Lãng tử gió

41.
Cái phần tỉnh táo ấy xem ra cũng chẳng mạnh mẽ gì cho lắm. Tôi vẫn như người mơ ngủ suốt bữa cơm, ngay cả sau khi  mẹ đã tiễn khách ra cửa trước, 1 mình rửa chén dưới bếp, đầu óc tôi tiếp tục xoay vần những dòng miên man rối rắm.
Hơn 11h tối, tôi trèo lên giường với chiếc điện thoại ngập đầy những tin nhắn “Merry Christmas”. Hầu hết là những tin gửi hàng loạt, thường gọi là Spam, mặc dù chữ Spam có hơi phũ phàng so với tâm ý của người gửi. Cũng là bạn bè muốn gửi tin cho vui thôi, nhưng chung quy là tôi ko thích những tin kiểu như thế.
Dĩ nhiên trong số đó cũng có vài tin gửi riêng, như của Bảo Anh. Nó bảo đang đi dạo Sài Gòn với Đạt, rồi hỏi tôi có gọi điện hay chat với Khoa ko. Tội nghiệp Đạt, có lẽ cậu ấy cũng chỉ là 1 lựa chọn nhất thời của nó (?). Tôi ko trả lời mà chỉ chúc con nhỏ đi chơi vui vẻ, và bắt đầu xóa hết những tin nhắn Spam còn lại. Đến khi dọn dẹp xong Inbox điện thoại, tôi lại mở Game bắn bóng ra chơi, cố giải phóng mình ra khỏi những suy nghĩ. Càng chơi tôi càng cảm thấy mình thiếu tập trung, và gương mặt Di ngồi nghiêng đầu nhìn tôi trong căn nhà sàn xen lẫn với tấm ảnh hình nền trên điện thoại Linh cứ như 1 bóng ma ám ảnh lởn vởn ko xua đi được.
Tôi bất thần ném mạnh điện thoại ra xa, khiến nó lăn 1 vòng trên giường rồi rớt xuống nền đất nghe bụp 1 tiếng. Cứ tưởng nó sẽ tắt ngúm, nào ngờ ngay lúc ấy màn hình chớp sáng báo hiệu có cuộc gọi đến. Tôi ngồi thừ ra vài giây rồi cũng bước đến nhặt điện thoại lên.
Tim tôi bỗng như nhảy múa, mắt cứ dán vào màn hình và dòng chữ Di đang gọi…hiện ra rạo rực chờ đợi. Đến khi tôi quyết định nhấn nút nghe, chiếc Samsung lại thôi rung và báo hiệu Missed call, đồng thời mang đến 1 nỗi tiếc nuối khó tả trong tôi.
Phải mất 1 tiếng sau, tôi mới gửi tin hỏi “Anh gọi tôi?” cho Di sau hàng chục lần bấm rồi xóa. Đồng hồ chỉ  gần 1 giờ sáng. Chắc hắn đã ngủ khò sau khi gọi cuộc ban nãy ko thành, ai đâu ngồi chờ tôi gọi lại hay gửi tin nhắn hỏi như thế này?! Nghĩ vậy, tôi tắt đèn, rúc đầu vào chăn và cầu trời mình có thể qua được đêm nay. T_T Ông trời có lẽ cũng đã đi ngủ (lẽ ra tôi nên cầu …trăng), vì chiếc điện thoại lại reo lên và  màn hình lại báo tên Di. Tôi vội mở máy nghe như sợ mình lại lỡ mất lần nữa.
“Chưa ngủ à?” – Tiếng Di nhẹ gần như thì thào.
“Hỏi thừa. Ngủ thì ai vừa nhắn tin?”
“Hehe. Nãy đi chơi à, sao ko bắt máy?” “À, nãy…trong nhà tắm..” – Tôi nghĩ nhanh đại 1 lý do nào đó.
“Tắm?” – Hắn có vẻ ngờ vực – “Tắm gì đêm hôm vậy ta…”
“Kệ tôi, mà gọi chi vậy?”
“Thì… Noel vui vẻ!”
“Giờ này…hết Noel rồi”
“25 mới là ngày Giáng sinh, nàng ạ”
Tôi phì cười với cái từ đệm “nàng ạ” của Di, rồi nhận ra cuộc nói chuyện của chúng tôi đã tự nhiên hơn hẳn so với trước khi có vụ gặp tình cờ ở Daklak. Cứ như thân quen từ lâu lắm rồi. Mà cũng phải, đã là “bạn” rồi mà.
“Này! Ngủ gật hả?” – Tiếng Di nhắc khi thấy tôi đột nhiên im lặng.
“Vẫn đây. Được rồi, Giáng sinh vui vẻ. Gì nữa ko?”

