Lãng Tử Tại Đô Thị

Võ thuật Trung Hoa không nghi ngờ là giống với Trung y, thuộc loại xuống dốc. Biểu diễn võ thuật hiện đại tuy vui tai vui mắt, nhưng loại ấn tượng phô trương mang lại cho người xem là rất ít. Rất nhiều khi trong mắt đại chúng, tính chất của biểu diễn võ thuật là quá thực chiến, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người lựa chọn quyền thuật nước ngoài.

Lâm Dật Phi lắc đầu, không nhìn thấy phía trước hội quán có người tiếp đãi, xem ra người luyện võ trong hội quán này giống như văn nhân nghèo kiết hủ lậu vậy, chết cũng cần sĩ diện, cho dù tẻ ngắt cũng không chịu gào thét, vẫn ôm suy nghĩ “Hữu xạ tự nhiên hương”, nhưng lại không biết rằng rượu trong tay họ đã chẳng khác gì nước trắng, nhạt như nước ốc vậy.

Chậm rãi đẩy cửa cổng, bước chân vào trong thì có một học sinh nam tiến lên trước mặt:

– Chào cậu, có chuyện gì không?

Lâm Dật Phi nhìn thấy y bước chân nặng nề, tư thế mỗi bước là một cái hố, thầm lắc đầu:

– Tôi tên là Lâm Dật Phi.

Cậu học sinh kia sửng sốt:

– Cậu chính là Lâm Dật Phi?

Y quan sát Lâm Dật Phi một lượt từ trên xuống dưới, rồi giơ tay ra:

– Hóa ra cậu chính là Lâm Dật Phi, hạnh ngộ. Mau vào đi, tôi tên là Triệu Kiến Quân, hội viên của Đại Hội Võ Lâm.

Lâm Dật Phi giơ tay bắt tay y một chút, không cảm thấy địch ý của y, nên ấn tượng đối với y hơi có phần thay đổi. Nếu vị này vừa lên đã muốn đọ sức tay, thì Lâm Dật Phi hắn cũng không thèm khách khí. Những năm nay người luyện võ quả thực quá mức kiêu ngạo, sớm đã không biết chân đế của việc học võ, mà chỉ biết hung hăng đấu dũng, rất nhiều hành động thực chẳng khác bọn du côn vô lại là mấy.

Tuy nhiên lần này người ta dù sao cũng nói lời khách khí, biểu hiện nhiệt tình, Lâm Dật Phi ngược lại không tiện vừa đến đã truy vấn tung tích của Dương Tu Vũ, bày ra tư thế đánh đập tàn nhẫn, nên hắn cũng chỉ cười nói:

– Hạnh ngộ.

Sự nhiệt tình của Triệu Kiến Quân giống như hơi nước bốc ra từ miệng phích nước nóng, lập tức bao phủ cả miệng phích. Y lôi Lâm Dật Phi vào trong, đi qua căn phòng có treo biển “Phòng luyện võ” cũng không dừng lại, mà cứ thế đi thẳng vào một phòng đơn bên trong, rồi nấu nước pha trà liến thoắng chân tay. Cái hội quán võ lâm này trỗng trơn, vốn đang là lúc luyện võ, vậy mà không nhìn thấy được mấy mống.

Lâm Dật Phi thật không hiểu rốt cuộc trong hồ lô của y có thuốc gì, nhưng cũng chỉ yên lặng theo dõi diễn biến đó. Triệu Kiến Quân pha trà xong, rót cho Lâm Dật Phi một cốc rồi đặt trước mặt hắn, ngồi xuống đối diện:


– Dật Phi, khoa báo chí phải không?

Lâm Dật Phi ngẩn ra, nhưng chỉ gật đầu.

– Vậy thì đúng thật là văn võ song toàn rồi.

Triệu Kiến Quân thở dài nói, mang vẻ mặt cực kỳ hâm mộ:

– Kỳ thật Đại Hội Võ Lâm của chúng tôi chỉ là tập hợp những người đam mê võ thuật, chơi vui mà thôi. Dù sao luyện võ cũng chậm trễ bài vở, thời gian dành cho nó nhiều quá đương nhiên việc học sẽ không bắt kịp được. Giống như cậu đây thật sự là ít càng thêm ít.

Lâm Dật Phi không rõ tại sao hắn lại có tiếng là văn võ song toàn, chỗ này hình như không có logic gì để suy diễn. Về võ thì hắn cũng không phải không dám tự coi nhẹ mình, còn văn à, hình như một tháng nay hắn lên lớp không được mấy tiết, tuy nhiên cũng may là giáo viên cũng không tóm hắn nên cũng coi như được chăng hay chớ. Hắn cũng đã nghe a Thủy nói qua, nhiều khi, học đại học thông thường học hai tiết, tiết một và tiết sau. Tiết một thì em tình hình, còn tiết hai thì nắm lấy trọng điểm, chỉ cần bạn thi qua, thì bạn có thể làm theo ý mình rồi.

– Nghe nói tạo chỉ võ học của Dật Phi rất thâm thúy.

Triệu Kiến Quân lại nói:

– Gì mà Hồng quyền, Vinh Xuân, thông bối… đều đọc qua?

Lâm Dật Phi nghĩ hồi lâu, mới hiểu ra không phải là tạo chỉ kia của Thái Luân (*), mà là đọc nhầm của từ tạo nghệ. Xem ra vị này chính xác giống như những gì y nói, thời gian đều dành cho công phu và tạo chỉ (tạo giấy) hết rồi, nên lúc này chỉ đagnh khiêm tốn nói:

– Đâu có đâu có, chỉ biết sơ sơ thôi.

(*)Thái Luân là một thái giám Trung Quốc, được xem là người sáng chế ra giấy.

– Cậu khiêm tốn quá!

Triệu Kiến Quân ngược lại thấy rât thú vị:


– Ngay cả là biết sơ sơ nhưng một chiêu đánh gục Tỉnh Điền Thứ Lang thì cũng không đơn giản đâu, có cơ hội nhất định phải dạy tôi đấy nhé, ngàn vạn lận không được giấu làm của riêng đâu. Nghe nới mấy ngày trước cậu còn được lên báo…

Tay Triệu Kiến Quân này khá thích nói chuyện, trời nam biển bắc nói rất vui vẻ, dường như cản bản không biết mục đích đến của Lâm Dật Phi. Chờ cho đến khi uống cạn chén trà thứ năm, Lâm Dật Phi cảm thấy hơi cồn ruột, chỉ đành ho một tiếng, cắt ngang lời tác dóc của y:

– Phó hội chủ của Đại Hội Võ Lâm của các cậu, là Dương Tu Vũ phải không?

– Phó hội chủ Dương? Hóa ra là cậu tìm anh ta.

Triệu Kiến Quân mang bộ dáng giật mình,

– Thật không khéo, hình như hôm nay không có hoạt động gì cả, cả ngày không thấy anh ta đâu.

– Vậy Hội chủ của các cậu đâu?

Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi.

– Cậu nói là Giang Minh chủ à?

Triệu Kiến Quân mang bộ dáng rất tiếc nuối:

– Cũng không?

Lâm Dật Phi thầm nghĩ, các người phân đất làm vua, tự tạo cho mình cái danh Minh chủ, không biết mấy bang hội trong giang hồ kia có đồng ý hay không:

– Hình như bọn họ hẹn tôi hôm nay gặp mặt.

– Hóa ra là như vậy, Dật Phi sao cậu không nói sớm. Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi, e là bọn họ quên mất rồi, cũng sẽ không đến nữa đâu. Dật Phi, hay là hôm khác cậu đến, thực sự không được thì tôi cùng cậu ra ngoài uống chút gì nhé?


Triệu Kiến Quân nhiệt tình nói.

Lâm Dật Phi đã hiểu ra được phần nào, đứng dậy cáo từ nói:

– Vậy không làm phiền cậu nữa. Hôm nay tôi còn có việc, nếu muốn uống rượu, hôm khác nhất định sẽ hầu tiếp.

Triệu Kiến Quân cũng không miễn cưỡng, tiễn Lâm Dật Phi ra cổng, cáo biệt trong tiếc nuối. Y hơi có chút không nỡ đứng nhìn cho đến khi hắn khuất bóng. Lúc quay người lại, mới nhìn thấy Dương Tu Vũ và Giang minh chủ đều đứng phía sau mình, khuôn mặt hiện lên nụ cười khen ngợi.

– Hai vị, tôi nói không sai sót gì chứ?

Triệu Kiến Quân dương dương đắc ý.

– Không tồi.

