Lãng Tích Hương Đô

Lâm Bắc Phàm cùng Long Yên Nguyệt hai người ngày nào cũng ở trong phòng bệnh cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lúc cãi nhau, cảm tình vô hình trung lại tăng lên rất nhiều. Nhưng mà bởi vì hai chân Long Yên Nguyệt liên tục đã mấy ngày qua vẫn không hề có một chút cảm giác nào, điều này làm cho trong lòng mọi người lúc nào cũng có một tảng đá lớn, vô luận thế nào cũng không thể vui vẻ nổi.

"Lâm Bắc Phàm, không phải anh được xưng tụng là không gì không làm được sao? Chẳng lẽ lại không thể chữa trị cho hai chân của em sao? Có phải anh không thành tâm không? Muốn em cả đời này phải ngồi xe lăn?"

Long Yên Nguyệt có chút tức gian, nhìn hai chân của mình đã không còn bất cứ cảm giác nào, đôi mắt lại trở nên ửng hồng, long lanh đầy nước, tựa như muốn khóc đến nơi

Lâm Bắc Phàm cũng muốn giúp Long Yên Nguyệt, để đối phương có thể một lần nữa đi trên đôi chân của mình, nhưng mình đã cùng tiểu Kim thương lượng qua nhiều lần, hy vọng đối phương có thể vì tương lai của Long Yên Nguyệt mà hi sinh một chút, nhưng tiểu Kim lập tức đem cái đầu lắc đến độ thiếu chút nữa là rơi luôn xuống đất, nói thế nào cũng không chịu chấp nhận lao vào nguy hiểm lớn như vậy, làm chuyện không hề có ý nghĩa, điều này khiến hắn cũng chẳng biết làm sao, mình cũng không thể bắt nó rồi ném vào trong nồi nấu. Cái này ít nhiều gì cũng đụng chạm đến luật bảo hộ động vật.

"Tiểu Nguyệt, em yên tâm đi, cho dù là đi khắp thiên sơn vạn thủy, anh cũng sẽ phải tìm cho ra người có thể chữa trị hai chân cho em, tục ngữ thường nói, hoàng thiên không phụ người khổ tâm. Anh tin tưởng ông trời sẽ không vĩnh viễn bắt em ngồi trên xe lăn!"

Để an ủi, khiến đối phương bớt suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm chỉ có thể vỗ vỗ ngực, thề thốt, lớn tiếng nói.

"Nhưng không phải anh nói, đến cả bệnh viện tốt nhất kinh thành cũng không có cách nào chữa trị hai chân của em sao?" Long Yên Nguyệt hỏi ngược lại một câu.

"Ách, bệnh viện thì đúng là không trị được, nhưng cái đó cũng không có nghĩa là người khác không trị được. TQ có rất nhiều lão trung y, chúng ta có dùng phương pháp trung y để trị liệu, nói không chừng lại có hiệu quả tốt đó!"

Lâm Bắc Phàm đành phải nói liều, tuy TQ đúng là có rất lão trung y, nhưng cũng không phải nói là muốn tìm là tìm được, cái này chẳng phải là chỉ vì muốn đối phương an tâm hơn sao.

"Nhưng anh có quen biết lão trung y sao?"

Long Yên Nguyệt ngả người, thoải mái nằm xuống giường, hỏi.


"Ách, anh nhất định sẽ tìm được!"

Trên trán Lâm Bắc Phàm đã toát ra mấy hạt mồ hôi.

Lão trung y? Mình nào có quen được lão trung y? Hình như trong số những người mình quen biết, lợi hại nhất chính là Lộ Lộ, còn có Đường Phong, Khổng Băng Nhi, cùng Trương Minh Thắng, những người khác hình như chẳng ai có bổn sự gì đặc biệt cả?"

"Rầm!"

"Lão đại, em dẫn người đến rồi, mệt chết em mất!"

Cửa phòng bệnh bị đột nhiên bị người ta một cước đá tung ra, Trương Minh Thắng nghênh đi vào phòng, cứ như như là Hồ Hán Tam trở lại thôn, tràn đầy khí phách. Đằng sau hắn còn có bốn lão giả mặt mày ủ dột, cứ như là vừa bị người ta cướp mất vợ vậy. Đằng sau nữa còn có bốn năm gã vệ sĩ to con, mặt mày đằng đằng sát khí, nhìn thấy nào cũng thấy chắc chắn không phải kẻ thiện lương gì.

Lâm Bắc Phàm cùng Long Yên Nguyệt đang nói chuyện thì nghe cái rầm một tiếng, đều cùng vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy bọn Trương Minh Thắng tiến vào liền hỏi: "Đây là...."

Trương Minh Thắng vội vàng đi tới trước mặt hai người Lâm Bắc Phàm, mặt tràn đầy vẻ đắc ý, chỉ vào bốn lão giả đang đi phía sau lưng nói: "Lão đại, đại tẩu, bọn họ chính là bốn thầy thuốc giỏi nhất, phong cách nhất trong toàn bộ Nam Thành và vùng phụ cận Nam Thành mà bọn em vừa mới tìm được. Em nghe người ta nói, cho dù là chỉ còn một hơi thở, bọn họ cũng có thể cứu được, thế nên em mới mời hết bọn tới."

"Mời tới?"

Lâm Bắc Phàm trên mặt hiện rõ ba chữ "anh đéo tin", nhìn Trương Minh Thắng hỏi.


Bốn lão giả này mặt mày ai nấy đều ủ dột, buồn rầu cứ như bố chết, nào có giống cam tâm tình nguyện tới, chỉ sợ là bị cái thằng mập Trương Minh Thắng này sử dụng một số thủ đoạn bạo lực rồi.

Trương Minh Thắng gãi gãi đầu, rồi cười cười nói: "Ặc, lão đại, cái này cũng không thể trách em. Em gần như đã phải quỳ xuống cầu xin bọn họ, mong bọn họ bớt chút thời gian tới xem bệnh cho đại tẩu. Nào ngờ bọn họ lão nào lão nấy đều quá kênh kiệu, nói cái gì mà từ trước đến giờ chỉ khám ở phòng bệnh, không ra khỏi cửa. Mềm không xong, thế là em dẫn mấy người tới, giống như diều hâu vồ gà con, bắt bọn họ tới đây!"

"Chỉ thế thôi hả?"

Lâm Bắc Phàm trên mặt tràn đầy vẻ không tin, hỏi tiếp.

"E hem...." Trương Minh Thắng xấu hổ cười nói: "Lão đại đúng là thần toán, em chỉ thuận tay bắt nốt mấy thằng cháu nội của bọn họ làm con tin, nếu không bọn họ không chịu xem bệnh cho đại tẩu, hay là dám giở trò gì thì em sẽ cắt phăng luôn tiểu JJ của mấy thằng cháu nội bọn họ, cho nhà bọn họ đoạn tử tuyệt tôn luôn!"

Hắn nói xong liền nở một nụ cười cực kỳ vô sỉ. Bốn lão giả nghe xong cũng mặt mày ai nấy đều xanh lét. Nếu như không phải mình không phải là đối thủ của bọn họ, nhất định sẽ cầm gậy, táng cho thằng béo này mấy cái, cho hắn biết thế nào là lợi hại.

"Mày, thằng nhãi kia, mày dám làm như vậy với bọn tao, sau này mày nhất định sẽ bị báo ứng!" Một lão giả mũi khoằm khoằm như mỏ chim ưng nổi giận đùng đùng, giơ cái quải trượng đầu rồng chỉ thẳng vào mặt Trương Minh Thắng, cả giận nói.

"Không ngờ mày cũng dám nghi ngờ y thuật của chúng tao, còn nói chúng tao giở trò hả? Mày, mày coi bọn tao là ai chứ?" Một lão giả mặc một bộ trang phục thời Đường, tức giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, phảng phất như đang bị sỉ nhục vô cùng vậy, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, xông vào liều chết với Trương Minh Thắng.

Một lão giả mặt tròn cùng một lão giả mặt gầy còn lại cùng tràn đầy vẻ phẫn nộ nhìn Trương Minh Thắng, hai mắt phảng phất như muốn phóng hỏa vậy.

Đám vệ sĩ to con đứng đằng sau bốn lão giả lập tức cả giận nói: "Im ngay, có nghe không thì bảo?"


Bốn lão giả bọn họ ngày thường đều là kẻ cực kỳ thanh cao, những người tới chỗ nào kẻ nào kẻ nấy đề cung kính hết mực, chỉ sợ một câu động chạm tới họ, nào đã chịu qua sự sỉ nhục như vậy? Cả bốn người đều ngẩng cầu thật cao, mắt thì trợn ngược lên nóc phòng, khó chịu kêu lên: "Có bản lĩnh thì mày đánh chết tao đi, chỉ cần bọn mày tha cho cháu nội của tao, bọn mày thích xử lý tao thế nào cũng được, còn muốn bọn tao xem bệnh hả, không có cửa đầu!"

Trương Minh Thắng nổi giận lôi đình, mình thật vất vả lắm mới bắt được bọn họ đến, bây giờ không ngờ bọn họ lại sống chết không chịu xem bệnh, như thế còn không bằng không tìm bọn họ tới, ngược lại còn mất hết cả mặt mũi. Hắn nghiến răng ken két, chỉ thẳng vào mặt bốn lão giả hét lên: "Các người, các người nói cái gì hả? Dám không xem bệnh cho đại tẩu tao? Nếu không xem bệnh, tao tới tận nhà, tìm vợ của lão, con gái của lão con dâu của lão, còn cả cháu gái, cháu dâu các lão xử lý, còn phải biến tất cả giống đực trong nhà các lão thành thái giám."

Bốn lão giả nào đã gặp qua sự uy hiếp vô sỉ như vậy? Tức tới sắc mặt trắng bệch, phảng phất như bốn tờ giấy trắng vậy, tay giơ lên chỉ vào mặt Trương Minh Thắng, run rẩy không nói lên lời.

Lão giả mũi như chim ưng thở dài một hơi rồi nói: "Lòng người không bao giờ già, nghĩ lại chúng ta năm đó đều là nhất đại thần y, không ngờ bây giờ lại bị một thằng oắt lông chưa mọc hết sỉ nhục như vậy, không bằng tự sát chết luôn cho rồi!" Hắn vừa nói xong, đầu liền cúi thấp xuống, lao thẳng về phía vách tường bên cạnh.

Trương Minh Thắng kêu lên một tiếng sợ hãi, lão già này cũng quá cứng đầu đi? Nói tự sát là tự sát, đến một chút lưỡng lự cũng không có. Hắn vội vàng kêu lên: "Lão gia tử, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn thế, ai nha...." Vừa nói hắn vừa vội vàng dùng hai tay che mắt lại.

Ngay khi đầu lão giả mũi chim ưng sắp đụng vào tường thì đột nhiên lão cảm thấy đầu mình chạm vào một thứ gì đó mềm mềm. hắn lập tức sững sờ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy người thanh niên vừa rồi ở trong phòng dùng cánh tay ngăn trở trán của mình. Hắn thở phì phò kêu lên: "Cậu, tại sao cậu lại ngăn cản tôi?"

Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra một nụ cười sáng lạn: "Chỗ này là phòng bệnh của tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu làm bẩn phòng!"

"Sax?" Lão giả mũi ưng há hốc miệng, thiếu chút nữa đánh rơi luôn hám dưới xuống đất.

Lúc đầu còn tưởng đối phương có lòng hảo tâm, không muốn để mình chết, thật không ngờ người ta là sợ mình làm bẩn phòng, cái này làm hắn tức giận tới thiếu chút nữa thổ huyết, trong lòng như phát điên, lớn tiếng kêu lên: "Tao đi ra ngoài tự sát!"

Lâm Bắc Phàm khoanh hai tay trước ngực, lười biếng nói: "Cũng được thôi, nhưng mà cái thằng mập này cũng không phải thứ gì tốt lành đâu, cho dù ông chết rồi, hắn vẫn sẽ nghĩ cách đối phó với người trong nhà ông, đừng tưởng mấy lời hắn nói lúc trước là chỉ để hù dọa, cái gì chứ chuyện giết người, phóng hỏa đối với hắn mà nói, đúng là chuyện thường ngày ở huyện!"

Lão giả mũi ưng kia đang nhấc chân lên, chuẩn bị chạy ra bên ngoài, chợt nghe được câu này của Lâm Bắc Phàm, cái chân nhất thời không hạ xuống được, mặt mày tức giận kêu lên: "Các người, các người...."

Trương Minh Thắng mặt mày ủy khuất kêu lên: "Lão đại, anh đừng vu khống em thế chứ. Riêng về chuyện đàn bà ấy, đối với đàn bà ngoài bốn mươi thì em không có bất cứ cái gì gọi là hứng thú, đàn bà tầm 3x thì còn tạm được. Như mấy lão bà của bọn họ thì em một chút hứng thú cũng không có, còn như con gái với con dâu bọn họ, còn có cháu dâu hay là chái gái gì đó, tính ra mới gọi là có hứng thú!" Bạn đang xem tại - .


Bốn lão giả giận tới hốc máu, thiếu chút nữa muốn bất chấp tất cả xông tới liều mạng với thằng mập vô sỉ này.

Nào ngờ Lâm Bắc Phàm vậy mà lại phất phất tay nói: "A Thắng, chú thả hết bọn họ đi thôi, nhớ kỹ, đừng làm khó dễ cho người nhà bọn họ nữa!"

"sax, lão đại, tại sao thế?" Trương Minh Thắng mặt mày ngạc nhiên hỏi.

Bốn lão giả cũng mặt mày ngạc nhiên nhìn Lâm Bắc Phàm, không biết tại sao hắn lại đột nhiên hảo tâm như vậy?

Lâm Bắc Phàm trong lòng thầm cười trộm không thôi, không phải là bốn lão giả thanh cao sao? Mình đã có biện pháp bắt bọn họ ngoan ngoãn xem bệnh cho Tiểu Nguyệt. Hắn nở một nụ cười nói: "Bởi vì người ta thường nói một câu, đó chính là cao thủ y đạo chính thức không bao giờ sợ khiêu chiến, thử thách càng khó khắn, bọn họ càng thích, mà bốn vị tiền bối này vừa nghe đến chữa bệnh đã tìm mọi cớ để từ chối tới xem bệnh. Anh xem y thuật bọn họ cũng thường thường thôi, anh cũng lười lãng phí thời gian!"

Vừa nói hắn vừa cố ý trừng mắt nhìn Trương Minh Thắng. Trương Minh Thắng đã ở cùng Lâm Bắc Phàm một chỗ khá lâu, làm sao không biết ánh mắt đối phương đang muốn nói cái gì? Hắn lập tức gật đầu liên tục: "Lão đại, anh nói quá đúng, người lợi hại chân chính không bao giờ lại sợ xem bệnh, xem trình độ trung y ở nơi khỉ ho cò gáy này thật sự không được cao lắm. Ngày mai em sẽ lên kinh thành thử xem, nơi đó không chừng mới có cao thủ trung y chính thức!"

Bốn lão giả nào đã nghe qua mấy câu sỉ nhục như vậy? Nói như vậy có khác nào đang nói bọn họ là mấy tên lang băm, đang hãm hại, lừa gạt khắp nơi sao? Cái này có khác nào tát thẳng một cái tát lên mặt bọn họ, lòng tự tôn trong lòng bọn họ lập tức nổi lên, tức giận tới đỏ bừng cả mắt, tức giận nói: "Mày nói cái gì? Mày nói lại một lần nữa xem nào!"

"Không nói nhiều nữa, người đâu, tiễn khách!" Trương Minh Thắng chớp chớp mắt, rất là vô tội nói.

Lão giả mũi ưng không biết biết lấy khí lực ở đâu ra, đột nhiên nhảy vọt tới trước mặt Trương Minh Thắng, túm lấy cổ áo hắn, hung hăng đẩy mạnh, nổi giân đùng đùng kêu lên: "Tao hôm nay phải cho mày biết cái gì gọi là y học TQ của quốc gia chúng ta, những thằng quỷ tây y ở trước mặt bọn tao chỉ xứng đáng xách dép thôi nghe chưa!"

Lão giả mặc trang phục thời Đường cũng thở phì phi kêu lên: "Để tôi tới trước. Trung y kinh thành? Giỏi hơn bọn tao sao? Tao hành nghề y đã tới năm sáu mươi năm, tinh thông các loại y thuật, tao phải cho bọn mày biết sự lợi hại của tao."

Hai lão giả còn lại cũng xắn tay áo lên, lộ ra bộ dáng cực kỳ kích động.

Lâm Bắc Phàm cùng Trương Minh Thắng hai người nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng trộm cười sằng sặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui