy nước đứng lên, cao giọng hét. Mọi người thấy dáng vẻ của anh ta thì đều có chút kinh ngạc, một triệu quả thực cũng không thấp, mua bức tranh chữ giá hai ngàn liệu có đáng hay không?
– Một triệu lần thứ nhất, một triệu lần thứ hai.
Diệp Thẩm Ngôn cũng biết cái giá này đã đến cực hạn, phỏng chừng cũng không còn ai cắn xé nhau nữa, cây búa trong tay ông đang định hạ xuống, tuyên bố cuộc mua bán này thành giao thì bỗng nhiên một giọng nói truyền tới, tuy rất nhỏ nhưng lại như sấm vang bên tai mọi người.
– Tôi ra một trăm triệu.
– Tôi xuất một trăm triệu?
Khi giọng nói này vang bên tai của Diệp Thẩm Ngôn, cây búa trong tay người bán đấu giá nổi tiếng Diệp Thẩm Ngôn thiếu chút nữa rơi xuống. Y không kìm được xoa xoa lỗ tai, muốn xác nhận đây có phải ảo giác hay không. Nhưng tất cả ánh mắt đã nhìn về phía phát ra tiếng nói, xác định tiếng nói xuất phát từ cô gái ngồi hàng thứ ba, bên dưới khán đài.
Không biết hàng ghế đó bị làm sao mà chỉ có một người ngồi, khiến người ta có chút khó hiểu. Là bởi vì cô không quen mọi người, hay cô là hạc giữa bầy gà? Cũng có thể vì cô không thèm kết bạn với người khác trên thế gian này, đành phải tự mình thầm lặng nhấm nháp sự cô độc khó nói thành lời trong sự cao ngạo ấy?
Thấy ánh mắt của mọi người đều là nhìn về phía cô gái kia, Diệp Thẩm Ngôn rốt cuộc biết bản thân mình không có nghe nhầm. Y không phải chưa từng trải qua chương trình có quy mô lớn, giá đấu giá một trăm triệu y cũng thấy vài lần rồi. Chỉ là mấy lần đó gặp là đối với kim cương hoa lệ đẹp đẽ nổi tiếng bậc nhất thế giới, vương miện của nữ vương nổi tiếng của một quốc gia nào đó, hoặc là kỳ trân hiếm có bị chìm dưới đáy biển, bị chôn vùi không biết bao nhiêu năm. Thế mà hôm nay, một trăm triệu lại để mua một bức tranh chữ thời dân quốc không chút thu hút này?
Diệp Thẩm Ngôn không tin, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái kia. Đột nhiên mê muội, tim đập liên hồi.
– Xin hỏi cô là?
Lúc y nói chuyện, thanh âm có chút khàn khàn. Chỉ có điều tất cả mọi người đều đang tâm tình kích động, không có ai để ý đến.
Cô gái kia ngồi đó giống như bức ngọc điêu, không lên tiếng nữa. Mọi người xì xào bàn tán một trận, có vài người nghĩ cô chỉ đang nói giỡn. Một người mặc vest màu đen bước nhanh đến dưới đài. Mặt của Đỗ Bách Tuyền khẽ biến, lặng lẽ đi đến trước mặt anh ta, thấp giọng nói vài câu. Sắc mặt Đỗ Bách Tuyền đột nhiên tái nhợt, chỉ có điều trong giây lát đã khôi phục bình thường.
Người khác đều chú ý đến cô gái kia, không lưu ý đến chi tiết này. Chỉ có A Thủy cau mày, cảm giác có chút kỳ lạ. Liếc nhìn Lâm Dật Phi, lại thấy hắn đang chầm chậm lắc đầu với mình, nhưng lại không biết là có ý gì. Đỗ Bách Tuyền đi đến bên Diệp Thẩm Ngôn, thấp giọng nói hai câu.
Diệp Thẩm Ngôn trấn định lại, thần sắc đã như bình thường, nói:
– Một trăm triệu nhân dân tệ lần thứ nhất?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đây là thật sao? Có ai lấy một trăm triệu đi mua món đồ này? Nếu yêu thích thứ này, trả một giá thích hợp cũng được rồi, tặng nhiều quá lại giống hiến máu, bản thân cũng chịu không nổi. Nếu động cũng không động đem tặng một trăm triệu đi, thì dù trái tim có tốt thế nào cũng khó mà chịu đựng được!
– Một trăm triệu lần hai.
Diệp Thẩm Ngôn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là dư quang trong khóe mắt vẫn không kìm nổi nhìn về phía cô gái kia. Vừa rồi Đỗ Bách Tuyền nói không cần nghi ngờ lai lịch tài chính của cô gái này. Câu nói này của Đỗ Bách Tuyền thật sự so với một trăm câu nói của người khác còn hiệu nghiệm hơn. Diệp Thẩm Ngôn thấy mọi người vẫn chưa hồi thần, mà dù có hồi lại rồi phỏng chừng cúng sẽ không phát thất tâm phong, trả giá cao hơn đâu.
– Một trăm triệu lần thứ ba. Thỏa thuận xong!
Tiếng gõ búa vừa vang lên, hội đấu giá vốn yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng không nghe thấy đột nhiên loạn thành một đoàn. Mỗi người đều thắc mắc một điều, cô gái này là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...