Editor: Duẫn Tại Cung, Beta: Khiếu Nguyệt
Trịnh Tuân chưa bao giờ giấu diếm chuyện kết hôn của mình với Dư Khác Bạch, từ hai năm hai trước cho đến bây giờ, không cần thiết cũng không có tâm trạng. Hắn đã phớt lờ chuyện này với Dư Khác Bạch, đối phương cũng rất hiểu chuyện, ít khi đề cập đến. Trong ấn tượng của Trịnh Tuân, Dư Khác Bạch hiểu chuyện đến mức khiến hắn chưa từng phải để tâm cái gì, hình như giữa hai người thực sự chỉ có mối quan hệ bồi ngủ giá năm triệu mà thôi, không xen lẫn một chút tình cảm nào.
Một lần nữa Dư Khác Bạch khiến hắn hoang mang, ngay cả một kẻ tình trường già đời như Trịnh Tuân cũng không thể không dính líu chút tình cảm nào với bạn giường, nhưng Dư Khác Bạch lại khác. Y có thể trong lúc làm tình vừa thể hiện sự say mê lẫn động tình, sau khi kết thúc lại có thể ngay lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng lý trí, cứ như là một giây sau sẽ rời đi ngay. Không ướt át bẩn thỉu, lần nào cũng là Trịnh Tuân giữ y lại tâm sự. Chưa từng thấy bạn giường nào lại như vậy, đây là sự thật.
Trước đây, Trịnh Tuân cũng chơi đùa với đám con trai, hầu như đều giống Dư Khác Bạch đó là làm tình với hắn vì tiền, đương nhiên cũng không thiếu nhiều kẻ thật lòng thích hắn, dốc hết sức lực muốn hấp dẫn hắn. Bọn họ khát khao Trịnh Tuân có thể biến thành phiếu cơm trường kỳ cho họ, thậm chí là vĩnh viễn.
Nhưng Dư Khác Bạch lại khác, có một lần Trịnh Tuân làm tình với Dư Khác Bạch ở ký túc xá của y, sau đó phát hiện dưới gối người này là một quyển lịch nhỏ, mỗi ngày qua đi đều được gạch chéo. Trịnh Tuân không cần hỏi ý nghĩa của nó, chỉ cần ngẫm nghĩ một tí cũng thừa biết Dư Khác Bạch đang đếm ngược ngày được rời khỏi mình.
Lúc đó hắn vừa buồn cười vừa giận, đã qua nhiều năm không có ai khát khao được rời khỏi hắn như vậy, huống chi ngay từ lúc bắt đầu bọn họ không tồn tại sự ép buộc, anh tình tôi nguyện, đối với Dư Khác Bạch mà nói đây là một giao dịch có lợi.
Ngày đó hắn đè Dư Khác Bạch trên chiếc giường chật hẹp của kí túc xá mà điên cuồng làm tình, buộc y nói yêu hắn, nói không dám rời khỏi hắn.
Khẩu thị tâm phi, Trịnh Tuân biết điều này, hắn cũng biết con người tên Dư Khác Bạch rất nghe lời, hắn nói cái gì y sẽ không phản bác lại, còn không biết học được kỹ năng diễn xuất từ ai, lừa người ta tin đó là sự thật.
Dư Khác Bạch không phải người duy nhất hắn ngủ cùng, tương lai cũng không thể cùng y có kết quả, chẳng qua là cuộc sống cá nhân của một kẻ lang thang vì một người mà dừng lại, hai năm nay, có nhiều chuyện cần hắn quan tâm lắm, an ổn ở bên một người dù sao cũng tốt hơn so với việc trêu chọc những kẻ mang tâm địa đáng sợ. Cho nên mặc dù Dư Khác Bạch không khiến hắn lưu luyến quá nhiều nhưng hai năm nay Trịnh Tuân gân như không chạm vào người khác ngoài y.
Có đôi khi Trịnh Tuân giật mình hoảng hốt, cảm giác hình như mình đang có một mối quan hệ ổn định rồi.
Hắn rũ mắt, nhìn Dư Khác Bạch.
Người kia nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều lần gặp đầu tiên vào hai năm trước, kỹ năng làm tình cũng thuần thục hơn rất nhiều. Trịnh Tuân nhớ rõ lần đầu tiên hắn đè Dư Khác Bạch, cảm giác chẳng khác gì làm với xác chết.
Lúc đó hắn nghĩ: thì ra đây là cảm giác làm với một xử nam
Hắn không trả lời câu hỏi về chuyện kết hôn của Dư Khác Bạch, mà nhào lên người y. Hắn thích xoa nắn thân thể Dư Khác Bạch, mặc kệ một đêm có làm tình mấy lần thì vẫn mẫn cảm như thường.
Trước đây Dư Khác Bạch nghe người ta nói nếu như làm ở nhiều nơi thì đến khi trở lại giường sẽ cảm thấy không có tí sức lực nào. Nhưng y không nghĩ như vậy, y phát hiện mình thực sự thích cái giường này. Chiếc giường có thể chứa được đến bốn người lớn, mềm mại đến mức khiến y như bị hãm vào trong.
Y bị Trịnh Tuân mạnh mẽ ôm chặt, mạnh mẽ ra vào, một người nhớp nháp mồ hôi, thấm ướt ga trải giường.
Dư Khác Bạch bắn rất nhanh, làm cho bụng dưới hai người ướt át dính dấp.
Cả người y quấn lấy Trịnh Tuân, dán chặt lấy đối phương, khoảng khắc bắn tinh hận không thể hòa hai người lại làm một. Lúc đến cao trào Dư Khác Bạch luôn buông thả lý trí, ngay cả âm thanh va chạm của chiếc giường cũng có âm điệu riêng.
Trịnh Tuân thích dáng vẻ này của y, yêu thương hôn nhẹ lên lỗ tai y, khẽ hỏi: “Anh làm em có sướng không?”
“Ưhm….” Dư Khác Bạch vẫn nhắm chặt mắt, hai gò má ửng hồng, hai mắt mê ly, chỉ có thể phát ra được chút âm thanh này thôi.
Từ lâu Dư Khác Bạch đã chuẩn bị tâm lý đối với chuyện Trịnh Tuân kết hôn. Y không có ý định can thiệp vào chuyện riêng của người ta, huống chi y và hắn cũng không phải quan hệ yêu đương gì. Năm đầu tiên bọn họ bên nhau Trịnh Tuân đã thu xếp kết hôn, thậm chí y đã gặp hôn thê của hắn, từ lúc ấy đến hiện tại rồi đến hôm nay, cuối cùng đã thực sự gần ngay trước mắt.
Không phải Dư Khác Bạch chờ mong chuyện này nhưng y không chống cự, Trịnh Tuân kết hôn hay không có liên quan gì đến y?
Mối quan hệ của hai người bọn họ chỉ còn một tháng nữa là kết thúc. Đến lúc đó, y sẽ thoát khỏi mối quan hệ khó hiểu này, cũng tốt nghiệp luôn đại học, y sẽ mang theo hành lý và tiền Trịnh Tuân cho đang gửi ở ngân hàng đến một nơi không có ai biết y, quên đi những chuyện quá khứ liên quan đến người này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống. Đó là điều y nghĩ đến, tương lai thật tốt đẹp.
Dư Khác Bạch không phải không thể chờ đợi được nữa muốn trốn tránh Trịnh Tuân, trốn tránh cuộc sống này, mà do y đã trải qua một lần “Trốn chạy” thất bại, từ đây chỉ có “Đối mặt”, không có “Trốn tránh”.
Huống chi Trịnh Tuân cũng không tồi, y biết trên thế gian này còn vô vàn con người hắn có thể dùng tiền để làm tình, y cảm thấy mình cũng là một người có vận khí không tệ, kim chủ sẽ thực sự không làm khó y, khi yêu cầu sẽ đến, lúc không phải thì xem nhau như không khí.
Trịnh Tuân không thích bắt nạt y, y cũng không tận sức lấy lòng Trịnh Tuân, hình thức ở chung như vậy, chắc chắn không có nhiều kim chủ chịu đựng được.
Y biết ơn Trịnh Tuân, cũng thật lòng thật dạ muốn báo đáp Trịnh Tuân. Cho nên hai năm qua, y gắng sức khiến Trịnh Tuân thỏa mãn trên giường, đợi hai năm kết thúc, quan hệ bọn họ cũng được coi là đặt dấu chấm tròn viên mãn.
Mỗi lần Dư Khác Bạch nghĩ như vậy, không thể cảm nhận rõ nỗi niềm trong lòng là gì, không có tiếc nuối, không có mong ước, cũng không có nhiều mơ mộng với cuộc sống mới, chỉ là thật yên lặng tiếp tục bước về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...