26.
Cô gái phục vụ mang ra 1 bộ bài to hơn bộ bài Tây tôi vẫn biết, hình ảnh của những lá bài cũng rất khác. Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Bảo Anh ngồi xích vào bàn và cất giọng quảng cáo.
“Đạt biết bói bài Tarot đó. Có nghe qua loại bói này bao giờ chưa?”
“Chưa?”
“Nhỏ này lạc hậu quá nha. Nó ly kỳ lắm, hay nữa… Để Đạt bói tao xong sẽ bói ày…”
Trong khi Bảo Anh nói chuyện với tôi, Đạt đã cầm xấp bài lên đếm và xào vài cái, xong đặt xuống bàn, kêu Bảo Anh rút ra 5 lá. Rồi thì cậu ấy sắp những lá bài thành 3 hàng, xung quanh 1 con bài đã đặt sẵn, sau đó mở từng hàng và bắt đầu phán, chẳng khác nào những ông thầy bói thứ thiệt, chỉ khác là trông bảnh bao và trẻ con hơn thôi.
“Chị có 1 nền tảng cuộc sống tài chính đầy đủ nhưng lại ko làm chị hạnh phúc…”
“Ờ, cũng đúng. Còn tình duyên thì sao??”
“À… chị…hơi đào hoa… và người ấy của chị thì đang ở rất gần chị…” “Gần hả? Gần sao ko thấy đâu…hic hic. Mà đào hoa cái gì??? Chị vừa thất tình đấy em giai!”
Giọng nhỏ Bảo Anh vừa tỏ vẻ chán chường, vừa có ý trách móc “thầy bói” ko phán như nó mong đợi. Tôi có nghe vụ nó vừa chia tay anh phó phòng tín dụng ngân hàng nào đó mà nó khoe đã “vớt” được tháng trước. Cuộc tình nào của nó cũng chỉ kéo dài nhiều lắm là … nửa năm. Từ hồi chơi với Bảo Anh đến giờ, tôi ko thể đếm nổi nó đã có bao nhiêu người yêu nữa. Vậy thì thầy phán đúng quá về cái khoản đào hoa rồi còn gì?!
“Em chỉ nói theo bài nó ra thôi à” – Đạt gãi đầu, cười toe – “Biết đâu có người yêu thầm chị mà ko dám nói!”
“Em hả?” – Bảo Anh chồm người lên trước hỏi tỉnh bơ. Tôi vỗ lưng nó, mắng nhẹ – “Con nhỏ này!” Mặt anh chàng thầy bói trẻ bỗng ngượng ngùng, ko đỏ lên nhưng có vẻ bối rối. Cậu ấy xếp những lá bài lại, mắt thì cứ dán lên mặt bàn.
“Hay em bói cho chị xem?” – Tôi lên tiếng, cố tình giúp Đạt thấy thoải mái sau câu hỏi của nhỏ kia. Bảo Anh vừa nghe vậy là lại ham hố – “Ừ, bói đi, coi đúng ko ta mới tin!”
Cũng như Bảo Anh, tôi được yêu cầu rút 5 lá bài, để Đạt đặt xung quanh con bài chính là The Fool gì đấy. Cậu ấy bảo con The Fool là tượng trưng cho tôi, những con bài tôi đã rút là những sự kiện xảy ra trong quá khứ, hiện tại, và tương lai…
“Có phải chị có 1 cuộc sống phẳng lặng 1 cách quy củ?”
Tôi giật mình với câu hỏi của Đạt. Giật mình ko phải vì cậu nói đúng, mà giật mình vì 2 chữ “quy củ” của cậu. Ngay cả tôi biết cuộc sống của mình như thế nào rồi, mà vẫn ko thể dùng 1 từ nào để mô tả, thì bỗng giờ đây nó được thể hiện hết sức chính xác bởi 1 người tôi vừa mới gặp lần đầu.
Lẽ nào bài Tarot này lại có quyền năng đoán vận mệnh hay đến vậy?
27.
“Quả nhiên” – Tôi buột miệng – “Bộ bài này có cái gì đó bí ẩn thiệt…”
Như chỉ chờ có thế, Bảo Anh bắt đầu khoái chí, hào hứng quay trở lại màn bói bài mà vừa nãy nó còn tỏ ra thất vọng. Tôi cũng ko lạ gì tính khí của nhỏ, hai mươi mấy tuổi đầu mà cứ như trẻ con, nhiều lúc thấy thèm được như vậy.
“Nói về tình yêu của nó đi, chị chỉ thích nghe khoản này. Hehe. Chừng nào nàng cưới?”
“Em nói cái này, nhiều khi ko đúng nên chị đừng để ý nghe” – Đạt tỏ ra e ngại và lấp lửng, khiến tôi lẫn Bảo Anh đều sốt ruột.
“Có gì cứ nói đi”
“Về tình duyên của chị, trắc trở lắm! Cưới xin cũng phải 2 lần!”
“Trời ơi!”
Tiếng Bảo Anh la oang oang làm cả phòng ai nấy đều quay lại ngó bọn tôi. Cả tôi và Đạt đều phải khẽ gật đầu tỏ ý xin lỗi, trong khi thủ phạm của vụ án vẫn nhìn tôi trân trân, môi mím chặt.
“Sao lại truân truyên dữ vậy hả mày? Tội nghiệp lão Khoa, chậc, chậc…”
“Chậc, chậc…gì. Có phải thật vậy đâu hả?”
“Hì hì, đúng rồi. Cái này là cho vui thôi mà… Em xin lỗi…”
Tôi khoác tay, bảo Đạt ko việc gì phải xin lỗi vì tôi biết đây chỉ là 1 trò chơi. Còn Bảo Anh, sau vài phút suy tư về lời “thầy” phán, nó cũng quên ngay, vừa nhai khoai tây chiên vừa kể về những điều nó vẫn chờ đợi ở 1 chàng trai, nào là lãng mạn, chân thành, hài hước… những điều có lẽ tôi đã nghe đến hơn chục lần. Vì vậy, tôi để mặc nó huyên thuyên mơ mộng, ngồi giở mấy lá bài Tarot ra xem. Thỉnh thoảng ngước lên, tôi thấy Đạt chống cằm chăm chú lắng nghe lời Bảo Anh, đôi mắt say sưa và tình cảm. Linh cảm nghề nghiệp mách bảo, dường như Đạt đối với Bảo Anh có gì đó hơn mức chị em bạn bè.
Mà thôi, cũng chẳng nên xen vào quá sâu mối quan hệ của họ. Từ sau khi 2 đứa cãi nhau tóe lửa về cái kiểu thay người yêu như thay áo của Bảo Anh, tôi đã lập lời thề sẽ ko can thiệp hay có bất cứ ý kiến tư vấn gì về chuyện tình cảm cho nó nữa.
Nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau, ko thì cứ như hữu duyên vô phận. Như tôi với Khoa, nếu định mệnh đã sắp đặt thì có đi 1 vòng lớn rồi cũng sẽ về với nhau thôi.
Còn bằng ko, có lẽ định mệnh của tôi vẫn đang còn lang thang đâu đó. Hay cũng có thể anh đã xuất hiện và đang tiến đến bên tôi?
Bỗng trong khoảnh khắc nghĩ ngợi lung tung ấy, hình ảnh của Di thoáng lướt qua tâm trí tôi, và nó khiến tôi rùng mình. Hi vọng rằng định mệnh ko phải như vậy, ít ra là hãy mang đến cho tôi 1 chàng trai khác, nếu ko là Khoa.
Vì Di nên dành cho Linh thì hơn.
28.
Tôi cũng quên chuyện định mệnh cùng những lá bài Tarot khá nhanh, như thể đọc 1 bài báo trắc nghiệm vui, thấy đúng, thấy thích rồi cũng chẳng đọng lại được gì.
Một ngày gần cuối năm, tôi theo đoàn hoạt động xã hội trong chương trình từ thiện, do 1 nhãn hàng mỹ phẩm tổ chức. Nhiệm vụ của tôi trong chuyến đi này cũng chỉ là tư vấn tâm lý cho những người phụ nữ vùng cao. Công ty cử có mình tôi và anh Hòa – phụ trách PR tham gia chương trình, kéo dài 4 ngày ở Daklak.
Tây Nguyên nổi tiếng với những ngọn thác đẹp mê đắm lòng người, nhưng cũng đủ bí ẩn để làm những kẻ yếu bóng vía như tôi sợ hãi. Nhất là tầm chập tối nghe tiếng thác nước rì rào xa xa cứ thấy ớn ớn. Lại còn nghe thêm mấy câu chuyện ly kỳ truyền thuyết người ta kể những lúc ngồi quay quần buổi tối thì thôi rồi.
Đêm đầu tôi coi như thức trắng. Nằm trên 1 cái đệm mỏng, quấn chăn co ro chờ trời sáng. Đến khi nghe tiếng gà gáy, nhìn ra bên ngoài thấy có ánh dương tờ mờ, tôi bật dậy ngay. Cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất, vậy mà bên ngoài đã có nhiều chị em phụ nữ cho gà ăn, làm vườn, nấu nướng nhộn nhịp lắm rồi.
Họ nhìn tôi bằng 1 ánh mắt thân thiện. Có chị hôm trước tôi cũng đã nói chuyện. Đa số các chị các cô là người Bana nhưng nói được tiếng Kinh, dù ko rành rọt lắm. Tôi bước đến định bắt chuyện, rồi chợt lùi lại khi thấy có dáng người con trai ngồi ở cửa nhà, chỗ mấy bậc thềm dẫn lên sàn. Rất quen.
Anh ta cũng quay sang nhìn tôi. Đó là khoảnh khắc tôi nhớ đến những lời phán của Đạt cùng bộ bài Tarot, ngay khi tôi nhận ra… người đó là Di.
Hắn cũng ko giấu vẻ ngạc nhiên đến độ sững sờ. Chúng tôi ngó nhau mãi 1 lúc mới tin chắc đây ko phải là chuyện nằm mơ. Sự thật là chúng tôi lại gặp nhau tại 1 nơi cách SG gần 400 cây số.
“Hi” – Cuối cùng Di là người lên tiếng trước. Ko bằng cái kiểu hắn vẫn chào tôi. Có vẻ gượng.
Tôi chỉ cười, chẳng biết mình có nên bước đến đó ko. Rồi lại tự hỏi lần cuối cùng mình gặp Di, đã có chuyện gì xảy ra ấy nhỉ? Trong lúc tôi còn băn khoăn, Di đứng dậy, phủi quần, nhảy vài bước là đã đến đứng trước mặt.
“Du lịch à?”
“À… tôi theo đoàn…” – Tôi đưa tay chỉ vào khu nhà nghỉ của mình, ở cách đoạn chúng tôi đứng chừng 30m – “làm công tác tư vấn miễn phí cho phụ nữ ở đây…”
“Ừm, ra vậy”
“Còn anh?”
“Hôm qua đám cưới em gái thằng bạn. Ở thị trấn. Nó dắt tôi lên đây chơi vài hôm…”
“Đám cưới em gái mà anh cũng được mời, bạn thân lắm àh?”
“Cũng thân, nhưng tôi được mời còn là vì, cô dâu ấy, có thời đã là người yêu tôi”
Di cười, toe toét. Ko giống anh ta đang nói về cô bạn gái hôm ở sân bóng về. Có phải anh ta đang nói đến 2 người khác nhau?
Cũng ko có vẻ như vậy. Hình như là 1 người thôi, nhưng bằng 2 tâm trạng khác.
Tôi đoán thế.
29.
“À. Hiểu” – Tôi đáp ngắn, cho 2 tay vào túi áo khoác. Giả bộ ngó xung quanh, vì chẳng biết phải nói gì với hắn nữa. Mà giờ này trở về nhà nghỉ cũng chưa có ai thức dậy.
“Muốn đi lòng vòng ko?” – Di đề nghị – “Tôi cũng chỉ mới lên hồi tối, chưa đi đâu cả”
“Vậy chứ bạn anh đâu?”
“Nó uống rượu nhiều quá, nằm khò khò trong kia rồi”
Cái ko khí buổi sớm ở chốn núi rừng khiến tôi thấy sảng khoái, vừa đủ để đồng ý trước lời mời tự nhiên của Di. Dường như những gì khó chịu bấy lâu của tôi dành cho hắn cũng tạm thời tan biến đi lúc này.
Di đi trước, chân mang 1 đôi giày thể thao màu đen và dây xám, áo thun cotton cộc tay. Hình như anh ta ko thấy lạnh? Trong khi tôi phải mặc 1 áo sơ mi bên trong kèm theo 1 áo khoác vải dù bên ngoài thế này mà vẫn còn thấy se se…
“Cô lên đây bao giờ chưa?” – Di hỏi, vẫn tiếp tục đi mà ko quay đầu lại. “Chưa, lần đầu”
“Tôi lên 1-2 lần rồi. Trên này có voi rừng đấy!”
“Tôi ko sợ đâu, chẳng cần dọa”
Chợt Di dừng lại, hắn hơi quay đầu sang phải, nhoẻn miệng cười – “Thế thì nếu gặp voi rừng nhớ cứu tôi nhé?”
“Ko, mặc kệ anh” – Tôi đáp, giọng nửa đùa nửa thật.
…
Chúng tôi đi được 1 đoạn thì đến con suối nhỏ, có mấy tảng đá to ở ven bờ. Bấy giờ trời đã sáng hẳn rồi, ánh nắng bắt đầu rọi qua những tán lá rừng, chiếu xuống dòng suối óng ánh cứ như trong tranh vẽ. Đẹp ghê.
“Này…” – Tôi gọi – “Nghỉ ở đây chút rồi về. Tôi còn phải làm việc nữa…”
Di gật đầu, chọn 1 chỗ ngồi trên tảng đá bằng phẳng nhất, rồi ngoắc tôi, chỉ vào 1 tảng khác gần bên cạnh.
“Cô ở đây đến ngày nào?”
“Ngày kia. Anh thì sao?”
“Vui thì ở thêm mấy ngày, chán thì chiều về thôi”
“Vậy… tình hình bây giờ là vui hay chán?”
“Cho đến trước khi gặp cô thì cũng hơi chán” – Hắn đáp, tay nhặt 1 hòn đá ném ra xa phía ngược dòng con suối.
30.
Tôi cười khẩy – “Đừng bảo là anh thấy vui khi gặp tôi”
Khẽ xoay người trên mỏm đá, Di nghiêng đầu đưa mắt khắp gương mặt tôi – “Ko lẽ cô ko thấy thú vị khi chúng ta lại gặp nhau ở đây à?”
“Thú vị chỗ nào?”
“Tôi nghĩ phụ nữ các cô sẽ nghĩ đó là duyên số hay định mệnh gì đấy!” – Hắn trở lại cái giọng đùa cợt khó ưa như hồi nào, đôi mắt nheo lại chờ đợi 1 sự bối rối từ phía tôi.
Mặc dù trong lòng cũng có chút bất ổn thật khi hắn nhắc đến “định mệnh” – cái thứ mà tôi đã nghĩ ngay khi gặp hắn (có lẽ vì bộ bài +_+), tôi cũng cố tỏ vẻ bình thản, ko trả lời thêm gì.
Thấy tôi im lặng, hắn cũng thôi trêu đùa, nhìn ra hướng chiếc cầu dây bắt ngang suối ở phía xa và thở dài.
“Anh lại chán à?”
“Ko. Cô có thấy cái cầu đằng kia ko?”
“Ừ. Có cần phải đi 1 đoạn xa vậy để qua con suối nhỏ thế này ko…”
“Nếu là tôi, tôi sẽ lội sang”.
“Tôi cũng vậy”.
Di chợt quay nhanh sang nhìn tôi, như bất ngờ với câu tôi vừa nói. Rồi hắn lấy hơi vài nhịp, hạ giọng – “Lần trước, xin lỗi nhé”
“Hả? Xin lỗi về cái gì?”
“Bảo cô giống người yêu cũ của tôi… Nghĩ lại cũng vô duyên thật”
Hắn cúi đầu, cười mỉm, co chân lên và tay thì vòng qua bó gối. Lời xin lỗi hơi muộn, nhưng ít ra nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn 1 chút.
“Tôi quên rồi” – Tôi đáp, kèm theo 1 nụ cười, chứng tỏ mình ko để ý chuyện cũ.
“Cười cái thấy đỡ ghê, suốt buổi cứ căng thẳng”
“Tôi hơi đâu căng thẳng với anh…Mà, người yêu lần ấy anh nói, là cô dâu hôm qua vừa cưới luôn à?”
“Ừ, còn ai nữa. Tôi chỉ có 1 người yêu cũ thôi”
“Có vẻ tâm trạng của anh hôm nay tốt hơn lần trước khi nhắc đến cô ấy”
Nghe tôi nhận xét, Di hơi cười nhếch môi, lại nhặt tiếp 1 hòn đá và ném ra suối – “Chuyên gia tâm lý, cô nghĩ mình thực sự hiểu được cảm giác của người khác qua thái độ và cử chỉ sao?”
“…?”
“Nhưng cứ cho là cô đúng đi. Về chưa?”
Hắn đứng dậy, chìa bàn tay ra – “Nắm lấy tay tôi, chỗ đá cô ngồi hơi trơn, nên dễ trượt”
Đó là cái nắm tay đầu tiên của chúng tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...