Tiết trời về đêm hơi lành lạnh, cơn gió thoáng qua thổi bay bay mái tóc chấm vai của Lộ Quân Dao, ngọn đèn đường loè nhoè giọi vào nơi đáy mắt sầu ưu, có vẻ như thực tại phũ phàng hơn những gì cô nghĩ.
“Hazza… Cậu nói mình nghĩ gì được nữa.
Đã là người cũ rồi, có nghĩ nhiều hơn nữa cũng đâu thể thay đổi được điều gì chứ!”
Tiếng thở dài nghe thực đằng đẵng và nặng nề, đôi mắt buồn hiu nhìn lên ánh đèn lờ mờ không tỏ của trụ đèn phía đối diện, cảm giác mọi thứ thực mơ hồ và ảo mộng.
“Ai nói là không thể thay đổi?”
Thanh âm nam tính như mãnh lực truyền tới, nhất thời khiến Lộ Quân Dao cứng đờ tại chỗ.
Giọng nói này kì thực thân quen, là Lăng Trạch Hàm, sao anh lại tới, chẳng phải bây giờ anh nên ở trong đó mà chuyện trò vui vẻ cùng với cô đối tác xinh đẹp kia sao?
Hai mắt trố tròn kinh ngạc, toàn thân bất động, mặt mày trắng bệch, không có một chút máu nào.
Có lẽ giờ đây Lăng Trạch Hàm đang cười cợt vì cô đã tự vả vào mặt mình, lòng cô như mớ tơ tằm rối ren, càng gỡ càng rối thêm.
Cố Tịnh cũng sượng người, phải mất mấy giây mới lay tỉnh được thần thức, cô ta nhẹ quay đầu, giật mình đứng tim, vì thân ảnh cao lớn đã đứng phía sau lưng mình từ bao giờ, sắc mặt anh trông có vẻ rất tốt.
“Lăng… Trạch Hàm… Sao lại là anh?”
Trái với hai cô gái, Lăng Trạch Hàm điềm tĩnh đến lạ, ẩn duật nơi đáy mắt anh là sự dịu dàng xen lẫn mấy phần yêu nghiệt, một khi bị cuốn sâu vào, thì không cách nào thoát ra được.
“Tôi nghĩ có người đang hiểu nhầm nên muốn tới giải thích.”
Liếc mắt nhìn Lộ Quân Dao, Cố Tịnh thấy được trong đôi mắt sáng rực như sao đêm, ẩn duật tia ấm áp, mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra không quan tâm nhưng lòng vui mừng phải biết.
Đúng là Lăng Trạch Hàm thời gian này đã thay đổi nhiều, cũng vì Quân Dao mà làm rất nhiều thứ, Cố Tịnh cũng không thể hưởng hạnh phúc hay chịu khổ đau thay cho cô được, vì thế cô ấy chọn cách thuận theo tự nhiên, để cô tự mình chọn lựa.
“Tớ sực nhớ ra là Thẩm Xuyên ban nãy bảo tớ về sớm có việc.
Trạch Hàm chốc nữa nhờ anh đưa Quân Dao về giúp tôi nhé! Đi đây!”
Cố Tịnh vội vã đứng dậy, vớ lấy túi xách, tất bật chạy đi, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.
“Này… Cố Tịnh… Cậu…”
Lộ Quân Dao cảm thấy mình thật căng thẳng, không biết là vì điều gì, chỉ biết mặt mày đỏ ửng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Tiến tới ngồi xuống cạnh Lộ Quân Dao, Lăng Trạch Hàm nhẹ nhàng vén mái tóc rối trên gương mặt kiều diễm, làn môi ngọt ngào mỉm cười, hành động dịu dàng ấy khiến trái tim cô loạn nhịp, bối rối quay mặt tránh né.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Câu hỏi như gió thoáng qua, anh nào đủ tỉnh táo để nghe cô nói, thần thức anh bị cuốn vào trong hố sâu không đáy nơi ánh mắt cô, càng muốn thoát ra lại càng lực bất tòng tâm, cứ phiêu diêu lạc bước.
“Em rất đẹp!”
Giật mình ngơ ngác, theo bản năng Lộ Quân Dao quay đầu, hai ánh mắt như hoà làm một, cứ quấn chặt lấy nhau, không cách nào buông lơi.
Thời gian và không gian như ngưng đọng, tạo ra bầu không khí thật ngọt ngào, khiến con người ta chỉ muốn đắm chìm bên trong đó, không bao giờ muốn thức tỉnh.
Lăng Trạch Hàm chầm nắm lấy bàn tay mềm của Lộ Quân Dao, cô giật mình thảng thốt, cảm nhận thấy rõ hơi ấm đang truyền từ bàn tay đi khắp cơ thể, nuôi dưỡng luồng sinh khí hừng hực khó diễn tả bằng lời, nhưng nó thực mạnh mẽ, khiến cô không cách nào lay tỉnh lí trí của bản thân, chỉ có thể bất chấp ngu muội chìm đắm theo cảm tính.
Dúi đầu gần về phía cô, anh chủ động tấn công, đặt nhẹ nụ hôn lên bờ má nóng ran, khiến cô bất động, không thể có bất cứ phản ứng gì, hai mắt lơ mơ như phiêu diêu trong mộng.
Nụ hôn nhẹ nhàng như luồng điện truyền đi khắp người cô, sóng điện khiến nhịp tim cô thình thình nặng nề, cảm giác như bản thân đang bị gài vào bẫy tình nguy hiểm, nhưng cô lại không cách gì để kiềm chế bản thân.
Tiếp theo đó, anh di chuyển nụ hôn lên bờ môi cô, nụ hôn quyện say và cuồng bạo, như muốn nói lên tiếng lòng, rằng anh thật dạ yêu cô, yêu hơn tất cả những gì mà anh đang có, giống như chân mây yêu bầu trời, sóng vỗ yêu biển cả, mặt trời yêu dải ngân hà.
Cô lặng im bất động, không thể nào phản ứng lại được, không rõ là vì không nỡ hay không muốn, nhưng khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô bừng bừng sức sống, như thể bao nhiêu kìm nén bấy lâu nay đều được rũ bỏ, cô như được sống lại thêm một lần nữa, một khởi đầu tươi mới và tốt đẹp.
Trong khoảng không bao la, tĩnh mịch, nụ hôn như thắp sáng tình yêu, như trực trào hơi ấm, như luồng sinh khí bất tận, hồi sinh hai trái tim vụn vỡ vì khổ đau.
Dần tách mình ra khỏi làn môi quyến rũ, hai sống mũi chạm khẽ vào nhau, họ nghe rõ từng nhịp thở của đối phương, nhìn thấu linh hồn của người đối diện.
“Quân Dao, anh thật lòng yêu em, chưa từng nghĩ sẽ lừa dối em.
Trước kia là anh không tốt, là anh hiểu lầm em, nhưng hiện tại anh đang rất hối hận vì đã đánh mất em.
Thời gian xa em, không một giây một phút nào là anh không nhớ em, dù lúc ăn, lúc làm việc, thậm chí lúc ngủ anh cũng thường xuyên mơ thấy em.
Anh biết để tới được ngày hôm nay em chẳng dễ dàng gì, anh cũng biết em đang lo ngại điều gì, nhưng chỉ cần em cho anh một cơ hội, thì anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh đã thay đổi, và những gì em lo ngại sẽ không bao giờ xảy ra.”
Thanh âm như luồng nước chảy róc rách đi vào lòng Lộ Quân Dao, nghe thật êm tai và cảm động, cô nhìn thấy nơi đáy mắt anh là sự thâm tình, khác hẳn với cái nhìn lạnh lẽo của bốn năm trước.
Có lẽ anh đã thực sự thay đổi, đã không còn là Lăng Trạch Hàm lãnh đạm thích hành hạ cô, tuy cô không rõ là anh yêu cô từ bao giờ nhưng cô có thể nhìn thấy sự chân thành nơi trái tim anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...