Trịnh Tuân ôm Dư Khác Bạch về phòng ngủ, không thèm nói hai lời, tách khe mông ra cắm vào hậu huyệt. Bất thình lình bị đẩy vào khiến Dư Khác Bạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, âm thanh còn chưa kịp phát ra đã bị nụ hôn lấp mất.
Lòng Trịnh Tuân ngập tràn phiền muộn, hắn không ngờ Dư Khác Bạch có thể suy nghĩ như vậy, nếu là người khác hắn chỉ cho răng kẻ đó đang giận dỗi ghen tuông với hắn, nhưng y thì không, điều y nói ra chính là suy nghĩ thực sự của y. Người này chuẩn bị rời khỏi hắn.
Trịnh Tuân mạnh mẽ đẩy vào, rút ra toàn bộ rồi lại đẩy vào. Mỗi lần đều dùng toàn bộ sức lực, hận không thể xuyên hỏng luôn Dư Khác Bạch. Hắn rất khi ít khi đối xử với y như vậy, chính hắn cũng không thể biết chính xác vì sao, nhưng chỉ cần đối mặt với người này, hắn sẽ không thể hạ quyết tâm được, động tác cũng trở nên dịu dàng vô hạn. Duy nhất chỉ có lần này, hắn không thoải mái, cả thân thể lẫn trái tim đều không thoải mái.
Hắn như phát điên, không hề lưu tình lăn qua lăn lại Dư Khác Bạch, mà Dư Khác Bạch bị hắn làm như vậy, ngoài đau ra thì chẳng còn cảm giác gì, thậm chí càng về sau tính khí vốn đang cương cứng cũng dần mềm xuống. Trịnh Tuân dùng hết sức, Dư Khác Bạch không cách nào chống đỡ nổi. Cứ như vậy một hồi lâu, y thậm chí còn nghĩ có lẽ mình đã chết rồi. Y nằm úp sấp, nằm nghiêng, quỳ, đủ loại tư thế được bày ra, lần này Trịnh Tuân bắn rất chậm, chờ đến khi hắn bắn tinh Dư Khác Bạch cũng sắp ngất xỉu. Toàn thân y mướt mồ hôi, triệt để ngã xuống giường.
Trịnh Tuân hoảng sợ, dừng động tác lại, cầm lấy cánh tay Dư Khác Bạch, hoảng hốt gọi y: “Tiểu Bạch?”
Trịnh Tuân thấy y không động đậy thì vô cùng hoảng hốt, hắn nhanh chóng rút ra, xót xa hôn lên môi Dư Khác Bạch, rồi ôm lấy người vào lòng, không ngừng gọi tên y. Trịnh Tuân chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, bởi vì hắn thực sự không phải là loại người thô lỗ bạo lực. Tay chân hắn luống cuống, chợt nhớ ra gì đó, lập tức chạy mở cửa sổ rồi ôm Dư Khác Bạch đến ngồi lên ghế sa lông bên cạnh. Vài phút sau Dư Khác Bạch cũng tỉnh lại, sắc mặt y trắng bệch, cả người đều mồ hôi lạnh.
Trịnh Tuân thấy y mở mắt ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy y, vừa hôn trán y vừa không ngừng nói xin lỗi.
Dư Khác Bạch nghỉ ngơi một hồi lâu mới phục hồi được tinh thần, y thở dài một hơi, có chút yếu ớt nói với Trịnh Tuân: “Xin lỗi, làm anh mất hứng rồi.”
“Bị ngốc phải không?” Trịnh Tuân đau lòng, hắn rất muốn ôm chặt Dư Khác Bạch nhưng lại không dám, sợ y sẽ tiếp tục xảy ra chuyện gì: “Em làm tôi sợ muốn chết.”
Trong lòng Dư Khác Bạch ngập tràn áy náy, lần cuối cùng mà hắn còn làm kim chủ sợ hãi.
“Em nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục nha.” Cả người Dư Khác Bạch đều mềm nhũn, đầu ngón tay tê dại, lúc này vẫn còn hơi khó thở.
“Không được. ” Trịnh Tuân ôm chầm lấy y, một lần nữa đưa lại giường, sau đó hôn lên mặt Dư Khác Bạch: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, không làm nữa.”
Trong nháy mắt mũi Dư Khác Bạch cay cay, y thực sự muốn làm tình thật cuồng mê với Trịnh Tuân lần này. Trịnh Tuân là người đàn ông đầu tiên của y, cũng có thể là người cuối cùng, nhưng y muốn đoạn tuyệt mối quan hệ này, không muốn lưu lại chút tiếc nuối nào. Cuối cùng y vẫn nhắm hai mắt lại, làm theo lời Trịnh Tuân nói, nghỉ ngơi thật tốt. Lâu lắm rồi y không được nghỉ ngơi cho tốt, cảm giác mình sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Trịnh Tuân nhìn Dư Khác Bạch, lấy tay xoa hai bên thái dương của y. Hai người không trò chuyện cùng nhau, cho đến khi bầu trời tối đen, cùng nhau đi vào giấc ngủ, rồi ngủ đến tận hừng đông, Trịnh Tuân để lại một tờ giấy nhớ, đến khi Dư Khác Bạch tỉnh lại đã không thấy người đâu rồi. Trên tờ giấy Trịnh Tuân viết: “Nếu như em đã mong muốn như vậy thì quan hệ giữa hai ta sẽ chấm dứt sớm hơn, em có thể ở lại chỗ này, hai năm nay tôi không giúp được gì nhiều cho em, sau này nếu có gì cần giúp đỡ cứ bảo với tôi.”
Không xưng tên cũng không kí, đi kèm cùng tờ giấy ghi chú là hợp đồng chấm được dứt trước thời hạn của hai người. Dư Khác Bạch bỏ hợp đồng và tờ giấy ghi chú vào hành lý của mình, sau đó đi tắm rửa một chút.
Lúc rời đi Dư Khác Bạch mang theo một bộ quần áo của Trịnh Tuân, y không hiểu vì sao mình lại làm vậy, chỉ là muốn giữ một chút gì làm kỉ niệm về người kia mà thôi. Đóng cửa lại, Dư Khác Bạch cứ ngữ mình đang tiến hành một nghi thứ gì đó. Cánh cửa này đóng lại, cuộc đời trật đường ray của y trong hai năm cũng kết thúc theo. Số phận của y đã thay đổi hoàn toàn trong hai năm qua và Trịnh Tuân là người đã làm nó thay đổi. Tất cả đều đã kết thúc, y không biết nên làm gì với khung cảnh chia tay yên tĩnh này. Nếu như bây giờ có một cơn mưa mùa hạ có thể phối hợp với tình hình, nhiều năm sau nhớ lại kỉ niệm này, có thể sẽ rất cảm động đây. Nhưng thật đáng tiếc bên ngoài trời vẫn nắng bừng tươi sáng, thời tiết thực sự không thích hợp để chia ly.
Dư Khác Bạch áp tay lên cánh cửa, thở một hơi thật sâu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gi. Y chờ một lát rồi thu tay lại, miệng khẽ thốt lên một câu: “Tái kiến*, Trịnh Tuân.”
*Vốn định để “Tạm biệt, Trịnh Tuân” nhưng t thấy “Tái kiến” nó thể hiện được sự quyến luyến chua xót của Dư Khác Bạch, đồng thời từ “Tái kiến” còn có thêm nghĩa hẹn gặp lại, cho nên dùng “Tái kiến” vẫn là tối ưu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...