Y và thằng gầy vốn là trộm mộ chuyên nghiệp, rất có kinh nghiệm, chỉ có điều nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, nơi này chỉ là một huyệt đạo bình thường, không cần phải đưa cho người khác cả một triệu tiền đặt cọc, theo ánh mắt chuyên nghiệp của y, cho dù là cho người khác một trăm đồng đi thanh lý cũng không cần tới, nói như vậy, chẳng lẽ cái động kia rất cổ quái?
Ngài Nghiêm cười phá lên:
– Kế Béo cậu nói đùa rồi, đều đã bảo cậu tính cho kỹ, gan cũng không nhỏ, nếu như dễ dàng bị người khác dọa chết, làm sao mà có thể làm hơn mười năm trong nghề lại không hề có chuyện gì xảy ra, đúng rồi, ngài Cao Kiều, sao ngài không mang người tới? Ngài cứ hỏi rõ sự việc đi, cảm thấy ông ta chẳng có tác dụng gì?
Cao Kiều lắc đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt:
– Ông già kia không đơn giản, bên cạnh hình như còn có cao thủ.
Giọng điệu của gã có chút cứng nhắc, cứ như là đã lâu rồi không nói chuyện với người khác ấy.
Ngài Nghiêm biến sắc:
– Cao thủ? Rốt cuộc là như thế nào? Ngài Cao Kiều, ngài không phải cũng là một cao thủ sao?
Lúc ngài Lãnh nghe thấy hai chữ cao thủ, tay liền nắm chặt lại, thanh đao trong tay lộ rõ lãnh khí dưới ánh trăng, ngay từ lúc đó, cứ bỡn cợt tung lên, đao trong tay như ẩn như hiện, thủ pháp có chút thành thạo.
– Tôi vốn là muốn tìm ông già kia hỏi chút chuyện.
Cao Kiều chậm rãi nói:
– Thật không ngờ ông ta đột nhiên kêu lớn tiếng, tôi vốn muốn bắt ông ta đi, nhưng không ngờ không biết là do cái gì, không ngờ đầu gối mềm nhũn, khiến không thể xuất lực, nên mới nghĩ là có lẽ đã bị người khác đánh lén, chỉ có thể nhảy ra từ trên lầu, đến tận bây giờ, vẫn còn cảm giác bị đau nhức ở chân.
– Hay là do ngài không cẩn thận đã đụng phải chân bàn?
Kế Béo nghi hoặc hỏi, y cũng chẳng biết cái ông Cao Kiều này có bản lãnh gì, không ngờ lại có thể khiến ngài Nghiêm này coi trọng như vậy, chỉ có điều xem ra tuổi của gã này không lớn lắm, không khỏi có chút khinh thường.
Cao Kiều chỉ lạnh lùng liếc nhìn gã béo một cái, không nói câu nào, dường như câu hỏi này quá ngây thơ, gã ta khinh thường tới mức không thèm trả lời.
– Ngài Cao Kiều làm việc hết sức cẩn thận, sao lại không nhận ra được là có người đánh lén, có khi là do nguyên nhân khác.
Ngài Nghiêm đành giảng hòa, có chút kinh ngạc hỏi:
– Chẳng lẽ ông già kia là một cao thủ giấu tài Lúc ban ngày tôi quan sát qua, nhìn thế nào cũng không ra.
– Không phải là ông già đó.
Cao Kiều chậm rãi nói:
– Tôi căn bản không hề nhìn thấy hắn ra tay.
– Vậy là ai?
Ngài Nghiêm có vẻ khó hiểu hỏi.
– Chẳng lẽ là hắn?
Ngài Cao Kiều có chút nghi ngờ rồi lẩm bẩm, gã suy nghĩ vẫn đề này rất lâu trên đường tới, trong đầu liền xuất hiện một người thanh niên, khuôn mặt cô đơn, sao lại làm cho người ta cảm thấy một loại tang thương trăm năm.
– Cao Kiều, ngài có tin là có người bám theo tới không?
Ngài Lãnh nhếch mép cười lạnh, tay tung hứng thanh đao nhỏ, chỉ dùng có ba ngón tay để giữ lấy thanh đao, bởi dùng lực mà tóc mới bị trắng.
– Ông không tin tôi?
Giọng Cao Kiều lạnh lùng nói:
– Ông cứ tự mình đi kiểm tra đi.
Ngài Lãnh hừ một tiếng, đột nhiên vung tay, một ánh sáng chói phát ra từ tay, không vào từ hướng mà Cao Kiều tới, chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu rất thê lương, trong rừng cũng không phát ra thêm sinh khí.
Sắc mặt của Béo và Gầy liền biến đổi, hai người bọn họ tinh thông trộm mộ, cũng biết chút võ vẽ, nhưng phải đối phó với nhát đao này của ngài Lãnh thật sự không thể chắc chắn, hai người vốn có chút tự phụ, cho rằng bọn người ngài Nghiêm cũng chỉ là những người làm ăn bình thường, tìm người đào mộ làm chút đầu cơ trục lợi, không hề nghĩ rằng bọn họ lại có thân thủ tốt như vậy.
– Hóa ra chỉ là con mèo hoang.
Sắc mặt ngài Lãnh trở nên hồng hào, nhìn Cao Kiều nói:
– Thật ngại quá, tôi vừa nghe ngài nói, còn cho là bọn chúng thả dây dài câu cá lớn.
Cao Kiều biến sắc, lạnh lùng nói:
– Ngài Lãnh, ông không hề tín nhiệm tôi? Chắc là muốn đọ sức với tôi một chút?
Gã đã nhìn thấy ngài Lãnh ra tay, nhưng lại vẫn dám khiêu chiến, xem ra thì thân thủ cũng không hề kém.
Béo và Gầy càng lúc càng thấy kỳ quái, vốn cho rằng chỉ có hai người bọn họ là người ngoài, ba người kia chắc hẳn là một phe, vậy xem ra hai người bọn họ cũng có chút hơi lạ, như vậy thì ngài Nghiên này lai lịch như thế nào, tìm nhiều người cổ quái kỳ lạ như vậy, vậy mục đích là gì?
Lâm Dật Phi trốn trong rừng vẫn không hề nhúc nhích, theo dõi người cách đó không xa, ba người hắn đã gặp qua, chính là ba người ở bàn bên cạnh lúc ban ngày, hắn không ngờ cái tên Cao Kiều ban ngày không nói tiếng nào nhưng thân thủ lại không tệ, thật ra không chỉ Cao Kiều, cái ngài Nghiêm và ngài Lãnh đó cũng biết chút võ vẽ. Đương nhiên, đây là góc độ nhìn của Lâm Dật Phi, nếu là góc đọ mà Kế Béo nhìn thì thân thủ của ba người này quả thực không phải chỉ cao bình thường.
Vừa rồi lúc phi đao cận kề, tuy nhiên chừng khoảng ba tấc, hắn thậm chí có thể cảm giác được hàm ý được truyền tới từ mũi đao, nhưng hắn biết được mục tiêu của mũi đao kia không phải hắn, Kế Béo cho rằng tốc độ phi đao rất nhanh, có thể biết rõ đường lối, nếu ngài Lãnh phải nhặt lại phi đao sau khi phi, hắn miễn cưỡng sẽ phải ra tay, bởi vì con mèo hoang đó chết cách chỗ hắn không xa, một đao liền mất mạng.
Tuy nhiên phi đao trên người ngài Lãnh có vẻ không ít, cũng có lẽ muốn nể mặt trước mặt Cao Kiều, biết là trong rừng chỉ có con mèo chết tiệt, cũng không thèm để ý nữa.
– Ngài Nghiêm, bây giờ mọi người đã tới đông đủ, ông có thể nói mục đích đưa chúng tôi tới đây rồi chứ?
Kế Béo là kẻ nói nhiều nhất ở nơi này, chỉ bởi vì nếu y không nói, y thật sự cho rằng những người ở đây đều bị câm điếc, vài ngày không nói câu nào cũng không vấn đề.
– Nếu mọi người lần này kề tâm hợp lực, tôi cũng không ngại thẳng thắn nói đầu đuôi câu chuyện.
Ngài Lãnh mỉm cười nói:
– Không lâu trước tôi gặp phải một thương nhân đồ cổ, có chút làm tôi thấy hứng thú, sau khi tôi với ông ta làm ăn với nhau vài vụ, ông ta liền nói cho tôi nghe chút ít sự tình về đồ cổ trong tay ông ta, ông ta đều mua từ tay của những người dân trong thôn kế bên.
– Vậy thì có gì là lạ?
Kế Béo chậm rãi nói:
– Kỳ thật đồ cổ trong dân gian không ít, rất nhiều đồ cỗ đã được phát hiện một cách tự nhiên.
Ngài Nghiêm chậm rãi gật đầu:
– Cậu nói cũng không sai, tuy nhiên trong một thôn có vài người có đồ cổ thì chẳng có gì là lạ, nhưng nếu gần như là nhà nào cũng có những bình lọ đáng giá, cái này làm cho người ta có chút nghĩ ngợi.
– Nhà nào cũng có?
Kế Béo thất thanh kêu lên, nghi ngờ nhìn vào cửa động và qua tài, lúc mà gã bị đưa tới thì đã nhìn thấy như thế này, chẳng lẽ tất cả bí mật đều nằm trong cái động này sao?
Kế Béo âm thầm lắc đầu, y là một chuyên gia, biết rõ phương pháp “ Vọng, văn, vấn, thiết” của lần hành động này, tuy nhiên phương pháp này của y hoàn toàn khác với Lâm Nhất Phí, y chỉ cần ngửi một cái là có thể biết bên dưới là mộ của triều đại nào rồi, đào ba nhát thì có thể định ra được hình thái của mộ. Nhìn một cái là biết ngay dưới đó có thể đào được đồ vật nào có giá trị, mặc dù nhìn có vẻ như gã rảnh rỗi nhất ở đây, kỳ thật chỉ trong chốc lát y đã dò xét qua một lần trong phạm vi mười thước, gã cho ra kết luận chính là ở đây chẳng thể đào được đồ gì có giá trị!
Tiền công một ngày của y phải tính tới cả mười nghìn, cái này còn phải xem tâm trạng của y, nhưng mà gã và Gầy cũng rất đáng đồng tiền, hai người họ hợp tác lại, có thể đào bới cả một mộ cổ trong một ngày, giá trị trong đó tính bằng tiền triệu.
Y cũng rất tự tin vào phán đoán của mình, vừa rồi y cùng Gầy dùng ánh mắt liên kết lại, cũng đã nhận ra được nghi ngờ của y, ngài Nghiêm vung tay liền đưa ra một tờ chi phiếu cả triệu, nếu mà muốn mặc cả, thì có thể để cho hai anh em bọn họ làm việc cả tháng trời, nhưng ngài Nghiêm chỉ coi đó là tiền đặt cọc trong vài ngày, nếu thật sự có thể đào được vật mà ông ta cần, tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.
Trong lòng Kế Béo và đồng bọn có chút hưng phấn hiếm gặp, thật ra mà nói thì ai cũng có lòng si mê nghề nghiệp. Mặc dù nghề của bọn họ là trộm mộ, nhưng cũng là hứng thú của bọn họ, nếu như bọn họ có thể nhìn thấy một ngôi mộ tốt, bọn họ cũng sẽ hưng phấn giống như một đại sư đối diện với một bức tranh thiên địa sơn thủy.
Đương nhiên đối với bên ngoài thì bọn họ được biết đến với một công việc vĩ đại như “ khám phá những di sản vĩ đại của nhân loại”, “ vạch trần sinh hoạt huyền bí của người cổ đại” hoặc là “ hé lộ lối sống cổ đại và lịch sử mà con người chưa biết”.
Đầu năm nay, mộ cổ đang giá được đào bới càng ngày càng ít, cái này khiến y có chút tò mò, thật không ngờ tới đây rồi cũng chẳng phát hiện được vật gì có giá trị, cái này làm cho y khó tránh khỏi sự buồn bực, bởi vì cho dù nhìn như thế nào đi nữa, ngài Nghiêm này cũng không giống với người làm ăn thua lỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...