42.
Câu tôi hỏi có vẻ như đang nôn nóng muốn kết thúc điện thoại, nhưng thực tế thì tôi đã ngồi dậy, dựa vào đầu giường và mở lại đèn ngủ, 1 tai giữ điện thoại còn 1 tai thì ôm gối, tư thế sẵn sàng cho 1 cuộc tán gẫu dài hơi. Đầu dây bên kia yên ắng, khiến tôi bắt đầu bồn chồn, định cất giọng – “Này, ngủ gật hả…” để hỏi như hắn ban nãy, thì tiếng Di lại bật ra rất trầm – “Thôi, hết rồi. Ngủ ngon nhé”
“Ừ…” – Giọng tôi cũng trầm y như vậy, chưa kịp nói gì thêm thì tiếng ngắt máy làm tôi hụt hẫng kinh khủng.
Như 1 bác sĩ đã mơ hồ nhận ra những triệu chứng bệnh của mình, tôi gập người về trước, úp mặt vào gối, vò đầu mình và đấm tay thình thịch xuống giường.
Mình làm sao thế này!!
Rõ ràng là…. mình thích Di!! Chắc cũng ko kém Linh là mấy. Hắn có gì hay cơ chứ?! Hắn có gì hay cơ chứ?! Mình đã có Khoa rồi mà. Sao lại xao động với 1 người con trai khác?
…..
Những câu chất vấn làm khổ tôi suốt đêm, để lại  hậu quả hiện rõ trên đôi mắt bơ phờ vì mất ngủ. Cả ngày làm việc hôm ấy dĩ nhiên cũng chẳng tốt đẹp chút nào, tôi ko biết mình đang viết hay đang nói cái gì với khách hàng. May mà ko có điều tồi tệ nghiêm trọng nào xảy ra. Tự dưng tôi thấy ghét cái chuyên môn của mình, ghét cái cách tự mình nhận ra những điều bất thường trong cảm xúc và tự làm mình sợ hãi.
“Sao đột ngột nghỉ phép vậy Chi?”
Sếp tôi nhíu đôi mày lại và để lộ gương mặt ko hài lòng của bà. Thường thì tôi cũng sợ lắm, nhưng hôm nay tôi như người mộng du, và việc ngồi gõ đơn xin nghỉ phép chắc hẳn cũng ko phải là việc tỉnh táo gì. Tôi vừa đi làm được gần năm mà xin nghỉ đến…10 ngày phép.
“Em thấy stress” – Tôi đáp, mặt y như 1 con robot (sau này tôi nghe sếp miêu tả lại). Và vì trông tôi ko có chút gì là nhượng bộ hay muốn giải thích thêm, sếp đành lắc đầu ký duyệt cho tôi nghỉ, cùng với câu đề nghị – “Em về đi đâu đó cho đỡ căng thẳng đi”.

Ngày phép đầu tiên, tôi dành gần như cả 24 giờ ở … trên giường, ngấu nghiến hết mớ sách trên kệ của cha. Toàn Luật là Luật. Chắc chắn chẳng có chút kiến thức nào ăn được vào đầu, nhưng ít ra chúng cũng giúp tôi ngủ được dễ hơn.
Ngày thứ hai, tôi xách xe sang nhà Bảo Anh mà ko báo trước. Với nghề người mẫu của nó, thì thường là buổi sáng nó chỉ ở nhà ngủ, vì tối hôm trước nàng đã sải chân trên sân khấu sáng đèn suốt 2 tiếng đồng hồ và ít khi về nhà trước 12 giờ đêm.
43.
Nhấn chuông cả buổi, cửa căn hộ của nó vẫn im ỉm ko 1 chút phản ứng nào. Tôi định mở máy gọi điện thoại, nhưng rồi ngẫm nghĩ 1 lúc, tôi quay ra bấm nút thang máy, vừa đúng lúc Đạt xuất hiện từ buồng thang bên cạnh.
“Ơ…chị.. Quỳnh Chi phải ko?”

“Ừ…hi!…”
“Chị tìm Bảo Anh hả?”
Tôi gật đầu, thấy hơi lạ trong cách cậu nhắc tới Bảo Anh. Ko phải là “chị Bảo Anh” mà là “Bảo Anh” thôi. Hehe.
“Ko ai mở cửa sao? Chắc ngủ say quá rồi…”
“Chắc vậy” – Tôi đồng tình, vừa nhận ra Đạt có mang theo 1 bịch gì đó trên tay – “Mang đồ ăn sáng cho cô nàng hả?”
Anh chàng “thầy bói” cười thẹn, đưa tay nâng cái bịch lên – “Hủ tiếu thôi, sẵn trên đường nên em mang qua…”
“Vậy gọi nó đi, bấm chuông chẳng nghe đâu”
Đạt hơi suy nghĩ và do dự 1 lát, rồi lắc đầu, kéo tay tôi quay lại thang máy, giải thích để tôi khỏi mất công thắc mắc – “Thôi, cứ để người ta ngủ cho đủ giấc”.

Để giải quyết tô hủ tiếu, Đạt rủ tôi ra ngồi café khu Hồ Con Rùa. Café ăn sáng cũng hay, dù gì tôi cũng định rủ nhỏ Bảo Anh café đấy thôi. Chỉ khác là ngồi với Đạt, tôi phải nói nhiều hơn là ngồi với cô người mẫu kia.
“Hôm Noel đi chơi vui ko?” – Tôi lên tiếng khi thấy Đạt chẳng nói gì, chỉ ăn 1 cách ngon lành sau khi tôi từ chối xử lý thay Bảo Anh món hủ tiếu nam vang đầy thịt và tôm ấy.
“Cũng vui” – Cậu ngẩng lên, ko cười nhưng ánh mắt chất chứa hạnh phúc – “Còn chị?” “Chị?”
“Chị đi đâu? Vui chứ?”
Nhớ đến đêm Giáng sinh khổ sở ấy, tôi thở dài, chẳng đáp lời nào.
“Lúc nào trông chị cũng đầy tâm sự!”p>
Sau khi ăn xong và dọn dẹp lại mặt bàn, Đạt phán theo cái kiểu cậu đã làm lúc bói bài cho tôi vài tháng trước.

“Em này…”  – Tôi cất giọng thận trọng như để mở màn 1 buổi nói chuyện nghiêm túc. “Em có tin vào định mệnh như những lá bài Tarot đã nói ko?”
Nhận ra thái độ băn khoăn của tôi, Đạt ấn mạnh chiếc muỗng vào ly café đá, môi hơi mím lại, như đang tìm 1 câu trả lời thích hợp nhất.
“Thực tình thì… em ko tin vào mấy lá bài…” – Cậu tỏ vẻ thành thật.
– “Nhưng em tin vào định mệnh”.
 
44.
Tôi chăm chú lắng nghe lời Đạt, gật gù tiếp thu giống hệt như  khách hàng mọi ngày vẫn thường như thế với tôi. Có cảm giác như xung quang thật tĩnh lặng, chỉ nghe mỗi tiếng Đạt đang vang vang trong gió, dù trong phạm vi 3 bước chân chỗ tôi đang ngồi có đến 4 người là ít nhất. Quán café buổi sáng khu này vẫn thường đông như vậy. “Nếu…định mệnh bắt em phải phản bội thì sao?” – Phải mất 1 lúc, tôi mới đưa ra câu hỏi thứ 2.
“Định mệnh ko bắt chúng ta làm gì cả. Định mệnh tạo ra tình huống, còn hành động như thế nào lại là quyết định của chính chúng ta”.
Trong phút chốc, những lời Đạt nói cứ như biến tôi thành 1 đứa học trò ngờ nghệch với những câu hỏi dở ơi là dở. Tôi thầm nghĩ có lẽ Bảo Anh nên cân nhắc đàng hoàng khi phát triển mối quan hệ với anh chàng này, bởi Đạt ko hời hợt sáo rỗng như những gã đàn ông mà nó đã từng gọi là yêu đương hò hẹn.
“Vậy em sẽ làm gì khi định mệnh tự dưng mang đến cho em 1 người xa lạ khiến em bấn loạn?”
“Bấn loạn kiểu gì?”
“Kiểu như…yêu”
“Thì yêu”.
“Nhưng nếu khi đó em lại đang có người yêu rồi??”
Buổi nói chuyện bỗng dưng nhanh đến mức cao trào, ko còn rào trước đón sau hay tâm tình ỉ ôi như ban đầu. Cuối cùng, cuộc đối đáp kết thúc với gương mặt căng thẳng của tôi và thái độ bất ngờ của Đạt. Cậu ấy im bặt và tỏ ra bối rối.
Tôi ngả người ra lưng ghế, thở 1 hơi thật nhẹ. Lúc này, âm thanh huyên náo tại quán đã bắt đầu có tác dụng lên cảm nhận của tôi.
“Đây là vấn đề của chị sao?”
“Chị ko biết. Hình như vậy”
“Chị yêu người yêu hiện tại chứ?”
Ko ngoài dự đoán, tôi biết thế nào Đạt cũng sẽ hỏi tôi câu này. Chính tôi cũng đang tự hỏi mình như thế thôi.

“Thôi, kệ đi. Thật ngại khi bắt em làm tư vấn trong khi đó là nghề của chị” – Tôi nhe răng cười,  và cậu ấy cũng cười theo mà ko hỏi thêm gì nữa. Ko biết tôi có nói cho bạn chưa, nụ cười của Đạt rất, rất hiền. Tự nhiên tôi lại muốn xen vào chuyện tình cảm của Bảo Anh. Muốn gọi ngay cho nó, bảo nó nên yêu Đạt, yêu 1 người như thế thực sự tốt cho nó. Dù thật tình tôi vẫn biết rằng, tình yêu ko có nên, hay ko nên, tốt hay ko tốt, mà chỉ là bạn yêu người đó vì con tim bạn muốn như thế. Thật là sến!
45.
Chia tay Đạt lúc 11 giờ, thấy trời vẫn mát 1 cách hiếm thấy, tôi cuốc xe lòng vòng khu quận 1, dạo qua mấy con đường rợp bóng cây, thả tự do cho tâm trạng mình. Thôi thì 1 ngày ko để lý trí làm chủ xem thế nào.p>
Thế nào ư? Tôi đã chạy vào cái khu hẻm nhà Di.
Ko thể nói là vô thức, vì tôi vẫn biết mình đang đi đâu, biết rõ mình đang chạy vào đó, để đến căn nhà cổng trắng ấy, biết căn nhà đó của Di, và biết mình muốn gặp hắn. Điều duy nhất tôi ko biết là gặp hắn để làm gì.
Vậy mà khi thấy cái dáng quen quen của Di đang lơn tơn đi bộ phía trước 1 quãng, tôi vội vã cua đầu xe sang phải thật nhanh vì sợ hắn bắt gặp. Tôi sợ Di nghĩ tôi đi tìm hắn, sợ Di biết tôi đang … phát khùng vì hắn!
Uỳnhhhhhh.
Một chiếc xe từ hướng bên trong chạy ra bị tôi tông phải, nhưng kẻ ngã sóng soài dưới đất lại chính là tôi. T___T Người thanh niên đi xe đó dừng lại, ko quát nạt hay trách cứ, mà chỉ đưa mắt ngó 1 lúc để biết tôi ko chết hay bất tỉnh nhân sự, rồi vọt đi ngay.
%^##^$^#@&&#
Dẫu biết mình là kẻ có lỗi vì cua gấp, ko dòm trước ngó sau,  tôi vẫn cảm thấy bất mãn với thái độ của gã nọ. 1 gram gallant cũng ko có. Ôi, đã bảo cha là tôi ko hợp đi xe này rồi mà. Cha cứ bảo nó bền, tốt, dáng thanh lịch lại rất thời trang. Giờ tôi chỉ thấy nó nặng khiếp.
Một bóng người mờ mờ phía xa bước đến, tôi nhận ra Di ngay dù kính cũng rơi đâu đó mất sau pha va chạm. Hic, có muốn trốn cũng ko được nữa rồi.
Sau khi đỡ tôi và dựng xe lên, hắn cúi xuống nhặt chiếc kính, dùng vạt áo mình lau sạch và đeo lại cho tôi. Người tôi như mềm ra, có lẽ ko phải vì vụ tông xe.
“Đi đâu đây?”
“Lang thang”.
“Gì chứ?”
“Tôi lang thang ko được à? Hay chỉ mỗi anh mới được lang thang hả, lãng tử gió?”
Dường như lúc này tôi ko thể kiểm soát được lời nói lẫn cảm xúc của mình. Di tiếp tục tròn mắt nhìn tôi sau câu nói. Hắn cứ như ko hiểu tôi đang lảm nhảm điều gì. Để tránh làm bản thân trở nên kỳ quặc, tôi phủi quần áo vài cái rồi bước lên xe.
“Đang chảy máu kìa” – Di giữ cổ tay trái tôi lại. Đúng là bàn tay trái của tôi đang túa máu do ban nãy đã chống xuống đất khá mạnh sau cú ngã.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui