Sau thềm hôn lễ, Lăng Trạch Hàm cùng Lộ Quân Dao ra sân bay tới Pháp hưởng tuần trăng mật.
Thành phố Paris quả thực đúng như lời đồn, ban ngày thì xinh đẹp như thiên đường, về đêm thì lộng lẫy như bầu trời đầy sao.
Quả thực là một thành phố đáng sống.
Thời điểm này đã là tám giờ ba mươi phút đêm, cả thành phố đều chìm trong gang màu vàng ấm áp, trên khắp các con đường trải dài sự quyến rũ và thơ mộng, xung quanh sẽ không khó tìm thấy những ngôi nhà cổ kính mỹ lệ.
Đôi vợ chồng trẻ không chọn cho mình một khách sạn hạng sang ở giữa lòng thủ đô làm nơi nghỉ chân, mà họ chọn homstay ở một thị trấn quyến rũ, ban đêm yên tĩnh, ban ngày sẽ được ngắm nhìn bãi cỏ xanh mướt và dòng sông lững lờ trôi, thật yên bình và dễ chịu.
Ánh mặt trời loé rạng nơi cuối chân trời, tia nắng he vàng phủ kín trên bãi cỏ xanh mơn mởn, tạo ra một không gian vừa lãng mạn, vừa nên thơ.
Tia nắng nhẹ nhàng của buổi ban mai giọi vào đôi mắt trong trẻo của Lộ Quân Dao, khiến cô cảm thấy khó chịu, theo phản xạ tự nhiên cô chợt nheo mắt lại.
Đứng trước vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên, gương mặt thanh thuần của cô càng bừng sức sống, trong đáy mắt lấp lánh như vì sao, ẩn duật một nguồn năng lượng bất tận.
Hơi ấm tràn tới từ phía sau, một vòng tay ôm chầm lấy Lộ Quân Dao qua eo, ngửa cằm đặt trên đỉnh đầu cô, Lăng Trạch Hàm mỉm cười ngọt ngào, thầm thì bên tai cô.
“Vợ yêu! Em có thích nơi này không?”
Ngửa mặt theo hướng mặt trời mọc, mi tâm Lộ Quân Dao nhăn lại do bị chói, cô thả hồn mình trong tia nắng tinh nghịch, gột bỏ đi bao tạp niệm trong lòng, để tâm hồn mình được thảnh thơi.
“Thích, em rất thích, nơi này có cỏ có hoa, có sông có nước, bầu không khí lại trong lành yên tĩnh, thật sự rất tuyệt vời.”
Cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cô, hai ánh mắt thâm tình nhìn nhau, ẩn duật trong đó là chút mãn nguyện, anh cất giọng êm ái như tiếng piano nốt trầm, nghe thật ngọt ngào.
“Cuộc sống của chúng ta sau này cũng sẽ tươi đẹp giống như thế.”
Quay mặt góc ba mươi độ rưỡi, trong đầu Lộ Quân Dao loé lên một suy nghĩ táo bạo, một giây kế tiếp, cô liền chủ động hôn lên làn môi mềm của anh, sau đó lại hạ thấp giọng thầm thì.
“Thiên Thiên năm nay đã bốn tuổi rồi, có phải nên có em rồi không?”
Lăng Trạch Hàm hé lên nụ cười yêu thương, đáp lại nụ hôn của cô bằng cái hôn quyện sâu ngọt lịm.
“Với bầu không khí này không chế tác đúng là lãng phí rồi.
Em nghĩ chúng ta có nên ở lại trăng mật tới lúc nào em mang thai rồi mới quay về không?”
“Á…”
Theo bản năng Lộ Quân Dao ôm chầm lấy cổ Lăng Trạch Hàm, thoáng giật mình vì bị anh bế bổng lên, mấy giây sau đó, cô liền bị đặt nằm trên giường.
Anh như vũ bão lao tới, thuần thục gỡ đi lớp quần áo vướng víu, tiếp đến là bộ nội y quyến rũ, chỉ thoáng chốc một thân thể trần truồng xinh đẹp hiện ra trước mắt, khiến bụng dưới của anh nóng ran, khao khát chiếm hữu bao trùm lấy thần trí của anh.
