– Anh cũng không buồn bực lắm.
Tô Yên Nhiên ngồi bên ghế lái phụ, cười khanh khách nhìn A Thủy:
– Nghe nói một thời gian trước, một phần mềm mã hóa anh khai thác được một công ty phần mềm nổi tiếng của nước ngoài nhìn trúng, đang đàm phán chi tiết việc mua đứt đi, không biết chuyện này là thật hay giả.
Trong lòng A Thủy rất kích động, tưởng rằng Tô Yên Nhiên ngày thường đối với mình tuy thản nhiên nhưng vẫn để ý đến mình:
– Tôi…tôi vẫn đang suy nghĩ.
– Cẩn thận!
Đột nhiên Tô Yên Nhiên kêu lên, A Thủy cũng đồng thời phanh gấp, một âm thanh chói tai vang lên, sau đó mọi người cảm thấy thân mình chấn động, không hẹn mà cùng nghiêng về phía trước. Một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường phía trước. Anh ta nổi giận đùng đùng đi về phía A Thủy.
Người kia nói câu gì đó, A Thủy hơi sửng sốt, thầm nói một tiếng:
– Người Nhật.
Cậu nghe thấy người kia nói tiếng Nhật nhưng lại không hiểu anh ta đang nói gì, Đại Ngưu thầm chửi một câu “bát cách dã lộc”, đây là một trong số những câu tiếng Nhật thông dụng mà cậu ta biết. Cậu ta đẩy cửa xe xông ra, lớn tiếng giải thích với người kia, cậu ngồi ghế sau nên biết A Thủy không lái xe sai, là do chiếc xe kia lao ra vừa nhanh vừa mạnh, A Thủy nhanh nhẹn tránh được đã tốt rồi. Tuy vậy dáng vẻ cậu ta lại như muốn đánh nhau, khoa chân múa tay nói lý nhưng lại không hiểu rằng có nhiều chuyện trên đời này không thể nói lý được. Người lái xe kia vừa giơ tay đẩy một cái Đại Ngưu đã ngã lùi lại phía sau hai bước.
Lúc này A Thủy cũng đứng dậy, mới định mở miệng ra nói thì dáng vẻ người kia đã như một con chó điên, gặp ai cắn nấy. Gã lao đến chỗ A Thủy, đầu năm nay chính là như vậy, kẻ có tiền coi thường người không có tiền, đến lái xe của kẻ có tiền cũng coi thường lái xe không có tiền. Gã thấy A Thủy ngồi vị trí lái xe, lại thấy xe của cậu cũng chỉ là một chiếc xe nhỏ bình thường, không biết trong miệng chửi gì nhưng lại muốn động tay động chân. A Thủy giơ tay ra móc một cái rồi lại đưa chân quét một cái, tên lái xe kia không đề phòng, ngã đập cái mông chó xuống đất.
Quả thực cú ngã này cũng không nhẹ, lúc người kia đứng dậy, trên môi toàn là vết máu. Tên lái xe tức giận, xoay người nhảy lên, đánh ra một quyền, A Thủy vẫn dùng chiêu đó. Trí nhớ của người kia cũng ngắn ngủi, lại bị đáng ngã lăn ra đất.
Đại Ngưu xoa xoa mông đứng dậy, cảm thấy hơi kì lạ, nhận ra hình như đây là do Lâm Dật Phi dạy. Từ trước đến nay A Thủy không ngừng luyện tập mấy chiêu cầm nã thủ đó, vốn cậu cho rằng không có tác dụng gì nhưng không ngờ lại có thể đánh ngã tên lái xe kia hai lần một cách dễ dàng. Tên lái xe kia ngã hai lần liên tiếp, lẩm bẩm không đứng dậy nổi, lại có thêm hai người mặc áo đen từ trên chiếc xe phía trước xuống, một người có vẻ mặt kiêu ngạo nhưng một người lại không có biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Hai người chậm rãi bước về phía A Thủy, tên có vẻ mặt kiêu căng cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra đánh một quyền nhưng A Thủy thì rất kinh ngạc, lùi lại phía sau một bước, giơ tay ra muốn móc cổ tay của tên kia nhưng không ngờ gã lại đổi quyền thành chưởng. Một tiếng “bịch” vang lên, A Thủy lùi lại hai bước, không ngừng xoa bàn tay, hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn. Tên kia hừ lạnh một tiếng rồi lại tiến lên một bước. A Thủy cảm thấy hơi đau đầu, kinh nghiệm chiến đấu thực tế của cậu ta quá ít, mới chỉ so tài với Lâm Dật Phi mấy lần, đương nhiên Lâm Dật Phi sẽ không ra tay quá mạnh nhưng tên này lại như hung thần ác sát. Lúc này cậu bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không biết nếu người này lại đánh tiếp thì mình có thể đỡ được không, một chiêu khi nãy tuy chống được nhưng lại giống như là va vào một viên gạch vậy.
Người kia mới bước được một bước thì đột nhiên dừng lại, đứng yên như đang nghe gì đó, trên mặt có chút âm tình bất định, không ngờ lại toát mồ hôi hột.
– Tôi xin lỗi.
Đột nhiên người kia lùi lại một bước, nói ra một câu tiếng Trung lưu loát.
Đây chính là chỗ giảo hoạt của người Nhật Bản, có khả năng anh ta giả bộ không hiểu tiếng Hán rồi quấy nhiễu chiếm tiện nghi, sau đó lại nói xấu anh với cảnh sát nhưng lại giả bộ như có rào cản về ngôn ngữ. A Thủy thầm chửi một câu, chiếc xe không có vấn đề gì, cậu cũng không biết sợi dây thần kinh nào của người Nhật Bản này bị chập, tỉnh táo rồi lại dây dưa cũng phiền phức. Cậu gọi Đại Ngưu vào trong xe rồi nhấn ga rời đi.
– A Thủy, bọn chúng có bệnh à?
Đại Ngưu không kìm được hỏi.
– Sao tôi biết được.
A Thủy tức giận trả lời một câu, liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, chửi một câu:
– Bọn chúng theo kịp rồi.
– Hình như có hai chiếc xe.
Đại Ngưu nhìn một cái qua kính chiếu hậu.
– Cùng nhau đấy.
Đột nhiên A Thủy hít vào một ngụm khí lạnh:
– Chiếc xe kia, chiếc xe đằng sau cả thế giới không có quá mười chiếc đâu.
– Vậy không phải là bọn chúng rất có tiền sao?
Đại Ngưu thất kinh hỏi:
– Chắc chúng không tính toán với những người nhỏ bé như chúng ta đâu.
Tinh thần kháng Nhật của Đại Ngưu không mạnh lắm, lúc này chỉ nghĩ đến sự an nguy của bản thân mình.
A Thủy vừa nhấn ga đã tăng tốc, một lúc sau đã cắt đuôi hai chiếc xe kia mất tăm mất tích. Hai chiếc xe kia cũng chạy chậm, không giống với dáng vẻ vừa bắt đầu đã vội vàng lao đến nhà tang lễ, nếu không tám cái động cơ giống chiếc xe này của A Thủy hợp lại cũng không thể cắt được bọn họ.
– Cuối cùng cũng cắt được đuôi bọn chúng.
Đại Ngưu quay lại nhìn một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Để tránh rắc rối nên A Thủy lại cố ý lượn một vòng rồi mới đến bên ngoài chỗ tổ chức buổi bán đấu giá, tìm bãi đậu xe dừng xe lại. Tuy A Thủy luôn luôn không để ý cách nhìn của người khác nhưng nhìn thấy nhãn hiệu các loại xe đỗ bên ngoài cũng không khỏi hơi đỏ mặt nhưng trong giây lát cậu lại giật mình kinh hãi, hai chiếc xe kia cũng đến ngay sau đó. A Thủy thấp giọng nói:
– Mấy người ở trong xe đi, đừng ra ngoài.
Cậu ta bước xuống xe trước tiên, dựa vào xe, khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn hai chiếc xe phía trước. Mặc dù chiếc xe đi trước rất hào hoa đắt tiền nhưng còn xa mới bằng chiếc đi sau. Cửa xe vừa mở ra thì một cô gái bước ra, giây phút cô bước ra, A Thủy chỉ cảm thấy trợn mắt há mồm, mê muội cảm thấy trong đầu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cô gái này: phong hoa tuyệt đại.
– Cầm nã thủ của anh là do Lâm Dật Phi dạy à?
Không biết cô gái kia đã đến bên A Thủy từ lúc nào, nhẹ giọng hỏi.
Dường như cô nói rất nhỏ nhẹ nhưng A Thủy lại nghe vô cùng rõ ràng, không tự chủ gật đầu, đột nhiên cảm thấy không ổn, hừ một tiếng:
– Sao cô biết? Cô là ai?
Đến khi cậu mở miệng hỏi mới phát hiện yết hầu của mình có chút khàn khàn.
Nếu như nói cô gái này vô cùng xinh đẹp thì cũng không hẳn, nhưng toàn thân cô có một loại khí chất vô thượng, tuy chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu nhưng lại khiến người khác không thể không trả lời.
Nghe thấy câu hỏi của A Thủy, cô gái kia thản nhiên mỉm cười một cái nhưng không trả lời, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người trong xe. Lúc cô xoay người đi đột nhiên dừng lại, A Thủy chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, không ngờ lại mong cô quay người lại.
Cô gái kia ngưng lại trong khoảng hơn mười giây, có mấy người áo đen đã sớm đứng mấy bước bên ngoài, cúi đầu xuống, trong đó có một người chính là người A Thủy vừa đánh khi nãy. Những người này đứng ở đó nhưng lại không ai dám thúc giục cô gái kia, A Thủy cảm thấy hơi lạ, nhìn cách ăn mặc của họ thì thấy ai cũng là người có máu mặt, sao họ lại tôn sùng cô gái này như vậy?
Cô gái chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe, nhìn Tô Yên Nhiên.
– Cô muốn làm gì?
Sắc mặt A Thủy hơi thay đổi, tưởng cô muốn gây khó dễ với mấy người bạn của mình, trong lòng thầm nghĩ nếu như người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng bị tê răng đấy, ai mà ngờ được trong lúc vô ý đã chọc phải mấy người không thể chọc đến chứ.
Cô gái kia chỉ nhìn chằm chằm Tô Yên Nhiên, ánh mắt rất kì lạ, miệng động đậy vài cái dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, hình như là thở dài một tiếng rồi xoay người bước vào nơi tổ chức buổi bán đấu giá. Lúc này A Thủy mới thở phào một hơi, không biết tại sao cô gái này khi đứng trước mặt người khác lại có thể gây ra áp lực không thể sánh được đối với họ. A Thủy nhìn cô, cảm giác như những người hâm mộ ca nhạc đột nhiên gặp được thần tượng trong mộng của mình, lúc này ngoại trừ sự kích động ra thì tim cậu cứ đập thình thịch, chân tay luốn cuống, không biết nên làm gì.
Đại Ngưu và Thúy Hoa chui từ trong xe ra, đồng thanh hỏi:
– A Thủy, cậu quen cô ta à?
– Không.
A Thủy lắc đầu.
– Nhưng tôi thấy hình như cô ấy có chút cảm giác với cậu đấy.
Đại Ngưu cợt nhả nói:
– Cô ấy coi chúng tôi như không khí nhưng lại nhìn cậu. Điều này khác nhau đấy.
Ngôn ngữ biểu đạt của Đại Ngưu hơi thiếu thốn, nhất thời không biết hình dung như thế nào.
– Ánh mắt cô ấy nhìn A Thủy có chút ôn hòa.
Đột nhiên Thúy Hoa phun ra một câu:
– Nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại rất lạnh lùng, chán ghét.
Cô do dự một chút rồi lại lắc lắc đầu, cảm thấy hình như lời mình nói hơi mâu thuẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...