Lãng tử gió

86.
Sau khi làm tay đua khoảng vài cây số, Di gửi xe và đưa tôi ra bờ biển ngay sát đường Trần Phú. Ko có bãi tắm nhưng vẫn có nhiều ngừơi tụ tập, hẹn hò. Dân địa phương cũng xuống tắm biển sớm, giống như người Sài Gòn vẫn thường đi tập thể dục mỗi sáng.
Lúc này, mặt trời đã ngoi lên hẳn khỏi đường chân trời ở hướng đông, ban thứ ánh sáng ấm áp làm hồng hào đôi gò má của những cô thiếu nữ – đang dựa vai người yêu cùng ngắm bình minh, tận hưởng giây phút lãng mạn ngọt ngào. Dĩ nhiên là trừ tôi ra.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng ko giống như mọi cặp tình nhân nào khác. Trên đôi dép của  mình, tôi ngồi xếp bằng,  tay cho vào túi áo khoác. Còn Di thì quăng giày sang 1 bên, ngồi co 1 gối như mấy gã nhậu >__>.
“Nói với Linh đi” – Di vào đề ko rào đón, giọng dứt khoát như 1 mệnh lệnh.
“Nói gì bây giờ?”
“Em biết mà. Em là chuyên gia chứ đâu phải anh…”
“Nhưng…em chẳng biết phải nói sao nữa”
Di nhặt 1 hòn đá, thảy nó lên xuống trong bàn tay mình, rồi ném mạnh ra xa.
“Em ko nói được, thì anh sẽ nói”
“Ko…đừng…Anh ko nghĩ đến cảm giác của Linh sao?”
“Vậy em ko nghĩ đến cảm giác của anh? Hay là cảm giác của em?”
“….Em sợ làm Linh tổn th…” “Em có thấy chúng ta…gần như là yêu…nhưng chưa hẳn là yêu ko?” – Di ngắt lời tôi.
“Ừm…”
“Vì những thứ trói buộc em. Chàng người yêu cũ của em, Linh…và anh luôn cảm thấy có cái gì đó ngăn em sống với cảm xúc của mình”
Nói rồi Di  thình lình quay lại, 2 bàn tay ôm lấy mặt tôi, nhìn chằm chằm vào … cặp mắt kính của tôi, rồi kéo nó ra, bỏ xuống nền cát.
“Sao anh tháo kính của e…” – Mắt tôi đuổi theo chiếc kính, hơi xoay người chồm qua định lấy lại thì…Di đưa tay nắm lấy lưng tôi kéo vào mình, tiếp tục chơi trò thôi miên bằng ánh mắt, trước khi đặt một nụ hôn lên môi tôi…………
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được 1 nụ hôn ngọt ngào là như thế nào. Nó khiến mọi tế bào trong cơ thể bạn như nhảy điệu Samba, còn ko gian xung quanh thì lại như tan biến hẳn đi.
Những nụ hôn với Khoa trước đây, thường là khi tạm biệt, khi ăn mừng sinh nhật, khi bị bạn bè yêu cầu trong buổi tiệc… tất cả dường như chỉ cho tôi cái cảm giác bình thường, như 1 thứ gia vị tất nhiên của tình yêu mà ko cảm được, ko say được như lúc này. Thậm chí tôi chẳng nhớ nổi nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là lúc nào nữa.
If we hold on together 
I know our dreams will never dieDreams see us through to forever
Where clouds roll by

For you and I …………………
“Có điện thoại kìa!”
Tôi giật mình mở mắt  khi Di nhắc, ngượng đỏ cả mặt. Mơ màng quên luôn chuông điện thoại mình, vì cứ ngỡ như nhạc…phim. Chắc phải đổi ringtone bài khác. T__T
“Là Linh….” – Tôi nhìn số em nhấp nháy trên màn hình mà chưa dám nghe. Di đột ngột giật máy và trả lời luôn trước sự ngỡ ngàng của tôi.
“Alo?”
 
