Lãng Tử Tại Đô Thị

Đại sảnh im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng mưa gió và tiếng hít thở nặng nề của mọi người. Lý lão đại cứ mãi nhìn con dao đó, không hề quay sang nhìn người phụ nữa bên cạnh đến một lần. truyen247.vn

Trải qua sóng gió mấy năm nay, y đã quen lối sống thoải mái, uy nghiêm ngoài mặt tuy có thể uy hiếp đám đàn em nhưng lại không thể dẹp tan nỗi sợ hãi trong lòng. Có khi y nghĩ nếu được chọn lựa lại, hơn phân nửa y sẽ không gia nhập xã hội đen. Ai biết được một lão đại hô phong hoán vũ, phong quang vô hạn như y lại khao khát có thể ngày ngày an nhàn nằm ở nhà, yên ổn ăn bữa cơm?

Ba, ba đừng rời xa tụi con. Bên tai Lý lão đại như văng vẳng tiếng gọi của con trẻ, trước mắt lại xuất hiện ánh mắt căm hận của vợ cả. Lý lão đại từ từ ngẩng đầu nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Dật Phi, y bất chợt cười lên:

– Cám ơn cậu!

– Đừng!

Chị Uông kinh hoảng hét lên. Cô ở cạnh Lý Tồn Hiếu lâu nhất, cũng là tình nhân nên biết rõ nhất cử nhất động của y. Tuy mấy năm nay cô nhận thấy y yếu đuối, nhưng là người phụ nữ của y, cô sẽ không bao giờ rời xa y!

Song từ ánh mắt như được giải thoát của Lý lão đại, cô phát giác mình vẫn chưa hiểu được người đàn ông này. Y rất mệt, rất tiều tụy, thứ y muốn tuyệt đối không phải là việc cô trăm phương ngàn kế giúp y tiếp tục xưng bá!

Mới bước một bước, Chị Uông đã dừng lại. Lý lão đại nhìn cô, khóe miệng nhếch cười:

– Cũng cám ơn em, chỉ có điều…

Y muốn nói gì đó, nhưng lại đưa tay rút con dao sắc bén ra khỏi mặt bàn. “Keng” nhẹ một tiếng, Lý lão đại nhấc tay lên, không chút do dự chặt xuống cánh tay của mình!

– Tồn Hiếu!

Chị Uông hét đến thê lương. Dù biết y đã hạ quyết tâm, nhưng khi thấy một cánh tay của llp vô lực đứt lìa, máu phun tung tóe, chỉ còn lại màng da nối liền, cô suýt nữa ngất đi. Đứng đơ ra một lúc, cô vội vàng xé một miếng vải, tay chân luống cuống băng bó vết thương cho y.

Lý lão đại mặt cắt không còn hột máu, nhưng lại đứng rất vững. Y đưa mắt nhìn Khỉ ốm:

– Khỉ ốm, rất xin lỗi, tôi già rồi, vô dụng rồi.

Khỉ ốm vốn dĩ đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, nghe vậy gần như khóc òa lên:

– Lão đại, anh lúc nào cũng là lão đại trong lòng tôi.


Lý lão đại lắc đầu, gượng cười nhìn Lâm Dật Phi:

– Tôi quả thực nên cám ơn cậu, tôi sớm rút lui rồi, nhưng đã dấn thân vào giang hồ, tôi có muốn từ bỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhiều anh em theo tôi cùng tranh địa bàn như thế, họ thì chết đi, nhưng gia đình họ vẫn còn đó, tôi phải ăn nói với họ nữa. Có điều tôi cũng mong cậu có thể đồng ý giúp tôi, tôi quả thực bất lực, mấy ngày nay anh em của tôi từng người từng người chết đi, tôi rất bất lực.

Y cứ nhắc mãi câu nói bất lực này, dáng vẻ mệt mỏi cùng cực. Lâm Dật Phi hơi cau mày nhìn Chị Uông, lại thấy cô luôn nhìn cánh tay đứt lìa của Lý lão đại với vẻ mặt đượm buồn.

Lý lão đại nhìn Khỉ ốm:

– Đồng bọn Da đen của cậu ta cũng chết rồi, chết rất thảm.

Lâm Dật Phi nhíu mày chặt hơn, nhìn chằm chằm cánh tay đứt loang lổ máu me đó, bên trong vẫn còn máu tươi chảy “tách tách” từng giọt. Lẽ nào bang Trung Nghĩa lợi hại lắm sao? Ông thà rằng chém tay của mình, cũng cảm thấy bất lực khi đối phó bọn chúng?

– Giờ cậu hài lòng rồi chứ.

Chị Uông đột nhiên xoay người lại, mắt đầy lửa giận:

– Tôi thừa nhận cậu là cao thủ, cậu rất có năng lực, nhưng tại sao cậu ép ông ấy chặt tay thì mới chịu giúp, không lẽ làm vậy mới thể hiện sự cao quý và ngạo mạn của cậu ư?

Tiếu Nguyệt Như cũng nghĩ vậy, có điểu trải qua nhiều việc đến thế, cô đã học được cách im lặng. Nhất thời, ánh mắt của mọi người trong sảnh đều đổ về phía Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn Chị Uông:

– Vậy cô nghĩ nên làm gì giúp ông ta? Để ông ấy không ngừng tìm mọi cách tranh giành cái gọi là địa bàn chỉ để thỏa mãn thú son phấn và hư vinh của cô sao? Ông ta chặt tay thì cô thấy đau lòng, nhưng trước giờ các người chém người khác còn ít sao?

Chị Uông sững sờ, thốt lên:

– Nhưng tôi là muốn tốt cho ông ấy, tôi sẽ không để ông ấy bị tổn hại.

– Cô không để cho ông ấy bị tổn hại ư?

Lâm Dật Phi đột nhiên cười phá lên, đầy ý mỉa mai:


– Cô sai rồi. Một người nếu đã vào giang hồ thì không thể làm chủ bản thân, ông ta hoặc là chuẩn bị có thể chết bất cứ lúc nào, hoặc là về nhà chơi với vợ con. Nếu cô muốn để ông ấy yên ổn sống phần đời còn lại thì giang hồ không phải lựa chọn tốt. Phương pháp của tôi là từ bi nhất rồi, nếu gặp kẻ khác thì ông ta không chỉ mất có cánh tay đâu, mà còn sẽ phải chết không toàn thây đấy. Nếu ông ấy mệt rồi, sao cô không chính thức để ông ta rút khỏi giang hồ! Tôi chặt một tay nhưng lại có thể bảo toàn tính mạng ông ta. Cô cho là mình không làm tổn hại ông ta, thực chất chỉ khiến ông ta chết sớm nơi đường phố thôi!

Chị Uông đột ngột quay lại nhìn Lý lão đại, phát hiện nếp nhăn trên trán, tóc bạc ở thái dương, tấm lưng hơi còng của y. Lòng cô xót xa, lẽ nào cô thực sự sai rồi?

– Cậu Lâm nói đúng lắm.

Lý lão đại chậm rãi ngồi xuống, mắt vẫn không rời Lâm Dật Phi:

– Tôi thà chém đứt một tay, cũng không thể đối đầu với bang Trung Nghĩa, nhưng cũng phải phải e ngại Chung Tín. Chung Tín của bang Trung Nghĩa cũng giống như tôi, không lợi hại đến thế. Nếu tôi và ông ta độc đấu, Lý Tồn Hiếu tôi có xui xẻo thì cùng lắm là mất cái mạng già này, nhưng…

Đôi mắt ông đột nhiên hằn lên vẻ hoảng sợ:

– Không biết ông ta kiếm đâu ra một kẻ giết chết Trương Phong!

Khỉ ốm chợt run bắn cả người, đó là nỗi sợ xuất phát từ nội tâm. Không chỉ Khỉ ốm, ba tên đàn em trong đại sảnh vốn buồn tẻ cũng run rẩy. Chị Uông có thể xem là trấn tĩnh, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt. Tiếu Nguyệt Như quả thực không hiểu, là kẻ nào có thể khiến những người liều mạng này khiếp đảm đến vậy. Còn Tiếu Nguyệt Dung lại nghiến chặt răng, không nói lời nào.

– Trương Phong là tay đàn em đắc lực nhất của tôi.

Ánh mắt Lý lão đại có chút thất thần:

– Tuy tôi biết kẻ như chúng tôi một ngày nào đó sẽ giống như chó chết, bị người khác chém chết ngoài đường. Điều đó rất bình thường, cũng có thể là báo ứng. Nhưng lúc thi thể của Trương Phong được đưa đến đây, tôi không thể không sợ hãi.

Ông liếc qua Lâm Dật Phi:

– Cậu có thể sẽ cười tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói thế.

Lâm Dật Phi nhìn hai chị em Tiếu gia, từ tốn nói:

– Anh ta chết lúc nào? Xác Trương Phong đâu?


– Ba ngày trước.

Lý lão đại cũng nhìn Tiếu Nguyệt Như:

– Cậu Lâm muốn xem không?

Lâm Dật Phi biết là y nói đến thi thể, hắn liền gật đầu. Hai người phía sau Lý lão đại chạy ra khỏi đại sảnh, lát sau đã khiêng vào một cái cán, bên trên có phủ vải trắng. Có điều trên tấm vải đầy mảng tím đen, người ta nhìn vào sẽ nảy sinh cảm giác chán ghét khó tả. Tiếu Nguyệt Dung biến sắc, chỉ nắm lấy tay Tiếu Nguyệt Như, không cho em gái tò mò đến gần xem thử.

Nhưng cũng không cần cô dặn, từ lúc Lý lão đại nói khiêng xác vào, Tiếu Nguyệt Như nhìn cũng không chút hứng thú. Cô thầm nghĩ những người này đúng là vô pháp vô thiên, chuyện chết người lớn đến thế mà không dám báo cảnh sát!

Lâm Dật Phi đến gần, hai người khiêng cán lùi lại mấy bước. Lý lão đại đứng lên đến cạnh Lâm Dật Phi:

– Cậu đừng trách họ. Nếu không phải cậu muốn xem, dù cậu ta là anh em của chúng tôi, nhưng không ai muốn nhìn thêm lần nữa.

Khi giở vải ra, ánh mắt của Lý lão đại rất kì quái. Có kinh sợ, hoang mang, không đành lòng và khó chịu. Tiếu Nguyệt Như trông thấy cũng không kiềm được muốn xông qua xem dưới lớp vải trắng là gì. Còn Tiếu Nguyệt Dung lại nắm chặt tay em gái lắc đầu.

Khi Lâm Dật Phi giở vải lên, hắn lập tức sững người lại. Những người khác đều biết hắn đang nhìn, không những thế mà còn nhìn rất tỉ mỉ. Tuy Chị Uông có chút hận Lâm Dật Phi, cảm thấy người này quá ngông cuồng, quá lạnh lùng, lại không có tình người, nhưng cô không thể không bội phục sự dũng cảm của hắn. Khi nhìn thấy xác Trương Phong, cô đã nôn cả ngày, hiện giờ đừng nói là nhìn, chỉ nghĩ đến thôi dạ dày cũng thấy cực kì khó chịu. Nhưng Lâm Dật Phi này lại chăm chú quan sát giống như đang ngắm một bức quốc họa vậy.

Cuối cùng Lâm Dật Phi bỏ tấm vải xuống, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, quay lại hỏi Lý lão đại:

– Ông nói anh em của ông không chỉ chết một người này?

Lý lão đại cười khổ:

– Đúng thế, cậu muốn xem từng người sao?

Lâm Dật Phi ngồi xuống:

– Ông đem một thi thể nữa đến đây cho tôi xem.

Vẻ mặt hai người đứng sau Lý lão đại tỏ ra kì lạ, nhìn Lâm Dật Phi giống như nhìn quái vật. Lý lão đại thở dài:

– Khiêng qua đây.

Hai người kia nhìn nhau rồi chạy khỏi sảnh, lát sau lại khiêng thêm một thi thể đến. Lâm Dật Phi lại đứng lên giở vải ra, nhưng lúc này chỉ nhìn một chút rồi bỏ xuống.

– Cậu Lâm, còn muốn xem nữa không?


Lý lão đại không kiềm được hỏi.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Ông kể rõ lại đầu đuôi việc này cho tôi nghe.

Tiếu Nguyệt Như thấy hắn vốn không ngó ngàng tới lại đột nhiên có hứng thú. Cô lấy làm kì lạ, nhỏ giọng hỏi chị gái:

– Chị, rốt cuộc là chuyện gì?

Tiếu Nguyệt Dung chỉ đáp một câu:

– Nguyệt Như, em không nên đến đây.

– Cậu Lâm nghĩ gì về mấy thi thể đó?

Lý lão đại đột ngột hỏi.

Lâm Dật Phi trả lời còn khó hiểu hơn:

– Giết bọn họ không phải là người.

Nào ngờ Lý lão đại lại gật đầu, hình như đồng ý với cách nghĩ của hắn:

– Vốn dĩ chuyện này chỉ liên quan đến lợi ích giữa hai bang hội chúng tôi. Chúng tôi ở Hà Tây, Chung Tín của bang Trung Nghĩa lại ở Hà Đông, nước sông không phạm nước giếng, nhưng chúng tôi biết dã tâm của Chung Tín không hề nhỏ. Vùng Hà Tây vì kinh doanh mà lợi nhuận luôn cao hơn của bọn họ, nhưng họ biết chúng tôi không dễ chọc, cũng luôn bình an vô sự.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Ông nói chuyện chính đi, mấy chuyện khác tôi không muốn nghe. Tôi chỉ đáp ứng giúp ông vượt qua khó khăn, yên ổn rút khỏi giang hồ, chứ không phải giúp ông đối phó với xã hội đen.

Lý lão đại lắc đầu nhìn tay phải của mình:

– Hiện giờ tôi có muốn sợ cũng không có năng lực nữa.

Y không thể không bội phục Lâm Dật Phi làm việc rất quyết đoán, đã đoạn tuyệt cả đường lui của y. Nhưng y vẫn cảm kích hắn, nếu không có một nhát dao này, việc y có thể thu tay hay không vẫn còn là một ẩn số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui