Lãng Tích Hương Đô

- Hừ, cả ngày đều lén lén lút lút, không biết ra ngoài làm gì, dù sao thì chắc chắn cũng không phải là làm chuyện tốt!

Giữa trưa ngày thứ năm ở Lâm Gia Thôn, Lâm Bắc Phàm ăn cơm trưa xong muốn ra khỏi nhà. Long Yên Nguyệt đứng ở cửa chống nạnh tựa vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm, nửa nạc nửa mỡ nói:

- Lâm Bắc Phàm, tôi nói cho anh biết, từ lần đầu tôi nhìn thấy anh đã biết anh không phải là thứ tốt đẹp gì. Rõ ràng là đã tán tỉnh chị Vi lại còn vụng trộm tòm tem với trẻ vị thành niên. Tôi khuyên anh tốt nhất là cẩn thận một chút, nếu không để cho tôi nắm được chứng cứ thì, hừ hừ, bà đây sẽ cho anh biết thế nào là gà bay chó chạy!

Cái cô bé này hiện giờ không chịu nhún nữa, ngay cả Tiểu Lâm Ca cũng không gọi! Như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là hợp đồng với Huyết Sắc Hoàng Hôn được hủy bỏ, cô nhóc này đã nhận được điện thoại của cha vợ cho nên mới dám lèm bèm với mình! Lâm Bắc Phàm trong lòng thầm hiểu nhưng lại không nói ra mà vẫn như bình thường, khóe miệng cười cười mà nói:

- Sao thể? Thời gian năm ngày không thấy sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn tới cửa tìm nên cô cảm thấy an toàn rồi hả? Hiện giờ không thèm coi Tiểu Lâm Ca vào đâu nửa phải không?

"Tiểu Lâm Ca sao? Tôi nhổ vào! Thằng nhóc này còn chưa biết hợp đồng với Huyết Sắc Hoàng Hôn đã được hủy bỏ rồi! Nhóc đã không biết thì không bằng chị chơi đùa với nhóc, thuận tiện điều tra một chút xem cái tên khốn kiếp này lén lút cả ngày ở đây làm gì!" Nghĩ vậy Long Yên Nguyệt liền đảo mắt, cười nhạt nói:

- Tiểu Lâm Ca, là thế này, năm ngày rồi người ta toàn ở trong nhà, không hề bước ra khỏi cửa. Tiểu Lâm Ca, anh đại nhân đại lượng tha lỗi cho người ta vừa nãy nói năng không đúng. Nhưng mà người ta muốn Tiểu Lâm Ca có thể mang người ta ra ngoài đi dạo một chút.

- Không được, Huyết Sắc Hoàng Hôn là tổ chức như thế nào, cô còn rõ hơn tôi nhiều.

- Tiểu Lâm Ca, tôi nhớ rõ là anh đã nói muốn dẫn tôi ra ngoài dạo mà. Sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn năm ngày nay không có động tĩnh gì, hôm nay chắc cũng không tìm tới nhà đâu. Hơn nữa có Tiểu Lâm Ca ở bên cạnh người ta, người ta....

Long Yên Nguyệt đột nhiên ý thức ra điều gì, vội vàng bỏ cái tay đang chống nạnh bên hông xuống, hai tay đan chéo đặt ở trước bụng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, thân thể lại hơi cúi về phía trước, nhỏ giọng nói:

- Người ta rất yên tâm. Anh đồng ý với người ta đi mà!

Muốn thăm quan hả? Hắc hắc, Lâm Bắc Phàm chờ chính là cái yêu cầu này đây! Cái cô nhóc này làm cho người ta quá buôn bực, cũng không biết dùng biện pháp gì hối lộ ông nội, khiến lúc tắm rửa ông nội không ngờ lại đồng ý đưa cô tới phòng tắm ngoài trấn cách đó mười km. Mặc dù Lâm Bắc Phàm không nghĩ tới chuyện rình mò ăn đậu hủ nhưng cái cô nhóc này làm như vậy khiến hắn cũng rất không vui!

Lâm Bắc Phàm cảm thấy Long Yên Nguyệt chính là đang vũ nhục nhân phẩm hắn, coi rẻ sự thuần khiết của hắn! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m


Trầm mặc một chút, Lâm Bắc Phàm có vẻ không cam lòng tình nguyện mà nhìn Long Yên Nguyệt, có vẻ khó khăn nói:

- Vậy thì... Đi thôi!

Long Yên Nguyệt nhảy nhót vui sướng, vội vàng chạy tới bên cạnh chiếc xe. Sau khi mở cửa xe, cô liền lấy ra hai chiếc giầy thể thao, đi vào, sau đó buộc tóc lại. Cô nhóc này lúc ngẩng đầu lên, hai ngọn núi vươn cao ngạo nghễ, đúng là vươn cao ngạo nghễ!

- Chà, tôi nghe nói là ở cái đập trước thôn rất đông vui. Mình đi tới đó xem một chút đi!

Long Yên Nguyệt đi tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, do dự một chút rồi kéo cánh tay hắn, trong lòng thầm nghĩ, coi như bà đây đang kéo một khúc gỗ.

- Muốn đi ngắm cảnh non nước thì đầu tiên là phải lên núi, sau đó mới ngắm tới nước chứ. Hiện giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đưa cô đi leo núi, chờ tới đêm về nếu cô vẫn muốn thì có thể tới đập nước mà tắm rửa. Phụ nữ Lâm Gia Thôn mỗi ngày đều là tắm rửa ở nơi này.

Lâm Bắc Phàm cân nhắc rồi nói. Mang Long Yên Nguyệt đi leo núi, sau đó lạc đường, buổi tối khẳng định là sẽ dọa cho cô nàng chết khiếp. Đợi tới khi về nhà kinh hoàng sợ hãi, có khi lại vội vàng lấy xe rời khỏi nơi này, làm gì còn tâm trạng mà đi nghịch nước....

Long Yên Nguyệt không có kinh nghiệm sống ở quê, đi những leo nói ở những địa điểm danh lam cuối cùng lại thành ra không hấp dẫn bằng ở nơi này, thoáng suy tư một chút liền gật đầu, nói:

- Vâng, Tiểu Lâm Ca đã nói là leo núi trước vậy thì leo núi trước đi.

Sau lưng Lâm Gia Thôn chính là một ngọn núi lớn, núi Lão Hổ.

Theo như ông cha kể lại thì cái tên Lão Hổ này chính là vì rất xa xưa trên ngọn núi này có Hổ Vương hoành hành, lang sói rất nhiều. Tới thời Minh vẫn còn có người gặp phải cọp trên núi đó! Mặc dù hiện giờ cọp đã không còn nhưng mà sói thì vẫn có.

Vì muốn cắt đứt hoàn toàn ý niệm đi xem cái đập nước trong đầu Long Yên Nguyệt, Lâm Bắc Phàm cố ý mang Long Yên Nguyệt theo cửa sau đi lên núi Lão Hổ.

Lúc này đã cuối mùa thu, phong cảnh quả thật là không đẹp đẽ gì, khí hậu hoàn toàn không hợp với leo núi! Nhưng mà Long Yên Nguyệt quanh năm bốn mùa ở trong thành phố, cho dù là đám cỏ trụi lủi cũng có thể khiến cô nàng hứng thú. Đừng nói là Long Yên Nguyệt, dù chính người sinh ra và lớn lên ở nơi này như Lâm Bắc Phàm sau khi vào núi Lão Hổ cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái!


Mùa thu không phải là mùa tiêu điều nhất trong năm. Mặc dù trên núi lá khô đầy đất nhưng vẫn không ít những khoảng xanh biếc điểm xuyết. Tuy nhiên cây cối rụng lá khiến lá khô rất nhiều, gió nhẹ thổi qua cuốn lá rụng bay tán loạn.

Núi Lão Hổ cũng không phải là danh lam thắng cảnh gì nhưng hiển nhiên là có nét đẹp tự nhiên, con người làm sao có thể so sánh được? Trên núi tùy ý có thể thấy nham thạch, cây cối hình thù kỳ lại, nếu tinh tế mà thưởng thức thì cũng cảm thấy vô cùng thích thú!

Long Yên Nguyệt mặc một bộ đồ thể thao màu đen, vẻ mặt say mê cười cười. Cô thậm chí đã quên cả việc nghĩ biện pháp hành hạ Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm yên lặng theo sát phía sau Long Yên Nguyệt. Long Yên Nguyệt ngắm cảnh, Lâm Bắc Phàm ngắm giai nhân.

Thật ra mỹ nữ không phải cũng chính là một cảnh đẹp sao? Nếu không tại sao người ta lại hay vẽ như vậy?

Thân là cục phó cục công an khu Bản Kiều nam thành, Long Yên Nguyệt cũng có thực lực nhất định. Ít nhất thể chất của cô sau khi leo núi liền được thể hiện ra! Sau mấy giờ, mặc dù cô bé thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa nhưng tinh thần vẫn hưng phấn như trước.

Đi thôi, đi thôi, cứ đi tiếp đi, lạc đường luôn cho rồi! Lâm Bắc Phàm đi phía sau Long Yên Nguyệt, âm thầm "niệm chú". Người này không có chút xấu hổ. Mà trên thực tế thì Lâm Bắc Phàm cảm thấy chuyện nam nữ cả quá trình không phải là quan trọng lắm. Quả trọng nhất chính là kết quả. Chỉ cần kết quả tốt thì hết thảy đều là tốt; nếu như kết quả không tốt thì cả quá trình có tốt thế nào cũng chẳng có ý nghĩa!

Liễu Vi, Mộc Tiểu Yêu, Long Yên Nguyệt, trước mắt Lâm Bắc Phàm hiện ra ba người phụ nữ trong cuộc sống của hắn. Kỳ thật Lâm Bắc Phàm đã sớm có lòng muốn đánh cả cụm, già không bỏ, nhỏ không tha. Đương nhiên Lâm Bắc Phàm sẽ cố gắng hết sức để các cô hạnh phúc!

Mặc dù Long Yên Nguyệt rất muốn leo tới đỉnh núi Lão Hổ nhưng độ cao của ngọn núi này so với mặt nước biển cũng không nhiều. Kỳ thật thì nó chỉ là một vùng đất khá bằng. Sau khi vào núi rồi thì lên núi hay xuống núi cũng không khác nhau mấy. Khi thấy mặt trời đã chuẩn bị lặn, hẳn là không còn sớm nữa, Long Yên Nguyệt mặc dù chưa hết hứng thú nhưng cũng không thể không nghĩ tới chuyện xuống núi.

- Nghỉ ngơi một chút sau đó quay về thôi!

Long Yên Nguyệt tìm một tảng đá ngồi xuống. Cô bé này cũng biết cách hưởng thụ, chẳng thèm gọi gì tới Lâm Bắc Phàm ở phía sau, tránh phá hoại cảm giác vui vẻ của mình.

- Ừ, thế nào? Núi này không tồi chứ? Nếu cô mà cưới tôi thật thì theo quy củ của thôn, núi này cũng có một phần của cô đấy.

- Anh biết thừa là không có khả năng còn hỏi cái gì? Anh gọi cha tôi là cha vợ thì cũng chẳng quan hệ gì với tôi.


Long Yên Nguyệt tâm bình khí hòa trả lời. Kỳ thật cô đối với Lâm Bắc Phàm chưa từng căm ghét hay có phản cảm. Cô chỉ phẫn nộ, bất đắc dĩ, bất mãn hắn. Cô thích vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Bắc Phàm trước mặt mình. Cô vẫn luôn mong mỏi có một ngày như vậy.

- Tôi thật sự rất thích cô, cô có tin không?

Lâm Bắc Phàm nheo nheo hai con mắt, như cười như không nhìn Long Yên Nguyệt.

Trước kia, cho dù là giữa mình và Lâm Bắc Phàm xảy ra không ít chuyện mập mờ nhưng người này cho tới giờ chưa từng nói là thích mình. Nhưng hôm nay hắn không ngờ lại nói. Hơn nữa lúc này hắn nói là nheo nheo mắt. Trống ngực Long Yên Nguyệt liền loạn nhịp. Kỳ thật từ lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm xông vào trong cục cảnh sát đã để lại một dấu ấn rất sâu trong đáy lòng Long Yên Nguyệt.

- Thà là tin rằng thế giới này có quỷ còn hơn là tin lời lẻo mép của đàn ông!

Lâm Bắc Phàm cười khẽ, nói như đùa:

- Mạng cô là do tôi cứu, nếu tôi là cô thì đã sớm lấy thân đền đáp rồi.

- Vậy thì anh cứ ở đây mà chơi! Tôi muốn xuống núi rồi.

Long Yên Nguyệt hung hăng lườm Lâm Bắc Phàm một cái. Mặc dù cô không phản cảm với gã lưu manh trước mắt này nhưng muốn cô ở cùng một chỗ với hắn thì chả khác gì giết cô!

Lúc xuống núi, vẫn là Long Yên Nguyệt đi trước, Lâm Bắc Phàm đi sau.

Nói là xuống núi chứ thực ra núi bốn phía Đông Nam Tây Bắc hầu như toàn là bằng phẳng. Long Yên Nguyệt buồn bực đi cả nửa giờ, rốt cục cảm thấy có vẻ không đúng. Cô quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, nghi hoặc hỏi:

- Có đi nhầm đường không vậy?

- Tôi làm sao mà biết?

Lâm Bắc Phàm dùng ánh mắt vô tội nhìn Long Yên Nguyệt.


- Tôi tưởng là cô biết đường chứ.

- Cái gì?

Long Yên Nguyệt lại càng hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Lâm Bắc Phàm.

- Anh không phải là người Lâm Gia Thôn à? Núi này anh chưa lên bao giờ sao?

- Lên rồi, nhưng đều là ông nội dẫn tôi đi. Con người tôi cảm giác về phương hướng không tốt lắm.

- Sao anh không nói sớm hả?

Long Yên Nguyệt lườm Lâm Bắc Phàm, sau đó liền ngẩng đầu nhìn trời, dùng cách xác định phương hướng bằng mặt trời để tìm phương hướng đại khái, sau đó không để ý tới Lâm Bắc Phàm nữa, tiếp tục bước đi vội vã.

Long Yên Nguyệt đã hơi hoảng rồi. Núi sâu rừng thẳm, nếu như trời tồi như vậy thì làm sao mà sống?

Mặt trời cuối thu nói lặn là lặn. Không tới một tiếng sau bầu trời vừa còn đỏ bừng giờ đã lất phất có mưa bụi bay. Thời gian trôi qua, hoàng hôn cuốn theo tất cả ánh sáng trong trời đất.

- Còn phải đi bao lâu nữa hả?

Long Yên Nguyệt bước càng lúc càng nhanh, giọng nói có vẻ bất lực.

Trong lòng Lâm Bắc Phàm không nỡ. Nói thế nào thì đây cũng là người phụ nữ của mình. Hù dọa cô ấy như vậy có phải là hơi quá đáng hay không? Thôi, quên đi, lần này tạm tha cho cô nhóc này. Dọa cô chấn kinh thì trong lòng tôi cũng chịu không nổi!

Nếu như Long Yên Nguyệt biết trong lòng Lâm Bắc Phàm đang nghĩ gì thì cô nhất định sẽ ngoan ngãn. Đáng tiếc là cô lại không có khả năng biết được! Cô bé này quay đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lâm Bắc Phàm, bà đây nói cho anh biết, hợp đồng với Huyết Sắc Hoàng Hôn đã bị hủy rồi. Anh nếu không muốn chịu đau khổ thì tốt nhất là dùng cái đầu của anh mà mang bà về Lâm Gia Thôn. Nếu không thì tôi sẽ bắt anh vào...hè, tôi cũng nên gọi điện cho chị Vi, nói cho chị ấy biết chuyện Mộc Tiểu Yêu!

Thấy Long Yên Nguyệt như con mèo nhỏ đang xù lông gầm gừ, Lâm Bắc Phàm cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa buồn cười. Nhưng cô nhóc này khí thế quá mạnh, không coi chồng cô vào đâu. Nếu cô nhóc này vẫn si mê không tỉnh thì tối nay lão tử phải dạy vợ cho nên thân mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui