Long Yên Nguyệt nằm trên tảng đá hoa cương, yên lặng nhìn bóng dáng của Lâm Bắc Phàm. Ai nói hắn là một người đàn ông phóng đãng không kiềm chế được? Ai nói hắn là một kẻ lưu manh? Ai nói hắn là một tên khốn kiếp? Không! Người đàn ông này có lòng vị tha, có tính ngông nghênh, đầu đội trời, chân đạp đất!
Người đàn ông này bên ngoài có vẻ phong lưu không kiềm chế được. Chẳng lẽ thật sự là hắn có mối thâm tình thắm thiết với mình? Hắn cố ý ở cùng chị Vi, cố ý dùng phương thức chấn động đón Mộc Tiểu Yêu đi ra ngoài Cục Công an Bản Kiều, chẳng lẽ là vì để cho mình chú ý tới sao?
Giờ phút này, trong đầu Long Yên Nguyệt đột nhiên hiện ra hình ảnh bác Đường ngâm thơ ở trong hậu viện của nhà họ Hoa. Có điều là hình ảnh diễn viên chính đã được thay thế bằng Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm quạt lông khăn chít, đứng thẳng người, khóe miệng vẫn nụ cười bình thản trước sau như một: người khác cười tôi điên, còn tôi cười người khác nhìn không thấu. Không thấy mộ Ngũ Lăng hào kiệt, không hoa không rượu
"Huhuhu…."
Người khóc không phải là Long Yên Nguyệt, lại càng không phải là Lâm Bắc Phàm mà là hồn ma của Lâm Đại Qua Tử, cũng chính là bạn Tiểu Kim vô sỉ hạ lưu.
- Thật sự là rất cảm động! Tiểu Lâm Tử, tôi là quỷ, tôi có thể nhìn thấu nội tâm của cậu. Tôi biết cậu đúng là thật tâm với người phụ nữ này. Nể tình cậu đối với cô ấy si tình như thế, đến chết cũng không thay đổi, Qua Tử anh đây… Ô ô…. Ô ô ô….
Lâm Bắc Phàm lùi về phía sau hai bước, ôm chặt Long Yên Nguyệt vào trong lòng, dáng vẻ như là mặc dù gió táp mưa sa tôi cũng không sờn lòng.
Lần này, Long Yên Nguyệt không có gì là không tình nguyện nữa cả. Cô tựa vào bờ vai của Lâm Bắc Phàm, ôm chặt lấy cánh tay hắn, mở to hai mắt, suy nghĩ tình hình tăm tối trước mắt. Hôm nay cô xem như đã quyết định, cùng lắm thì yêu chết là được chứ gì.
- Quá cảm động…. Ô ô ô… Cô cậu đi đi thôi…. Ô ô ô…
Tiếng khóc âm trầm càng đi càng xa. Một lát sau, bên người Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt đã khôi phục trạng thái như bình thường. Về phần đồng chí Tiểu Kim thì đã sớm trốn vào trong túi quần của Lâm Bắc Phàm rồi. Vừa mới tạo sức ép, nguyên khí tổn thương lớn lao, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt một chút.
- Tốt rồi, không có việc gì đâu.
Lâm Bắc Phàm do dự một chút rồi đẩy Long Yên Nguyệt ra. Hắn giả vờ như không có ác ý, giọng điệu không ngờ lại còn có chút ngại ngùng:
- Chuyện vừa rồi, thật là ngượng quá!
Long Yên Nguyệt cúi đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay kéo tay Lâm Bắc Phàm lên, hạ giọng nói:
- Còn không mau mang tôi rời khỏi đây?
Vì không đến mức khiến Long Yên Nguyệt phải hoài nghi, lúc Lâm Bắc Phàm mang Long Yên Nguyệt rời đi, vẫn còn cố làm ra vẻ huyền bí giống như vài lần trước. Khoảng chừng hai giờ rạng sáng, hai người mới coi như bình an trở về Lâm Gia Thôn. Text được lấy tại
Hồi tưởng lại chuyện ở trong núi gặp quỷ, Long Yên Nguyệt nghĩ mà sợ vô cùng. Nếu như cô không phải là một mình không dám lái xe rời đi trong đêm tối thì cô đã muốn bỏ của chạy lấy người rồi! Rơi vào bước đường cùng, cô cũng chỉ có thể nằm ở trong phòng, thắp đèn, mở to hai mắt chờ tới khi trời sáng.
Lúc này, ngoài cửa sổ ánh trăng như bong bóng trắng dã, tâm tình Long Yên Nguyệt cũng bình ổn không ít. Cô trở mình xuống dưới giường, sau khi thu xếp mấy thứ đồ linh tinh của mình thì lòng như lửa đốt chạy ra xe Santana của mình.
Cái Lâm Gia Thôn quỷ quái này, có đánh chết mình cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Chỉ có điều, vừa mới mở cửa xe, Long Yên Nguyệt dường như nhớ ra điều gì đó. Cô do dự một lúc rồi để đồ đạc vào bên trong xe, sau đó đóng cửa xe, cau mày đi về phía đập chứa nước ở đối diện Lâm Gia Thôn.
Sau khi đi đến đập chứa nước, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Long Yên Nguyệt chấn động.
Một trăm thiếu niên, mặc Âu phục màu đen sạch sẽ, giày da bóng loáng, không một tiếng động đứng trang nghiêm ở phía trước núi cạnh đập chứa nước. Cứ mười người thành một hàng, tổng cộng mười hàng tạo thành một ma trận hình vuông hoàn mỹ.
Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thẳng hay nhìn chéo cũng vẫn là thẳng một đường. Mỗi thiếu niên đã từng đi theo Lâm Bắc Phàm vào Kim Ngọc Thiên Đường hiện đang ở giữa đội ngũ, trong lòng chỉ có niềm tự hào và kích động. Một trăm thiếu niên, không hề nhúc nhích, không biết đã đứng bao lâu rồi, trông giống như những bức tượng. Núi non xa xa, sông lững lờ bên cạnh, dường như cũng đều chìm vào trong yên lặng như trước giờ vẫn thế.
Tình cảnh xơ xác tiêu điều này sao có thể nhộn nhịp như bình thường được nhỉ? Nhưng, một người đi đầu rõ ràng là một cô gái vừa tuổi dậy thì, không phải là Mộc Tiểu Yêu là gì? Như vậy thì một trăm thiếu niên này không phải là thành viên của Hồ Điệp Bang hay sao?
Lâm Bắc Phàm rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Định luyện binh hay sao? Muốn tạo phản chắc?
Long Yên Nguyệt ngẩn ngơ. Lâm Bắc Phàm này quá kiêu ngạo và ương ngạnh, không ngờ lại quản lý theo kiểu quân sự hóa một bang phái xã hội đen. Hắn thật sự muốn kéo bè kéo cánh rồi. Đêm qua thật vất vả mới nảy sinh được chút hảo cảm với Lâm Bắc Phàm thì đến lúc này đây đã sớm mất tăm mất tích rồi.
- Các người muốn làm gì?
Long Yên Nguyệt bước lên trước, phía sau đội hình ma trận là chừng vài chục cái lều trại du lịch. Có điều, tất cả như bầy gà tụ tập xung quanh hạc, tất cả tập trung chỉnh tề trước mặt Mộc Tiểu Yêu, mang theo cả Khai sơn đao, chính là Khai sơn đao hàng thật giá thật.
- Giải tán, giải tán! Có nghe thấy không?
Long Yên Nguyệt là cảnh sát, đó là thiên tính của cô. Sau khi đi đến trước mặt đám thanh niên, cô gần như rít lên:
- Yêu cầu các người lập tức giải tán. Nếu không, tôi sẽ buộc tội các người là tự tàng trữ hung khí, tụ họp phi pháp.
Một trăm thiếu niên Hồ Điệp Bang, dưới sự cổ vũ và dạy dỗ của Lâm Bắc Phàm trong năm ngày gần đây đã sớm thay hình đổi dạng. Không ai để ý tới Long Yên Nguyệt, thậm chí, không ai liếc mắt nhìn cô lấy một cái. Mỗi người đều thần sắc trang nghiêm nhìn Mộc Tiểu Yêu phía trước.
- Tôi, Long Yên Nguyệt, Phó Cục trưởng Thứ nhất Cục công an Khu Bản Kiều của Nam Thành, yêu cầu các người lập tức giải tán. Có nghe ra không hả?
Long Yên Nguyệt xanh mặt lại, bước dài lên trước, đi tới trước một người thiếu niên, kéo áo của y, lôi ra khỏi hàng, quát.
- Tôi yêu cầu các người giải tán. Giải tán! Các người có biết là mình đang làm gì không hả?
Thiếu niên kia ngẩng đầu, ánh mắt không hề có chút hèn mọn nào, chỉ có sự cuồng nhiệt và cứng nhắc. Long Yên Nguyệt đẩy ngã thiếu niên kia trên mặt đất, quay đầu nhìn Mộc Tiểu Yêu, lạnh lùng nói:
- Mộc Tiểu Yêu, rốt cục cô muốn làm gì?
- Không được kích động. Không được kích động. Có chuyện gì không thể ăn sáng đã rồi hãy nói sau được sao?
Trưởng thôn Lâm Phú Quý, liều mạng lắc lư đi về đám người Mộc Tiểu Yêu. Ông ta biết Mộc Tiểu Yêu và Long Yên Nguyệt đều là những người mà Lâm Bắc Phàm mang đến, đương nhiên cho rằng các cô nàng này đi cùng nhau. Lúc này thấy hai cô gái có vẻ mâu thuẫn, Lâm Phú Quý nghĩ rằng các cô gây loạn lên thì không ổn cho nên vội vàng ra dáng trưởng giả, đi tới khuyên giải.
- Con gái à, tất cả mọi người đều là người một nhà cả. Loạn lên làm cái gì?
"Mấy cô bé này mới bao nhiêu tuổi mà cũng có phong cách phụ nữ rồi. Tiểu Lâm tử thật là ghê gớm!" Trong lòng Lâm Phú Quý thầm khâm phục.
- Ai là người một nhà với bọn họ?
Long Yên Nguyệt lườm Lâm Phú Quý một cái rồi sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn Mộc Tiểu Yêu chằm chằm. Dừng lại một chút, cô nàng rút ra một khẩu súng tùy thân bên trong túi quần mang theo để đề phòng sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn. Tay nắm súng chỉ thẳng vào thái dương Mộc Tiểu Yêu.
- Bây giờ khẩn cấp giải tán đội hình này. Cô bị bắt vì tội tụ tập phi pháp, gây trở ngại cho trị an công cộng.
- Cô có lệnh bắt không?
- Lâm Bắc Phàm?
Long Yên Nguyệt quay đầu lại.
- Ừ.
Lâm Bắc Phàm vừa mới rời giường, mặc một cái quần đùi màu xám, áo sơ mi màu lá cọ, chân đi một đôi dép lê, đầu tóc rối bù, khóe miệng vẫn còn ngậm một điếu Malboro. Theo cái miệng đang nói chuyện của hắn, điếu thuốc lá kia cũng rung rung lên.
Long Yên Nguyệt có dùng gót chân cũng nghĩ ra đây là sản phẩm của Lâm Bắc Phàm. Bảo sao tên này trước kia bảo mình là bất kể có nhìn thấy cái gì ở Lâm Gia Thôn cũng chỉ coi như để bụng đó thôi. Hóa ra hắn trốn trong góc núi này, coi thường pháp luật kỷ cương, coi trời bằng vung!
- Bây giờ, lập tức giải tán bọn họ. Anh đi cùng tôi tới Cục Cảnh sát một chuyến.
Bắt trộm bắt tướng trước, Long Yên Nguyệt rất thức thời thả Mộc Tiểu Yêu, bước nhanh tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, dùng súng chỉ thẳng vào trán hắn.
- Cho tôi một lý do.
Lâm Bắc Phàm đôi mắt tà mị thu hút, như cười như không nhìn Long Yên Nguyệt. Long Yên Nguyệt không chút giật mình, ưỡn ngực nói:
- Bọn họ là người vô tội. Anh là người lôi kéo làm cho bọn họ đi vào vực sâu tội lỗi. Bọn họ hiện giờ vẫn chỉ là trẻ con. Tôi không biết anh làm thế nào mê hoặc được bọn họ, nhưng tôi phải ngăn lại.
Lâm Bắc Phàm hút một điếu thuốc, lắc đầu, thản nhiên đáp:
- Không, cô sai rồi. Tất cả mọi con đường đều dẫn tới thành Rome. Những người áp đảo cả pháp luật là rất nhiều, rất nhiều! Mà bọn họ là người của lão tử, là huynh đệ của lão tử, tương lai nhất định phải ngạo thị thiên hạ.
Thiếu niên Hồ Điệp Bang thiếu chút nữa không kìm nổi đã rống lên thành tiếng. Cậu thanh niên bị Long Yên Nguyệt túm ra khỏi hàng ngũ vừa rồi lúc này đã sớm quay về. Sau khi thấy bộ dạng trâu bò của lão đại thì đôi mắt cậu ta nóng lên, vội cắn răng nuốt nước mắt vào bên trong. Mỗi thiếu niên Hồ Điệp Bang đều vì phong cách của lão đại bọn họ mà nhiệt huyết sôi trào. Bọn họ chỉ biết là lão đại của mình không giống bình thường như thế. Dường như hắn mang lại cho bọn họ một loại hy vọng mơ hồ, một loại kích động để đi theo.
Bắt gặp sắt mặt đanh thép của đám thiếu niên, Long Yên Nguyệt run như cầy sấy. Tình huống này thì cô không thể lý giải nổi. Cái kiểu thần tượng cá nhân do những người sùng bái xác lập này chỉ khiến cho cô có cảm giác sợ hãi, lại còn cả một cảm giác vô lực và nặng nề nữa.
Lâm Bắc Phàm cũng không thèm nhìn tới súng trong tay Long Yên Nguyệt, kéo dép lê loẹt quẹt đi về phía trước. Sau khi đi tới phía trước đội hình hình vuông thì dừng lại, ngẩng đầu, ưỡn ngực, trầm giọng quát:
- Toàn thể quay sang trái. Đi đều bước!
Một trăm thiếu niên chỉnh tề xoay người, bước chân đều bước nện trên mặt đất làm bụi bay mù mịt, vẫn chỉnh tề bước đều về phía trước. Cách đó không xa, chính là đập chứa nước của Lâm Gia Thôn. Gió thu lạnh lẽo, nước sông cuồn cuộn, đội ngũ vẫn bước đi về phía dòng sông. Không bao lâu sau, đội ngũ đã đến bờ sông, thiếu niên đi hàng đầu đã chạm đến mép nước.
Đội ngũ vẫn tiến về phía trước, mấy hàng đầu đã đi vào trong nước sông, sâu nhất đã tới eo lưng rồi. Bởi vì lực cản của nước nên đội ngũ có chút phân tán và lệch lạc, nhưng vẫn đang kiên trì đi về phía trước. Lâm Bắc Phàm cắn răng nghiến lợi, híp mắt nhìn tất cả. Long Yên Nguyệt xanh hết cả mặt, nhìn thoáng qua cả Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu Yêu đứng phía sau hắn. Sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu cũng xanh mét như Long Yên Nguyệt, nhưng vẫn cắn răng không nhúc nhích. Dường như chỉ cần Lâm Bắc Phàm ra lệnh là cô cũng không nề hà, không chùn bước lao thẳng xuống sông.
- Làm bậy a, làm bậy a!
Lâm Phú Quý hai mắt trống rỗng, vẻ mặt kinh hãi nhìn những thiếu niên đang lảo đảo giữa đập chứa nước.
Đội ngũ một trăm người, đến một người quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bắc Phàm cũng không có.
- Dừng lại, dừng lại.
Long Yên Nguyệt run lên, không thể hình dung nổi nỗi lòng mình. Cô tiến lên hai bước, nhìn một trăm thiếu niên giữa đập chứa nước, gần như là khóc lên mà cầu xin:
- Dừng lại, dừng lại đi…. Các người … các người sẽ bị chết đuối mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...