Giang minh chủ vỗ một cái thật mạnh lên vai Triệu Kiến Quân, đau đến mức khiến y nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng thì rất mừng, biết rằng lãnh đạo không khách khí với mình nên mới như vậy. Nếu lúc nào cũng thể hiện khách khí với mình, thì thời gian mình bị nướng cũng không còn xa nữa đâu.

– Tu Vũ, Lâm Dật Phi này không thể đắc tội.

Giang minh chủ nhìn Dương Tu Vũ, nói lời thấm thía:

– Chúng ta nói như thế nào thì cũng đều là mâu thuẫn nội bộ, để cho bọn tiểu Nhật Bản chế giếu thì không hay, cậu nói có đúng không.

Triệu Kiến Quân ở bên cạnh liên tục giơ ngón tay cái lên, tán dương đại nghĩa thâm minh của Giang Minh chủ, không câu nệ tiểu tiết.

Dương Tu Vũ thấy thế chỉ có thể gật đầu:

– Đúng vậy, hội quán Karate của Watanabe luôn rất khoa trương, chúng ta sớm đã muốn cho bọn chúng nếm mùi một trận, nhưng cân nhắc đến việc mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cho nên mới nhịn đến hôm nay. Nếu Lâm Dật Phi bất hòa với bọn chúng, chúng ta nói như thế nào thì đều là người Trung Quốc, đồng tâm hiệp lực mới đúng.

Nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, cái hội quán Karate này đè chúng ta đến mức mãi không có ngày ngẩng đầu. Khó có được một bữa ăn điểm thiệt thòi, cho dù không đánh chó mù đường, thì cũng phải được ngồi nhìn hổ đấu nhau mới được. Chọc giận Lâm Dật Phi thực là một hành động không sáng suốt.

Hoá ra bọn họ tuy rằng bất hòa với hội quán Karate, nhưng vẫn biết tin tức bên đó. Nghe nói hôm qua Lâm Dật Phi ra tay có thể dễ dàng đánh gục Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang, bọn họ hiện tại tuy không vào bệnh viện, nhưng cũng nằm tĩnh dưỡng tại nhà trọ, cả hai đều hết sức kinh hãi, nhưng lại ngại chút sĩ diện, nên không tiện chủ động hủy bỏ buổi luận võ, lúc này mới từ chối có việc, trốn tránh không gặp, phòng bại thảm hại.


*****

– Băng Nhi, Băng Nhi, không xong rồi.

Quách Hà vội vã chạy vào trong nhà trọ, nhìn thấy Bách Lý Băng đang ngồi trên giường buồn chán vô vị, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, cô liện giật ngược lấy:

– Bây giờ cậu còn rảnh rỗi ngồi ở đây à.

– Vậy tớ phải đi đâu? Ài, đừng có làm hỏng điện thoại của tớ đấy.

Bách Lý Băng nhảy xuống giường, giật lại điện thoại, nhìn thoáng qua tín hiệu, lúc này mới không hiểu hỏi:

– Sao hôm nay cậu đến đây? Sao hốt hoảng vậy.

Tiểu Lệ đang chải mái tóc ướt sũng từ trong nhà tắm đi ra:

– Chắc là nhìn thấy chàng rùa nào rồi, nên muốn đến cậu tìm cậu tham mưu ấy mà. Trông cậu ấy như vậy, vội vội vàng vàng, hai năm trước không chịu cố gắng nuôi một anh đi, cứ kén này kén nọ, bây giờ không có ai thèm, nên bắt đầu sốt ruột rồi.

– Thối quá đi, ai bảo bà đây không có người thèm chứ, bà đây chỉ cần hô một tiếng thôi, thì người đến cửa cầu hôn phải chen nhau vỡ đầu đấy.

Quách Hà nổ một câu tục, ngày thường trước mặt con trai cô ấy đã đanh đá, về tới phòng trọ thì đúng là không có gì ngăn nổi.

Bách Lý Băng mỉm cười:

– Được rồi, biết là Quách đại tiểu thư nhà ta là hàng “nóng” rồi. Mà vừa rồi cậu nói gì không tốt ấy nhỉ?

Quách Hà nhìn cô một lúc lâu:

– Cậu không ở cùng với Lâm Dật Phi bao lâu rồi?

Bách Lý Băng ngơ ngác một chút:

– Hỏi cái này làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui