Lãng Tích Hương Đô
Lâm Bắc Phàm vừa ăn vừa phồng mồm trợn má nói: "Cụ thể là như thế nào? Có những quy định gì? Có bao nhiêu người đi cùng. Kỹ năng đánh bạc của ai cao là thắng sao? Còn việc gì phải chủ ý nữa?"
"ồ. Lâm tiên sinh nói phải lắm. bất kể là cuộc so tài thần bài ờ đáu thì đều như vậy cả. cỏ điều là cuộc so tài thẩn bài của nước Nhật chúng tôi còn có một số hạng mục cần lưu ý, cần phải nói với anh một chút. Đầu tiên, mỗi ba năm lại có một lần so tài thần bài tổng cộng phân thành năm tổ chức. thứ nhất chính là đội đại biểu của Nhật Chi Lưu chúng tôi thứ hai đó là đội đại biểu của Nguyệt Chi Lưu. thứ ba đó là đội đại biểu của Tinh Chi Lưu. thứ tư đó là đội đại biểu của những thành viên tự ngu yện tham gia của nước Nhật chúng tôi. thứ năm đó là đội đại biểu của nhưng người tự nguyện tham gia của các nước khác. bất kỳ đội đại biểu nào thắng cuộc thì đều sẽ giành được phẩn thưởng là một trăm triệu vẻn Nhật!" Tùng Tinh Vũ cầm một xấp tập tài liệu trong tay. cẩn thận giới thiệu.
"Cái gì? Một trăm triệu vẻn Nhặt? Thẻ thì không phải chi mói là hon sáu trảm vạn nhân dàn tệ sao? Thế này cỏ vé hơi ít quá thì phải? Người Nhật các người không phải là giàu lắm sao? Sao lẩn nàv lại tiết kiệm vậy? Cuộc thi đấu lẩn này rót cuộc là do ai tổ chức vậy? Chi lấy ra có tí tiền đó để làm giải thường, không sợ người ta cưỡi cho sao?" Làm Bắc Phàm vừa ăn vừa nói với giọng bất mãn.
" " Tùng Tinh Vũ suýt thì hộc máu miệng, không biết nói gì nưa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trẽn đời này lại còn có loại người có một không hai như vậy sao? Lại còn hòi cả đến nhưng cảu hòi như vậy nưa.
Kỳ thực thì cuộc thi thẩn bài này nước Nhật đã tổ chức được cả mấy chục năm nay rồi mới đầu chi là một trò chơi dàn gian, nhưng dẩn dần không ngừng phát triền, cuối cùng thì đã hình thành một thanh thế không nhỏ chút nào. và còn nhặn được sự hàm mộ của đòng đảo nhân dân Nhật Bản. Giải thường tất nhiên chi là một bộ phận nhỏ. cái quan trọng nhất đó chính là một danh tiếng lẫy lừng "Thần Bài Nhật Bản".chỉ cái đó thôi cũng đủ cho biết
bao nhiêu người phải vì nó mà phát điên lên. chứ đừng nói đến việc đến cuối cuộc Thi người nào xếp thứ nhất còn nhận được một tấm thẻ ưu đãi đặc biệt của Nhật Chi cần bạn có được chiếc thẻ này thì bất kể bạn làm gì ờ bất kỳ nơi nào của Nhật. Thì bạn đều có thể được giảm 20% giá ưu đãi chính vì phạm vi sử dụng của chiếc thẻ này là vô cùng lớn. nên làm cho không ít người phải kinh hãi kêu lên. hết mua thiết bị điện trong nhà lại đến đồ dùng hàng ngày. thậm chí cả việc đi tìm cô em nào ờ Nhật để Thoải mái một chút thì cũng có thể dùng đến chiếc thẻ này. Tất nhiên là hạn sử dụng của chiếc thẻ này chi trong vòng có một năm mà thôi.
Kỳ Thực. nói trắng ra thì cuộc thi thần bài này chính là muốn đánh cuộc lấy một cái danh Tiếng và tên tuổi.
Nếu một người có danh tiếng và tên tuổi rồi, Thì các cái khác còn cẩn phải đề ý đến nữa không?
Mấy trường phái lởm như Nhật Chi Lưu. Nguyệt Chi Lưu hay Tinh Chi Lưu thì tất nhiên là không thèm để ý đến một trăm triệu Yên Nhật kia. mà bọn họ chỉ là muốn có được một danh hiệu. muốn tranh lấy được một tiếng nói cho mình. cũng giống như những người khác thì hơn phân nửa bọn họ là đến tham gia vì cái tiếng 'Thần Bài Nhật Bản"' mà thôi.
Tùng Tinh Vũ nói rõ phẩn thưởng ra cho Lâm Bắc Phàm biết. còn bổ sung thêm một câu: "Thực ra Thì Lâm tiên sinh lần này là đại biểu cho Nhật Chi Lưu chúng tôi tham gia cuộc thi vì vậy cái mà anh giành được sẽ không chỉ có vậy đâu. tôi đã thuật hết lại sự tình cho tồ chức rồi bọn họ cũng đã đồng ý việc này. nếu lần này anh có thể giúp Nhật Chi Lưu chúng tôi đoạt được gianh hiệu thần bài thì chúng tôi sẽ tặng thêm cho anh mười tỷ Yên Nhật và còn chọn ra ba nghìn võ sĩ tinh anh cũng cho anh toàn quyền sử dụng, còn nữa. địa vị của anh ở Nhật Chi Lưu sẽ cao quý ngang với tôi Ngày sau bất kể anh ở đâu. Chỉ cần anh mở miệng Thì Nhật Chi Lưu chúng tôi sẽ trợ giúp cho anh cả một trăm phẩn trăm!"
Lâm Bắc Phàm nghe xong thì gần như là ngây hết cả người ra mà không nói được gì.
Xem ra lần này Nhật Chi Lưu để có thể lôi kéo mình thì đúng là đã phải trả một cái giá khá là cao. Mười tỷ Yên Nhật. Đổi thành nhân dân tệ thì cũng là hơn sáu trăm triệu nhân dàn tệ rồi, e rằng một người dân thường phấn đấu cả đời người cũng không kiếm nổi ra được số tiền này, nhưng chỗ tiền này đối với mình mà nói thì cũng chẳng là gì hết. vì dù gì thì số tiền mình có hiện giờ đến mình cũng không biết là bao nhiêu nữa. vì vậy mà tất nhiên là không thèm để ý đến sổ tiền này rồi Còn đối phương đồng ý với mình một việc thì khiến cho mình cỏ cảm giác gì đó thật là kỳ lạ.
Ba nghìn võ sĩ giành riêng cho mình sử dụng? Cái này có nghĩa là gì đây? Có nghĩa là mình có thể dùng ba nghìn người này làm bất cứ việc gì. điều đó cũng có nghĩa là trong tay mình sẽ có một sức mạnh cực kỳ lớn. có Thể đem đến cho mình một sự trợ giúp vô cùng lớn ờ bất kỳ đâu, điều này chẳng khác nào làm cho mình như hổ được thêm cánh vậy.
Lâm Bắc Phàm cũng không phải thiết tha với quyền lực gì cho lắm. nhưng chỉ trong nháy mắt mà mình đã có bao nhiêu là phần thưởng như vậy thì thực sự đã làm cho hắn phải chóng hết cả mặt. thiếu chút nữa thì lăn đùng ra đất.
Bất kể người đàn ông nào đều không thể thoát được cửa ải quyền lực này.
Tùng Tinh Vũ có thê nhìn ra được nỗi xao động trong lòng từ vẻ mặt của Lâm Bác Phàm. vì vậy mà ông liền cười nói: "Lâm tiên sinh có hài lòng với nhưng phẩn thưởng này không? Nếu anh còn có chỗ nào cảm thấy không vừa ý thì có thể nói với tôi tôi có thể đưa lên cho bon họ!"
Lâm Bác Phàm thở hắt ra một hơi. Dần tỉnh lại sau cú sốc vừa rồi thầm trách móc mình vừa rồi quá lỗ mãng. làm sao lại có thề vì chút phần thưởng của Nhật Chi Lưu này mà đã làm cho đến mụ hết cả đẩu óc như vậy chứ? Thực tế mà nói Nhật Chi Lưu lần này để mà lôi kéo mình. Thì quả là đã phải trả một cái giá không nhỏ chút nào. nhưng bọn họ cũng có một mục đích cực là lớn. đó là nhốt chặt mình vào trong lòng bàn tay của Nhật Chi Lưu bọn họ. như thế thì sẽ khiến cho mình mất đi quá nhiều tự do. điều này không phải là cái mà mình muốn
thầy. Mình kiếm vài cô em từ Nhật về thì tất nhiên cũng chẳng có gì là ghê ghớm. vì dù sao
thì việc này chẳng ai có thể quản được mình. nhưng nếu mà mình có quan hệ quá mật thiết với Nhật Chi Lưu thì e rằng sẽ khiến cho không ít người nước mình căm ghét mình, vì dù gì
thì mình cũng có thêm một thân phận mới. Đó là một thành viên của đội hành động đặc
biệt, chỉ cần một cái tội như bán nước. phản quốc thôi cũng đủ để mình sống không được mà chết cũng không xong rồi, lại còn đem theo một tội danh là Hán gian nữa chứ. e rằng sẽ bị toàn thể nhân dân cả nước chửi rủa. Nghĩ đến đây. hắn bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng. sắc mặt cũng tái nhợt đi, toàn thân run rầy.
Nhưng cũng may mắn vô cùng vì mình đã kịp thời nghĩ đến những điều này, nếu không thì có lẽ mình sẽ làm sai rất nhiều chuyện cũng nên.
Tùng Tinh Vũ thấy sự thay đồi trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm thì cảm thấy trong lòng đối phương đang có một sự đấu tranh ghê ghớm. liền khẽ hỏi: "Lâm tiên sinh. anh làm sao vậy? Anh có yêu cầu gì thì đều có thể nói ra cho chúng tôi biết mà."
Lâm Bắc Phàm mĩm cười nói: "Tùng Tinh tiền bối khách khí quá. tôi và mấy người Anh Tử đều là bạn tốt của nhau. làm sao có thể nhận phần thường của Nhật Chi Lưu một cách tùy tiện như vậy chứ? Như vậy không phải là tự tát vào mặt mình sao? Vừa rồi nhưng điều tôi nói đều lã đùa cho vui thôi ngoài nhưng phẩn thường mà ban tồ chức cuộc thi này ban cho Thì Tôi sẽ không nhận thêm bất kỳ phẩn thường nào nữa!"
Hắn vừa nói dứt lời thì bốn người ngồi đây đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Vì trong mắt bọn họ thì một cao thủ giỏi đánh bài như Lâm Bắc Phàm đây. thì phí để anh ta tham gia tất yếu là không nhỏ chút nào. làm sao mà chỉ là một trăm triệu Yên Nhật mà có thề làm được điều đó chứ? Cho dù có là thêm mười tỷ Yên Nhật đi chăng nữa thì cũng không phải là rất cao. vốn dĩ ban đầu bọn họ cho rằng đổi phương sẽ đòi ra giá thêm. ai ngờ đối phương lại chủ động từ chối giải thường mà Nhật Chi Lưu tặng cho. điều này khiến cho bọn họ nhất thời không kịp có phản ứng gì.
"Lâm tiên sinh. anh...anh nói cái gì vậy? Anh không cẩn phẩn thường mà Nhật Chi Lưu chúng tôi cho thèm anh hay sao?" Giọng của Tùng Tinh Vũ run lun nói cảm thấy khó mà tin vào tai mình, cứ cho rằng mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, tôi không cần bất kỳ phần thưởng nào của Nhật Chi Lưu cả, vì nói gì thì nói chúng ta cũng là bạn mà'1 Lâm Bắc Phàm khẽ cười nói.
Tùng Tinh Vũ thấy khó mà tưởng tượng được. trong suy nghĩ của ông thì cuộc thi lần này có liên quan đến danh dự và vận mệnh của Nhật Chi Lưu. cho dù đối phương có mở miệng đòi mấy chục tỷ Yên Nhật đi chăng nữa thì Nhật Chi Lưu cũng không có lý do gì để chối từ cả. nhưng đối phương lại không lấy thêm một đồng nào của Nhật Chi Lưu cả, điều này khiến cho ông cảm thấy lo lắng thấp thỏm không yên. ông liền hỏi với giọng điệu dò xét: "Lâm tiên sinh. vì sao lại như vậy? Lẽ nào anh chê chúng tôi cho anh ít quá hay sao? Nếu anh chê ít thì anh hãy nói cho chúng tôi một con số cụ thể để tôi có thể báo lên trên!"
"Ồ. không, không phải vậy, tôi đã nói rồi. chúng ta là bạn. Lần này tôi đến Nhật để giúp đỡ mọi người chứ không phải là đề kiếm tiền. lý do này đã được chưa? Hơn nưa. có tặng phẩm là Anh Tử, Thanh Tử và Mỹ Tử tốt như thế này thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi." Lâm Bắc Phàm liếc nhìn ba người này nói ánh mắt hắn trở nên dịu dàng lạ thường.
Ba người Y Đẳng Thanh Tử. Tiểu Điền Anh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử đều đỏ mặt, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, nhưng có thể tận tai nghe thấy câu nói tràn đầy tình cảm này của đối phương thì trong lòng bọn họ thấy ngọt như mật vậy.
Tùng Tinh Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì cũng hiểu ra vấn đề.
Người ta chỉ có sở thích là yêu gái đẹp chứ không cần đến tiền và quyền lực. điều này mặc dù đối với đàn ông Nhật Bản mà nói thì có phần kỳ quặc. vì nói cho cùng thì có người đàn ông nào là không mê tiền. không mê quyền lực cơ chứ? Vậy nhưng Lâm Bắc Phàm lại không thích hai thứ này. mà chỉ thích gái đẹp. Tùng Tinh Vũ cũng chỉ thầm ngán ngẩm trong lòng. ông tự nhẩm trong bụng xem mình còn mấy đứa nữ đồ đệ xinh đẹp nữa. mà đứa nào cũng còn trinh trắng, ông đang suy nghĩ là có nên tặng nốt bọn chúng cho anh chàng họ Lâm này không nữa?
Lâm Bắc Phàm dĩ nhiên là không biết trong đầu của lão hồ ly Tùng Tinh Vũ này đang SUY tính cái quỷ gì. nếu không thì hắn cũng đã hộc máu mồm ra mất. Mấy cô em Nhật đúng là không nên dây vào nhiều quá. hôm qua mới chỉ ba em thôi mà đã làm cho hắn sợ đến phát khiếp, mệt đến gẫy sống lưng. nếu như mà lại cho thêm mấy đứa nữa. e rằng cuộc sống sau này của hắn là chỉ nằm lì trên giường mặc cho các em hành hạ khói phải xuống giường nữa! Vậy nhưng may mà hắn không biết được ý nghĩ của lão cáo già Tùng Tinh Vũ này, hắn vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi! Tùng Tinh tiền bối ông nói đội thứ tư là đội cùa người nước ngoài nếu như bọn họ tham gia với quán số đông đảo thì cuộc thi có phải sẽ vô cùng phúc tạp không? E rằng thời gian sẽ phải kéo đến tận một tháng mới kết thúc mất...!"
"ồ... anh nói cái này hả? Ban tổ chức cuộc thi cũng đã nghĩ tới việc này rồi đội thứ tư và đội thứ năm sẽ có một vòng sơ loại trước, đại loại là sẽ chọn khoảng tầm một phần ba số người đăng ký thôi, cuộc thi vòng loại này có khi chỉ cần một ngày là có thề hoàn tất xong rồi còn nhưng phái khác như Nhật Chi Lưu. Nguyệt Chi Lưu. Tinh Chi Lưu cũng bị hạn chế về số người tham dự. mỗi một phái tham gia cùng lắm cũng chỉ được từ năm tới mười người thôi không được phép nhiều hơn! Chính vì vậy mà mỗi phái đều chọn nhưng người tài giỏi nhất của bang phái mình ra đề tham gia!" Tùng Tinh Vũ hết sức nhẫn nại giải thích cho Lâm Bắc Phàm nghe.
"Thì ra là vậy, tôi đã hiểu rồi. xem ra lần này Nguyệt Chi Lưu. ngoại từ tôi ra. vân còn ít nhất là bốn người khác nưa!" Lâm Bắc Phàm gật gật đẩu nói.
"Đúng vậy, chính vì vậy mà lần này ngoại trừ Làm tiên sinh ra. còn có Anh Tử. Thanh Tử, Tiều Ngũ Lang cùng với Nguyên Nhất Lang tham dự cuộc thi!" Bời vì đây không phải là điều bí mật nên Tùng Tinh Vũ đều nói ra rất là
"Tùng Tinh Quân...! Anh Tử muội muội đã về chưa? Tôi đợi cô ấy mấy ngày nay rồi...!" Đúng lúc này một giọng đàn ông vọng tới, anh ta nói tiếng Nhật nên Lâm Bắc Phàm nghe không hiểu gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...