Không thể chờ thêm được nữa, anh như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, điên cuồng lao về phía cô, làn da mát lạnh áp lên nhau, chỉ trong thoáng chốc đã hình thành hai thân thể nóng hổi, cảm giác như dục vọng đã phả lấp đi chút lí trí ít ỏi cuối cùng, sau dần cả hai đều chìm sâu trong cơn thoả mãn.
“Á…”
Bất thình lình nòng súng cứng cáp đâm một đường thẳng vào người cô, cảm giác vừa đau rát, vừa hưng phẫn.
Tiếp theo đó, nhịp điệu thúc đẩy vào ra rất mạnh mẽ và mãnh liệt, anh như sư tử uy mãnh, mà cô chính là mồi ngon, hiển nhiên bị ăn thịt tới thảm thương.
“Á, ứ, ớ…”
Tiếng rên âm ỉ liên tục phát ra từ miệng cô, hoà vào trong bầu không khí yên ắng, tạo nên sự hưng phẫn mãnh liệt, tựa hồ như sư tử đói đang độc chiếm cả rừng xanh, cho dù cô có cố kìm nén thế nào cũng không ngăn nổi chính mình kêu rên.
Nhiều ngày liền sau đó, anh vẫn tích cực hoạt động với hi vọng để Thiên Thiên chóng có em.
Một buổi tối mát mẻ, Lăng Trạch Hàm như thường lệ muốn đè Lộ Quân Dao xuống giường, trạng thái khẩn trương và gấp gáp.
Cô thừa nhận, anh rất đàn ông, mỗi khi ân ái sẽ mãnh liệt và bá đạo vô cùng.
Có điều lần này Lộ Quân Dao lại hơi ngập ngừng, cô liên tục né tránh cái hôn tới tấp của anh, dùng lực đẩy người anh ra.
“Đừng, đừng đè lên bụng em.”
Ấn đường Lăng Trạch Hàm nhiu lại, ánh mắt khó hiểu mang đầy thắc mắc nhìn cô.
“Em sao thế? Thấy không khoẻ à?”
Cô lắc đầu theo phản xạ tự nhiên, làn môi hé lên nụ cười ấm áp tựa như nắng xuân phảng phất.
“Không phải, em rất khoẻ, chỉ là thấy hơi đau bụng.”
Hai mắt xoe tròn, lòng anh như lửa đốt, một giây kế tiếp, anh liền ngồi phắt dậy, xoa dịu nơi bụng cô.
“Còn đau không, còn thấy khó chịu không? Em…”
Thái độ quấn quýt của Lăng Trạch Hàm khiến Lộ Quân Dao bật cười thành tiếng: “Em không sao, chỉ là do con hành nên hơi mệt xíu thôi!”
“Thì ra là do con hành… anh còn tưởng là tại anh chứ!” Ngẫm một chốc anh mới giật mình thảng thốt.
“Em vừa nói gì cơ? Em có thai rồi sao?”
“Ò…” Cô tủm tỉm gật đầu.
Hai bả vai của Lộ Quân Dao bị ghìm chặt, giật mình vì bị anh kéo lên ôm vào lòng.
Niềm hạnh phúc vỡ oà, khoé mắt cay rưng rưng lệ.
“Cảm ơn bà xã.”
“Buông… em ra… cả em và con đều bị anh làm cho nghẹt thở luôn rồi.” Cô khó chịu kêu van.
“Anh quên, xin lỗi bà xã, xin lỗi con yêu của ba.” Nâng niu vuốt ve nơi bụng cô, anh luống cuống giống hệt đứa trẻ lần đầu học đi, mọi sự thật lạ lẫm, không biết nên làm gì, nên bắt đầu từ đâu.
Đồng lúc đó, chuông điện thoại reo lên đánh bay đi bầu không khí nửa tĩnh lặng, nửa luống cuống.
“Dao Dao, tớ có niềm vui nho nhỏ muốn nói với cậu.”
“Trùng hợp vậy, tớ cũng có một thông báo không lớn lắm muốn nói cùng cậu đây.” Lộ Quân Dao hớn hở đáp lại, trên gương mặt xinh đẹp không dấu nổi sự vui mừng.
“Tớ… có thai rồi.” Cố Tịnh thốt lên.
“Tớ cũng có.” Lộ Quân Dao hí hửng chen vào.
“Trùng hợp vậy sao?” Cố Tịnh bất ngờ thảng thốt.
“Đúng thế! Có khi nào chúng ta sinh cùng một ngày không nhỉ?”
“Cũng có thể lắm!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...