Hai người ra khỏi trường liền bắt xe đến thẳng bệnh viện An Bình. Trên đường đi hai người đều trầm mặc không nói gì, Tiếu Nguyệt Như nghĩ đến những tâm sự trong lòng còn Lâm Dật Phi lại không ngừng nhìn xung quanh, chỉ mong có thể phát hiện ra dấu vết nào đó còn sót lại. Xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, Tiếu Nguyệt Như bỗng nhiên gọi:
– Y tá Vương!
Y tá Vương cũng vừa mới đến bệnh viện, vẫn chưa vào làm việc, quay đầu nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như thì hơi ngạc nhiên nói:
– Nguyệt Như, là em à? Sao mới sáng sớm mà đã đến gặp chị em vậy? Chị em vẫn chưa đến đâu.
Trong lòng Tiếu Nguyệt Như chùng xuống:
– Y tá Vương, hôm qua chị em không về nhà.
Rõ ràng là y tá Vương cũng không hiểu được ý của Tiếu Nguyệt Như, cô hỏi:
– Hôm qua cô ấy còn về cùng tôi mà, sao lại không về nhà chứ? Vậy cô ấy…
Đột nhiên kinh ngạc nói:
– Vậy cô ấy đi đâu chứ?
– Sau khi cô và Nguyệt Dung chia tay nhau thì cô ấy có nói là đi đâu không?
Lâm Dật Phi đứng bên cạnh hỏi.
– Cái đó thì không, hết giờ làm việc đương nhiên là cô ấy sẽ về nhà rồi.
Y tá Vương khó hiểu nhìn Lâm Dật Phi một cái, cũng coi như là có chút ấn tượng với hắn.
– Đúng rồi, gần đây cô ấy hay thích đến hiệu sách đọc sách một chút.
– Hiệu sách nào?
Tiếu Nguyệt Như thuận miệng hỏi một câu, cô không nghĩ đây là một manh mối nhưng lại không phát hiện ra vẻ mặt khác thường lúc đó của Lâm Dật Phi.
– Chính là hiệu sách Tân Hoa, ra khỏi bệnh viện, rẽ phải rồi đi khoảng 500m nữa.
Y tá Vương chỉ ra cái hướng đó.
– Hôm qua cô ấy ra khỏi bệnh viện cùng tôi, vốn là có thể ra bến xe nhưng cô ấy lại đi về hướng đó. Đúng rồi, em nói hôm qua Nguyệt Dung không về nhà, chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?
Tiếu Nguyệt Như ậm ừ hai câu, Lâm Dật Phi trầm tư một lát, cũng không hỏi gì mà đi đến chỗ hiệu sách. Tiếu Nguyệt Như vội vàng chạy theo, bỏ lại y tá Vương với vẻ mặt chán nản đang nhìn theo bóng lưng hai người.
– Đến hiệu sách thì được gì chứ?
Tiếu Nguyệt Như chạy hơi nhanh, thở hổn hển nói:
– Hay là anh nghĩ kĩ xem rốt cuộc anh có kẻ thù gì không mới được.
Lâm Dật Phi dừng lại, lạnh lùng nhìn cô:
– Nếu cô không có ý kiến gì hay ho thì tốt nhất là ngậm miệng lại. Tôi ghét nhất là có con ruồi cứ bay tới bay lui bên tai tôi.
– Anh nói tôi là con ruồi?
Phút chốc cả khuôn mặt của Tiếu Nguyệt Như đỏ bừng lên.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Còn nữa, cô phải nhớ điều này cho rõ, có nhiều chuyện phải suy nghĩ cho kĩ thì hãy nói ra, nếu không thì đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa.
Hắn nói xong câu này, sải bước đi thẳng về phía trước. Lúc này Tiếu Nguyệt Như suýt nữa là đã tức đến bốc khói, vốn định mắng chửi lại nhưng lại không dám, đành phải hậm hực đi theo phía sau. Hai người đến hiệu sách, Lâm Dật Phi biết rằng quần phục vụ ở đây có lẽ cũng không nhớ được Tiếu Nguyệt Dung là ai nhưng vẫn ôm một tia hi vọng hỏi thử xem sao, kết quả đương nhiên là lại thất vọng.
Tiếu Nguyệt Như chỉ đứng nhìn mà cười lạnh, thầm nghĩ anh chẳng khác gì là đang mò kim đáy biển cả, hơn nữa cho dù có hỏi được thì sao nào. Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn phân chia các khu trên bảng điện tử của thư viện một cái rồi chạy thẳng lên tầng hai. Tiếu Nguyệt Như không biết hắn lại muốn làm gì nhưng quyết định là sẽ theo hắn đến cùng, dù sao thì bọn cướp chắc chắn sẽ liên lạc với hắn, bản thân mình chỉ cần đi theo Lâm Dật Phi thì có thể sẽ biết được chị mình đang ở đâu, còn về việc nếu như biết được tung tích của chị mình và làm thế nào để cứu ra thì cô lại không hề nghĩ đến.
Hai người đến tầng hai, Tiếu Nguyệt Như thấy sách ở đây chủ yếu là các loại sách sử thì không hiểu được rốt cuộc Lâm Dật Phi muốn làm gì. Lâm Dật Phi đến trước mặt một cô nhân viên phục vụ, miêu tả một chút ngoại hình của Tiếu Nguyệt Dung nhưng cô ấy chỉ lắc lắc đầu.
– Cô có ảnh của chị mình không?
Lâm Dật Phi quay đầu lại hỏi, biết rằng mỗi ngày có vô số người đến hiệu sách, bảo một người bán sách nhớ từng người khách thì quả thật là hơi khó. Hắn chắc chắn là Tiếu Nguyệt Dung đã từng đến hiệu sách này vì cuốn sách “Sử Tống” mà lúc đầu cô mua cho hắn có đóng dấu của hiệu sách này.
Tiếu Nguyệt Như ngơ ngác một chút, chỉ biết lắc lắc đầu.
Lâm Dật Phi cũng không thấy bất ngờ, biết rằng nếu có thể trông cậy vào cô nghĩ ra được cách thì rõ ràng là chuyện viển vông. Hắn nhìn bốn phía một cái, thấy một nơi vẽ tranh cách đó không xa, một cậu thanh niên đang giữ cái giá vẽ, bên cạnh cái giá vẽ là một tấm biển, vẽ phác thảo tranh nhanh, mỗi bức mười tệ. Tay cậu ta cầm cái bút máy, đang chờ khách tới cửa. Hắn bước nhanh đến:
– Xin lỗi!
– Anh muốn vẽ tranh à?
Cậu ta có chút vui mừng bất ngờ, vừa sáng sớm mà đã có người đến rồi, quả thật là một sự khởi đầu tốt, không ngờ Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Tôi chỉ muốn mượn giấy bút của cậu một chút.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cậu ta, Lâm Dật Phi cũng lười giải thích, đưa tay móc ra mười tệ:
– Cảm ơn!
Cậu ta vừa nhìn thấy mối làm ăn thì đã mỉm cười nhường chỗ:
– Cậu nhanh lên đấy, đừng làm chậm trễ việc làm ăn của tôi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nhận cây bút máy, nhắm mắt trầm tư một lát đã phác họa mấy nét trên tờ giấy. Lúc mấy khách hàng đi qua đều không nhịn được mà nhìn một cái, một ông lão còn dừng hẳn lại, nhìn Lâm Dật Phi không ngừng gật đầu. Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì tức muốn ngất luôn, trong lòng nghĩ bây giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn ngồi đây nhàn tình nhã trí, nhưng đến khi cô vừa bước vào nhìn thì liền đứng ngây ra.
Mặc dù chỉ với mấy nét bút ít ỏi nhưng Tiếu Nguyệt Như đã nhận ra bức tranh Lâm Dật Phi đang vẽ chính là chân dung của chị mình. Từ trước đến nay cô không biết rằng Lâm Dật Phi lại còn có thiên phú về vẽ tranh, cũng không biết là một bức tranh vẽ nhanh lại sinh động hơn cả ảnh chụp như vậy.
Anh chàng kia đứng ngây ra nhìn Lâm Dật Phi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, với tốc độ này của người ta thì cho dù là dựa vào vẽ tranh để kiếm sống thì cũng chắc chắn là có thể làm giàu được.
Lâm Dật Phi gỡ bức tranh xuống, cảm ơn cậu thanh niên kia rồi lại đến trước nhân viên phục vụ của hiệu sách:
– Xin hỏi cô đã từng gặp cô gái này chưa vậy?
– Hóa ra là cô ấy à?
Nữ nhân viên nhìn thấy bức tranh, đột nhiên kêu lên:
– Một thời gian trước cô ấy có mua một cuốn “Sử Tống”, tôi có quen cô ấy.
– Đi chết hả?
Tiếu Nguyệt Như nghe xong liền nhíu mày, đây không phải là một đầu đề hay. Cô nhìn giá sách một cái mới biết là “Sử Tống” chứ không phải là “đi chết” nhưng trong lòng vẫn hơi nghi hoặc, thứ nhất là không hiểu tại sao chị mình không đọc sách về y học, cũng không mua sách tham khảo về tài chính mà lại mua cái gì mà “Sử Tống”, thứ hai, cô không tin rằng cô nhân viên phục vụ này lại yêu nghề như vậy, nhớ được cả người khách chỉ mua có một quyển sách.
*Chú thích: Cuốn sách Tiếu Nguyệt Dung mua là “宋史”(song shi: Sử Tống) nhưng Tiếu Nguyệt Như nghe nhầm thành “送死”(song si: đi chết). Hai từ này âm đọc gần giống nhau.
– Gần đây ngày nào cô ấy cũng đến.
Cô nhân viên chỉ vào bức tranh nói:
– Nhưng điều kì lạ là cô ấy rõ ràng đã mua một cuốn “Sử Tống” mà không hiểu tại sao ngày nào cũng đến đây lật xem quyển đó. Điều này khiến tôi cảm thấy rất nghi hoặc, cũng vì vậy mà nhớ kĩ về cô ấy, tình cờ tôi cũng nhìn thấy cô ấy đang lật lật mấy quyển sách khác nhưng chủ yếu vẫn là sách về triều Tống. Tôi vẫn tưởng cô ấy là sinh viên học về Sử. Cô ấy sao vậy?
Tay Lâm Dật Phi nắm bức họa có chút cứng ngắc, không đáp mà hỏi lại:
– Vậy hôm qua cô ấy có đến đây không vậy?
Tiếu Nguyệt Như thấy cô nhân viên nói một cách chắc chắn thì trong lòng càng cảm thấy kì lạ. Không biết rốt cuộc chị mình có chuyện gì nữa, nghe thấy giọng nói của Lâm Dật Phi có chút ấm ớ thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô thì hắn rất ít khi kích động như vậy, nghĩ đến có lẽ hắn cũng quan tâm đến sự an nguy của chị mình thì cảm giác chán ghét hắn trong lòng lại giảm đi rất nhiều.
– Hôm qua, đúng rồi, hôm qua cô ấy cũng đến.
Cô nhân viên khẳng định nói:
– Nhưng gần đây hình như cô ấy không vui, cứ đứng lật sách, lật sách rồi không biết tại sao lại khóc, âm thầm rơi nước mắt. Tôi đã từng nhìn thấy có người khóc khi đọc “Tam quốc” nhưng đọc “Sử Tống” mà khóc thì hình như cô ấy là người đầu tiên.
Bỗng nhiên cô nhân viên rút ra một quyển “Sử Tống”:
– Hai người xem đi, quyển sách này bị cô ấy làm thành thế này, sau này khó bán lắm.
Giọng điệu cô nhân viên hơi oán giận, lật ra mấy trang sách, bên trong có vết nước ngấm vào tạo thành nếp nhăn, nếu không nói ra thì ai cũng tưởng đây là nước mắt tưởng niệm.
– Cô nói vớ vẩn gì thế? Chị tôi từ trước đến nay là một người kiên cường, làm sao lại khóc được.
Tiếu Nguyệt Như hơi bất mãn nói.
Cô nhân viên phục vụ nhìn cô một cái:
– Hóa ra là chị cô, thảo nào lại hơi giống nhưng tôi không hề nói vớ vẩn. Nếu cậu này mà không hỏi thì tôi nói ra làm gì.
Lâm Dật Phi lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái, cô thấy thế thì vội ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ánh mắt Lâm Dật Phi chuyển sang quyển “Sử Tống”, đờ đẫn đứng đó, cuối cùng đưa tay ra cầm lấy:
– Tôi mua quyển này.
Tiếu Nguyệt Như thấy sắc mặt hắn thẫn thờ tái nhợt, quả thật không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...