 
87.
Sau khoảnh khắc bị sốc trước hành động của Di, tôi vội đưa tay cố đoạt lại điện thoại, nhưng hắn lại giơ lên cao khỏi tầm với của tôi và chạy ra chỗ khác để tiếp tục nói với Linh gì đó rồi cúp luôn khi tôi còn chưa kịp đòi lại máy.
“#@%!%$##@&*”
“Lầm bầm gì vậy?”
”Ta…tại sao anh làm vậy?”
“Đã nói nếu em ko dám thì để anh mà”
“Anh nói gì với cô bé?”
“Thì bảo là anh chị đang ở bờ biển…”
“Rồi Linh nói sao??”
“Chúc 2 đứa mình vui vẻ^^”
“….”
Cái kiểu của Di kể cứ như hắn tin là Linh chúc bọn tôi vui vẻ thật vậy. Câu đấy rõ ràng là hờn dỗi trách móc rồi còn gì.
“Anh đưa em về khách sạn ngay đi!”
Trong khi tôi sốt ruột căng thẳng, Di quàng cánh tay qua vai tôi và cười xoà – “Chẳng sao đâu. Nàng ko cần phải căng thẳng như vậy …”

“Sao anh biết là ko sao? Anh ko hiểu Linh đâu!” – Tôi xô Di ra và gắt với thái độ khá nghiêm trọng. Hắn nhìn tôi ko nói gì 1 lúc, rồi hạ giọng.
“Được rồi. Thì về. Nhưng theo những gì anh nghĩ về Linh… cô bé ấy chẳng phải yếu đuối mỏng manh gì đâu…”
“???”
Di ko giải thích cho tôi thêm tại sao anh nghĩ như vậy, mà đi nhanh ra chỗ xe máy và ra hiệu cho tôi lên xe. Từ chỗ bãi biển về đến khách sạn, Di tiếp tục giữ im lặng và cứ hát khe khẽ 1 bài hát tiếng Anh nào đó, tôi ko rõ, chỉ nghe được mấy câu.
Don’t give up on your faith
Love es to those who believe it
And that’s the way it is…….. ………
Xe vừa dừng ở cổng khách sạn, tôi đã chạy ào vào quên cả chào Di. Đến lúc qua khỏi cửa kính bên trong, tôi mới nhớ ra và quay lại.
“Anh về đi hen”
“Ừ. Vào đi. Anh đi cà phê 1 chút…có gì gọi nhé?”
Tôi gật đầu nhanh, đợi Di vọt xe đi thì vội vào quầy Reception hỏi  xem Linh có rời khỏi phòng chưa.
“Bạn ấy mới vừa đi ra ngoài cách đây 5 phút chị ạ”
88.
Nỗi bất an trong lòng tôi lớn dần khi tôi gọi mà Linh ko nghe máy. Giữa nơi xa lạ thế này, em ko quen biết ai, liệu có thể đi đâu? Lại còn trong tâm trạng như thế nữa.
“Linh mặc áo gì vậy em?” – Tôi hỏi cô bạn tiếp tân – “Và đi hướng nào? Xe ôm, taxi hay là đi bộ?”
“Áo đầm hoa 2 dây có khoác áo màu đen đó chị. Đi bộ thôi, hướng bên trái. À, bạn ấy có hỏi em đường ra biển…”
“Ra biển à? Em chỉ thế nào?”
“Ngay dọc đường Trần Phú là bờ biển mà chị. Em bảo bạn ấy cứ đi ra đó rồi tìm chỗ có lối thang xuống”
Cảm ơn em tiếp tân xong, tôi ra ngoài vẫy 1 anh xe ôm, bảo anh ta chạy dọc đường Trần Phú thật chậm để tìm Linh. Nhưng việc này xem ra chẳng đơn giản, vì suốt con đường dài mấy cây số, có đoạn lại đầy những rặng cây dương, che khuất tầm mắt nhìn từ đường ra bờ biển.Tôi đành bảo anh xe ôm thả xuống ở 1 khúc gần khách sạn, đi bộ xuống và căng mắt tìm 1 chiếc đầm hoa với áo khoác đen…
Mãi đến tận trưa, tôi vẫn ko thấy Linh đâu. Cố gọi em thêm lần nữa, chuông đổ được 3 tiếng thì có tín hiệu ngắt.

Linh từ chối cuộc gọi của tôi.
Chán nản và vô vọng, tôi bỏ điện thoại xuống cát và ngồi bệt giữa trời nắng, thấy ong ong cả đầu. Dang nắng cả buổi cộng thêm chưa ăn gì, mắt tôi hoa lên, người thì bủn rủn. Cảm thấy ko ổn, tôi  đứng lên định về, thì  vừa đúng lúc Di gọi đến.
“Đang ở đâu đó?”
“Bờ biển, chỗ hồi sáng…”
“Sao lại ra đó làm gì vào giờ này?”
Giọng tôi thều thào muốn trả lời nhưng ko được, quang cảnh trước mặt mờ dần và người thì lạnh toát. Chỉ vài giây, tôi buông điện thoại khuỵu xuống.
….
May mà Di  là dân ở đây và cũng đang ở gần nên hắn sớm tìm ra tôi chỉ sau 5 phút hơn. Lúc này tôi gần như sẵn sàng nằm bẹp ra và ko thể đi đâu được nữa. Di phải để tôi ngồi dưới 1 tán cây rồi gọi nhờ Tú mang đến 2 cái bánh bao và 1 ly sữa loại take-away.
“Ăn đi. Đừng để  bụng đói mà đi nắng nữa” – Hắn càm ràm, dứ nắm đấm vào mũi tôi.
“Sao tìm được em dễ vậy nhỉ?” – Tôi hút 1 ngụm sữa và cắn 1 miếng bánh. Ngon lạ lùng! -__-
“Em có phải là virus hay mã độc ghê gớm gì đâu mà ko tìm ra được?”
“Vậy anh tìm Linh đi”
“Ko cần đâu. Anh gọi rồi. Linh bảo muốn yên tĩnh thì em cứ để nàng ta yên tĩnh”
“Vậy….. sao….?”
Tiếng tôi bật ra trong 1 cảm giác lửng lơ, trống rỗng. Ko biết Linh nghĩ gì vào lúc này? Em có ghét và giận tôi?
89.
Thấy tôi thẫn thờ, Di đẩy ly sữa lên nhắc tôi uống hết. Trời bỗng dịu hẳn, ko còn nắng nữa dù vẫn đang buổi trưa. Gió biển thổi rào rào, còn sóng thì dạt vào bờ từng đợt 1 cách lười nhác. Khung cảnh ko lãng mạn vắng vẻ nhưng lại khiến tôi thấy yên bình.
“Kể cho em nghe về anh đi” – Tôi nói sau khi đặt ly sữa cạn xuống đất.
“Về cái gì? Gia cảnh, tình sử hay là tài khoản trong ngân hàng?”
“Bất cứ thứ gì. Về cả cô ấy nữa”
Di hơi nhăn mặt trước thái độ kỳ lạ của tôi. Hắn vò cái vỏ bảo giấy của bánh bao lại giữ trong bàn tay và xoay người đối mặt với tôi.
“Anh ko thích nhìn lại đằng sau, mà cô ấy thì đã ở đằng sau anh rất xa rồi. Còn về anh, em muốn hỏi gì anh sẽ trả lời hết. Ok?”
“Tại sao anh …yêu em?”
Dẫu biết đó là 1 câu hỏi sến và thừa thãi, nhưng tôi lại ko thể ko hỏi. Mặt Di nghệch ra trông hơi ngu ngu, có vẻ hắn bất ngờ trước câu hỏi ấy. “Tất cả những gì khiến anh yêu em…là…chính em”
“Trả lời vậy thì cũng như ko”

“Này. Ăn đừng ngốn đầy họng thế chứ?” – Di véo má tôi rõ đau – “Ko biết bài Vì đó là emhả? Hit song của Quang Dũng đấy”
“Ko liên quan gì”
“Thế muốn anh trả lời thế nào? Vì em xinh đẹp hả? My god”
“Thôi, bỏ đi” >”< Như muốn chọc thêm, Di lại làm ra vẻ đang diễn kịch Shakespears, hắn nâng bàn tay tôi lên, hôn vào đó, rồi nhắm mắt lại, giọng rên rỉ.
“Ta yêu nàng vì…cặp kính cận của nàng. Yêu nàng vì nàng đã cứu ta cùng chiếc xe lăn khỏi…cái rãnh chết tiệt hôm ấy… Yêu nàng vì chú heo rừng bảo ta yêu nàng…Yêu nàng vì…”
“Điên vừa thôi!”
Để ko phải nghe mấy câu sởn gai ốc đó nữa, tôi cũng vò cái vỏ giấy đựng bánh của mình và …nhét vào miệng Di. >___> Hắn phun ra nhanh và đưa tay vòng ra sau gáy tôi, kéo đầu  sát vào mặt mình rồi chu mỏ. =__=
“Để ta chỉ nàng cách khiến người khác im ngay nhé?”
L…lại…hô…hôn huh…? Dẫu cũng hơi…thích, nhưng …thôi, ngượng chết được. Thế là tôi vội vung tay đẩy hắn ra. Do hơi đột ngột và xô cũng mạnh, cộng thêm Di đang ở tư thế vừa quỳ vừa ngồi nên hắn mất thăng bằng, té ngửa ra nền đất đầy cát.
“Ơ…tấn công à? Nàng muốn chết rồi…” – Vừa nói giọng đe doạ, hắn vừa xắn tay áo lồm cồm bò dậy. Tôi liền nhảy phóc lên và chạy vọt ra ngoài biển, lập tức Di cũng đuổi theo rất nhanh…
90.
Chúng tôi rượt đuổi nhau, đùa giỡn gần 15 phút ngoài bãi biển và cả 2 đều ướt mem từ quần áo đến tóc tai. Tôi cười rất nhiều, thấy  vui ghê, tưởng chừng chẳng còn biết hay nhớ gì đến Khoa và Linh nữa. Mọi lo lắng, trở trăn vứt hết xuống biển. Chỉ còn lại nước, gió, cát, và…tình yêu.
Mình có thể như thế này mãi ko?
…….
“Linh chắc sẽ ổn thôi. Đừng lo sợ nữa, Ok?” – Di vuốt mái tóc rối bệt nước của tôi bằng 2 tay, hơi cúi mặt nhìn vào mắt tôi. Chắc thấy tôi tự nhiên thôi đùa, đứng nghĩ ngợi mông lung, hắn tưởng tôi lo cho Linh.
“Ừm…”
“Rồi. Giờ thì về nghỉ thôi. Em còn mệt mà ướt thế này cũng chẳng tốt đâu”
Tôi gật đầu, nắm lấy bàn tay Di đang chìa ra,  đi nép vào anh. Càng lúc tôi càng thấy mình thuộc về Di, chỉ có Di mới khiến tôi trở nên bé nhỏ, cần được chở che và chăm sóc đến thế.  Cùng 1 kiểu câu nói, mà cảm giác Di mang lại cho tôi thật  khác, ít nhất là so với Khoa.

Về khách sạn, tôi gọi Linh thêm 1 lần vẫn ko được, thì nằm lăn ra ngủ với bộ đồ còn ẩm, ko biết trời trăng gì nữa. Có lần Bảo Anh nói với tôi, khi mình có thể ngủ thật ngon, thật say, đó là lúc mình hạnh phúc nhất, hoặc lúc mình chẳng còn gì để mất. Đúc kết của nó  chẳng biết có đáng tin ko, nhưng việc tôi ngủ ngon thế này có lẽ cũng từ cảm giác hạnh phúc với Di mà ra.
Hơn 7 giờ tối, tôi thức dậy, vươn vai vặn người vài cái thì giật thót tim khi thấy Linh ngồi 1 góc chỗ bộ bàn ghế mini trong phòng. Em nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu, và gương mặt thì tái nhạt. Em làm tôi nhớ đến mấy  nhân vật nữ mong manh vô hồn trong phim kinh dị. Thật sự là vậy.
“Em về lúc nào? Em…đã đi đâu?”
Linh ko đáp, mà chợt đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Rồi em khóc. Những tiếng nức nở rời rạc, những giọt nước mắt cứ rớt liên hồi, làm bờ vai tôi nóng hổi mà ướt đẫm. Mùi rượu tây từ hơi thở em nồng lên mũi tôi. Có lẽ, em đã uống rất , rất nhiều.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận