Có câu nói rất đúng: “Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt”. Ở hiện trường kẻ ngoại đạo thì nhiều, người trong đạo rất ít, vì thế khi Lâm Dật Phi ném Đằng Thôn Xuyên Sơn ra mặt đất, bọn học sinh thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn không thể tiếp nhận sự thật trước mắt!
Tương tự như lúc mọi người vốn đang rửa tai trai giới, thanh tĩnh thân thể, chuẩn bị nghe nhạc Beethoven. Những tưởng có thể thoải mái tinh thần, nâng cao thứ bậc, lại đột ngột nghe thấy một bài hát cực kì ấu trĩ. Sự tương phản hoàn toàn đó thật khiến người ta khó nói nên lời.
– Ai thắng vậy?
Hồi lâu mới có người lên tiếng.
Tuy tình hình trước mắt rất dễ thấy, người thắng tuyệt đối không phải là kẻ đang nằm lăn ra đất. Người được hỏi chần chừ cả nửa ngày:
– Chắc là Lâm Dật Phi của võ lâm đại hội?
-Vậy người Trung Quốc chúng ta đã đánh ngã Nhật Bản?
Người hỏi câu này thuộc dạng thanh niên “bất mãn với xã hội”, cũng là dạng nghĩ mình lên mạng xem JAV (phim người lớn của Nhật) là vì đại nghĩa dân tộc.
Sau khi ba trọng tài bàn luận một lúc, người luôn nói quy củ trong đó đến cạnh Đằng Thôn Xuyên Sơn, cúi đầu nhìn hồi lâu. Thi đấu thế này ở Chiết Thanh là lần đầu, y không biết nên quyết định thắng bại ra sao, có nên đếm đến mười đợi Đằng Thôn đứng dậy không.
Các học sinh đều mất kiên nhẫn, có người đã lớn tiếng đếm một, hai, ba… Khi đếm đến bảy, đầu vai Đằng Thôn cục cựa một chút, khó khăn dùng hai khuỷu tay chống đất, cuối cùng đứng thẳng lên!
Mọi người trầm hẳn. Lúc này mới thấy bộ dạng thảm thương của Đằng Thôn. Gã bị ngã không nhẹ, miệng đã chảy máu. trong mắt hiện vẻ đau đớn cực kì. Tuy họ ghét gã, song vẫn động lòng trắc ẩn. Chỉ thấy gã mấp máy môi:
– Tôi thua rồi.
Dứt lời, gã không nói tiếng nào với Watanabe, liền cắm đầu chạy ra ngoài.
Watanabe thình lình bật dậy muốn đuổi theo, cô gái bên cạnh đưa tay ngăn lại. Ánh mặt mọi người lúc này đã đổ về Đằng Thôn hoặc Lâm Dật Phi, không ai chú ý đến điểm này. Chỉ có Dương Tu Vũ để ý đến lời của Lâm Dật Phi, luôn để ý đến động tĩnh cô gái kia. Thấy cảnh đó, y có chút nghi ngờ, nhìn thế nào cũng thấy cô ta giống đầu não của Ảnh Phong hội quán, vì Watanabe có vẻ nghe lời cô ta!
– Vậy tôi chính thức tuyên bố, ván này Lâm Dật Phi thắng cuộc!
Trọng tài rốt cuộc lên tiếng.
Vừa nói ra, mọi người liền vỗ tay hoan hô. Có điều đằng sau tiếng vỗ tay, không ít người cảm khái, cứ thế mà kết thúc sao? Kháng chiến phải đánh đến tám năm, hai người này cũng không nằm xuống lại đứng dậy, tái chiến hộc máu vì vinh dự đất nước. Đúng là cực kì chán nản!
Lâm Dật Phi vẫn đứng đó, ánh mắt đã hướng về phía Kinh Học Kha. Kinh Học Kha vẫn ngồi yên như bị lão tăng nhập vào, có điều y đang cố tỏ ra bình tĩnh, song lần này kinh ngạc đến độ mất đi sự nhanh nhẹn. Y cảm thấy màn thi đấu này của hai người đã vượt qua phạm trù lý giải của mình!
Y thật nghĩ không ra lát nữa mình thi đấu với Lâm Dật Phi sẽ như thế nào. Thậm chí giờ y còn có chút hối hận, không bằng rút lui trước, vậy sẽ không như hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, rơi vào thế khó xử.
– Mời Kinh Học Kha của liên minh Taekwondo lên sàn đấu.
Trọng tài cao giọng. Gọi đến ba lần, Kinh Học Kha mới đứng lên, sắc mặt trắng như phấn đến trước mặt Lâm Dật Phi. Đang nghĩ có nên giả đau bụng, mượn cớ đi vệ sinh chuồn mất, song lại đổi ý. Mọi người đều phải đấu, dù sao cũng mất mặt, tại sao không mất mặt một cách đường đường chính chính. Y giơ tay ôm quyền, trầm giọng:
– Mời.
Mọi người bừng tỉnh. Thấy dáng vẻ muốn đánh đấm của Kinh Học Kha, không ai nghi ngờ đây sẽ là một trận đấu hấp dẫn. Nhưng ngờ đâu Thôi Vĩnh Chí lại đứng lên, lớn tiếng:
– Tôi có chuyện muốn tuyên bố!
Cậu chậm rãi bước đến giữa sân đấu, hít sâu một hơi:
– Thực ra lúc mới đến, tôi muốn nói, sau khi toàn thể thành viên của liên minh Taekwondo suy xét cẩn thận, chúng tôi chủ động từ bỏ Bách Gia hội lần này.
Cậu rõ ràng chỉ có một mình, điện thoại không thèm gọi một cú. Khi nãy Kinh Học Kha đã chuẩn bị sẵn sàng, đến kẻ đui cùng nhìn ra, đang chuẩn bị thi triển quyền cước, đột ngột lúc này lại có người rút lui. Mọi người đều ngạc nhiên, chưa kịp hiểu gì. Kinh Học Kha thở dài, toàn thân đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn.
Y đương nhiên hiểu ý của Thôi Vĩnh Chí, cũng biết cậu muốn giữ thể diện cho liên minh Taekwondo, cũng để giữ giá cho mình, ánh mắt đã không còn cuồng ngạo:
– Thật đáng tiếc, hi vọng lần sau có thể thỉnh giáo cậu.
Kinh Học Kha nói một câu rồi rút lui. Mọi người đều ngỡ ngàng, mất hứng cực kì, không ngừng bàn tán xôn xao.
Trọng tài đã tuyên bố người thắng cuộc sau cùng. Lâm Dật Phi lắc đầu, chưa kịp phát biểu, Giang minh chủ đã đi đến nháy mắt với hắn, ý bảo nếu người ta chủ động rút lui, hà tất không để họ như ý muốn. Lâm Dật Phi cũng hiểu nên không để ý nữa, chuẩn bị rời khỏi sàn đấu. Thu Hiểu Thần lần đầu thấy Lâm Dật Phi ra tay thì ngạc nhiên như thấy thiên thần, gần như nhảy dựng lên, cà lăm:
– Xin hỏi, khi nãy bạn dùng chiêu gì? Có thể giới thiệu cho tôi được không?
Nữ phóng viên đương nhiên không muốn học, mà đang sắp xếp bản thảo trong đầu. Lâm Dật Phi thấy bộ dạng hấp tấp của cô nên không nhẫn tâm từ chối, đành nói ứng phó vài câu. Có điều trong chốc lát, có ít nhất hơn mười người thích võ thuật vây quanh hắn, nam nữ đều có, yêu cầu báo danh gia nhập võ lâm đại hội. (t r u y e n 2 4 7.vn tài trợ bộ truyện này) Những việc này đương nhiên có Dương Tu Vũ, Triệu Kiến Quân giao thiệp.
Giang minh chủ mặt hiện dị sắc, thầm nhủ ra oai dịp này đã đủ, đột nhiên thấy Watanabe cùng một cô gái đi về phía này. Ông kinh ngạc, vốn tưởng họ thua nên phải rầu rĩ đi về, nào ngờ da mặt cũng không mỏng, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục thi đấu?
Watanabe thấy Giang minh chủ từ xa, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy:
– Giang minh chủ, chúc mừng võ lâm đại hội các ông lần này quán quân, hy vọng Bách gia hội đạt được thành tích tốt.
Watanabe tuy là người Nhật chính tông, nhưng nói tiếng Phổ Thông còn lưu loát hơn một số người Trung Quốc.
Giang minh chủ dĩ nhiên khiêm tốn vài câu, trong lòng lại không hiểu họ qua đây làm gì. Nếu là ông thua, chắc chắn không có tâm tình đến chúc mừng người Nhật.
– Vị này là Phục Bộ Ngọc Tử, đến Trung Quốc, đến Trung Quốc du lịch!
Watanabe chỉ vào cô gái bên cạnh. Giang minh chủ vì giữ thân phận nên gương mặt luôn nghiêm túc, mắt nhìn không chớp. Lúc này mới lịch sự quay sang nhìn Phục Bộ Ngọc Tử, kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, rồi ông gật đầu:
– Hân hạnh, hân hạnh.
Rồi ông thầm nghĩ, ông giới thiệu cô ấy cho tôi làm gì, không lẽ muốn tôi hướng dẫn du lịch? Ông không để ý đến Lâm Dật Phi tuy đang ứng phó với Thu Hiểu Thần, nhưng lông mày khẽ nhíu.
– Lần này chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.
Watanabe tươi cười:
– Trước đó tôi có nghe Tỉnh Điền kể qua, nhưng không ngờ võ công của Lâm Dật Phi lại vượt xa tưởng tượng của tôi. Không biết Giang minh chủ có rảnh rỗi, hôm nay tôi mở tiệc chiêu đãi, mời Giang minh chủ và Lâm Dật Phi tối nay đến dự.
Giang minh chủ biết rằng ông chỉ làm nền, người Watanabe muốn làm quen chính là Lâm Dật Phi. Có điều ông đoán không ra con quỷ Nhật này có mục đích gì, sợ bất lợi cho Bách Gia hội. Ông do dự rồi nói:
– Không may rồi, hôm nay tôi và Lâm Dật Phi còn chuyện phải bàn. Ông cũng biết tỉ thí của Bách Gia hội sắp đến, chúng tôi còn nhiều thứ phải chuẩn bị.
– Vậy thì tiếc thật.
Watanabe cảm thán:
– Nhưng mà còn nhiều thời gian, mong sau này có cơ hội.
Watanabe đi đến cạnh Lâm Dật Phi, đợi Thu Hiểu Thần ngừng lại, ông mới chìa tay ra:
– Cậu Lâm, rất hân hạnh được biết cậu, mong có dịp gặp lại.
Phục Bộ Ngọc Tử luôn âm trầm như nước, còn lạnh lùng với Giang minh chủ, nhưng thấy Lâm Dật Phi thì lại mỉm cười, cúi đầu thi lễ:
– Phục Bộ Ngọc Tử, xin chỉ giáo nhiều.
Lâm Dật Phi bắt tay với Watanabe, mắt nhìn sang Phục Bộ Ngọc Tử. Vốn muốn hỏi gì đó nhưng lại đổi ý, hắn chỉ cười nói:
– Hân hạnh, tôi còn việc, hi vọng có dịp gặp lại.Truyen247.vn
Watanabe và Phục Bộ Ngọc Tử có chút ngạc nhiên, không ngờ hắn hờ hững như thế. Thấy hắn muốn đi, họ hoang mang nói:
– Thật tiếc qua, nhưng tôi muốn thỉnh giáo một việc, không biết cậu Lâm có thời gian hay không?
– Xin cứ nói.
Lâm Dật Phi dừng bước, không biết có vấn đề gì.
– Tôi thấy bộ pháp của cậu Lâm rất lạ, chiêu thức ra tay khiến người khác không nhìn ra xuất xứ.
Watanabe đột nhiên khẩn thiết:
– Không biết cậu Lâm học từ cao nhân nào?
– Sư phụ tôi mất lâu rồi.
Lâm Dật Phi nói:
– Ông không gặp được đâu.
Watanabe thấy hắn một câu đánh tan mục đích của mình, có chút ngượng:
– Vậy thì tiếc quá.
Giang minh chủ thấy vẻ tiếc nuối của ông không giống như giả vờ. Không chỉ có Watanabe, mà đến Phục Bộ Ngọc Tử bên cạnh cũng có vẻ hụt hẫng. Ông lấy làm lạ, họ muốn biết sư phụ của Lâm Dật Phi nhằm mục đích gì. Thật ra không chỉ có họ, chính ông cũng muốn biết người đó là ai mà đào tạo được nhân tài như hắn.
Lâm Dật Phi thấy hai người hồn xiêu phách lạc đứng đó, trong lòng không hiểu. Hắn lịch sự chào rồi nhanh chóng rời khỏi. Bầu không khí cuồng nhiệt trong này khiến hắn thấy bí bách, ra đến ngoài, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút hối hận. Phải đi tham gia tỉ thí Bách Gia hội gì đó, chỉ sợ vô vị mà thôi!
Mắt hắn sáng lên, trông về phía một người cách đó không xa. Thấy cô ấy đến gần mình, Lâm Dật Phi thở dài. Muốn gặp thì không có duyên, không muốn gặp thì lại xuất hiện. Lẽ nào ý trời luôn là vậy, xem trêu đùa nhân sinh là thú vui?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...