Lãng Tích Hương Đô

Lâm Bắc Phàm rốt cục đã đi đến cửa ra vào tầng một, thở hổn hển liên tục, vừa rồi thi triển pháp lực liên tục, đừng nói là Tiểu Kim, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, cả người giống như là quả bóng hết hơi vậy, không chổ nào là không đau, ngay cả ánh sáng vàng trên người Tiểu Kim cũng mờ dần, nằm một đống bên trong túi quần, ngay cả cử động cũng lười.

"Này, mày còn được không?"

Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ túi quần, dò hỏi.

Tiểu Kim vô lực trả lời: "Lão đại, vừa rồi tôi đã thi triển pháp lực bốn lần, anh nghĩ còn đường không? Tôi bây giờ giống như là tên hết đà vậy, cả người đau đớn liên tục, trời đất thay đổi... tôi... tôi không được rồi..." Nó cổ ý lảm nhãm, giống như muốn chào tạm biệt cái thế giới này vậy.

Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa hộc máu, Tiểu Kim này thật đúng là kẻ cơ hội.

Hắn biết vật nhỏ quả thật đã hao tổn rất nhiều pháp lực, mệt mỏi dĩ nhiên là có, tinh thần uể oải dĩ nhiên là có, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như nó nói. Nó rõ ràng là đang lừa gạt mình, còn cần phải làm như vậy không? Quan hệ của mình và nó thân thiết như vậy, đừng nói cái khác, chỉ cần nó *** một cái thôi, cũng biết là nó *** ra được cái gì nữa, cho nên Lâm Bắc Phàm thẳng thắn nói: "Mười chai XO, hai mươi kết bia, còn có ba mươi cánh gà, ba mươi đùi gà, sao?"

"A, ok bê đê!"

Tiểu Kim vội vã hai hắng, tinh thần phấn chấn gật đầu đáp.

Lâm Bắc Phàm liếc nó trắng mắt, đã sớm biết mày sẽ có quyết định này.

:Lão đại, nhanh chóng ra tay đi, đối phó trong vòng năm phút đồng hồ, chúng ta nhanh đi ăn một bữa no nê đi, bây giờ pháp lực của tôi tiêu hao quá độ rồi, cần phải tẩm bổ lại một ít mới được!"

Tiểu Kim vội vàng giục, quả thật là còn gấp hơn cả việc đi cưới vợ nữa.


Lâm Bắc Phàm chỉnh chỉnh cái mặt nạ của mình, bảo đảm rằng không ai nhìn ra dung mạo của mình, lúc này mới rón rén đi đến đại sảnh lầu một, bởi vì vừa rồi hắn đã đến chổ này một lần, cho nên cũng hiểu biết về vị trí ở đây. Hắn đi đến chổ đám người đang ngồi chồm hổm, thấy mấy tên Nhật Bản đang luyên huyên nói cái gì đó, nhưng mà bởi vì cách quá xa, cho nên không nghe rõ ràng lắm. Hắn ngồi chồm hổm xuống chổ đó, dùng tay huých nhẹ vào một người trẻ tuổi, dò hỏi: "Ê, bạn thân, ngồi xích qua một chút coi, bọn họ đang làm gì vậy? Những tên Nhật Bản này không phải vừa mới hung hăng sao?"

Người thanh niên kia không ngờ rằng đột nhiên có một người xuất hiện. Hắn ta kinh ngạc nhìn thoáng qua, nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Vừa rồi ở đây hình như không có anh, anh từ đâu đến? À, bọn họ tựa hồ đang chơi trò đố vui có thưởng với cảnh sát bên ngoài, ai mà biết được, những tên cướp này vừa rồi còn tỏ vẻ hung hăng độc ác, nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì, không biết đang làm cái trò quỷ gì"

"Đố vui có thưởng?"

Lâm Bắc Phàm thiếu chút nữa đã xỉu mất.

Mình ở trên lầu chiến đấu kịch liệt, mà đám cướp ở dưới lại chơi đùa, cũng không coi mình ra gì sao? Xem ra mình nên cho những tên Nhật Bản này một khóa giáo dục chính trị quá, để cho bọn họ trở thành một đám cướp chính quy quá.

Nhưng mà, hắn bây giờ thật đúng là bó tay mấy tên Nhật Bản này, tuy rằng bọn họ có chỉ số thông minh không được cao, nhưng mà cũng không thể quang minh chính đại chơi đố vui có thưởng với đám cảnh sát được, toàn bộ tòa nhà đã bị bọn họ khống chế, mặc dù những người cảnh sát có bản lĩnh, nhưng cũng không thể khống chế được nhiều tên tội phạm trong một thời gian ngắn được, cho nên cả đám Nhật Bản mới cười nói không kiêng nể gì.

"Ơ? Anh còn chưa nói, anh rốt cục là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Người thanh niên kia lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhìn người thanh niên này, đối phương cũng chỉ mới hai mươi tuổi, so ra còn nhỏ hơn mình, nhưng mà quần áo trên người đều là hàng hiệu, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn giống như công tử nhà giàu. Hắn mỉm cười nói:"À, tôi là con tin lầu hai, thấy ở dưới có động tĩnh, cho nên đến xem!"

"A? Anh là con tin lầu hai, xuống lầu một để làm gì?"

Người thanh niên trợn mắt ra hỏi.


Lẽ nào con tin có thể tùy tiện đi lại? Cái gì thế này?

"Haizzz, nghe nói con tin lầu một được đối xử tốt, cho nên mới xuống giúp vui!"

Lâm Bắc Phàm cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.

Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy đầu óc choáng váng, cái gì mà con tin được đối xử tốt? Ai nói vậy? Ở giữa còn có hơn hai mươi cái xác đang chảy máu đầm đìa, đối xử tốt cái con mẹ gì?

Người thanh niên này nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, phát hiện ra đối phương đang mang mặt nạ, ngay cả tướng mạo cũng không nhìn rõ, hơn nữa bộ dáng của đối phương rất là thoải mái, tựa hồ không giống như là con tin, mà ngược lại giống như một khách du lịch vậy, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào con tin lầu hai đều mang mặt nạ? Những tên cướp này cũng quá kỳ quái rồi sao?"

"À, đúng vậy, ai biết bọn họ bị cái gì chứ, làm cho tôi cũng nghi ngờ!" Lâm Bắc Phàm mở to mắt nói dối, cái này còn thật hơn cả diễn viên trong phim nữa, làm cho những người chung quanh đều trợn tròn mắt lên, anh nghĩ rằng chúng tôi ngu sao? Làm gì mà có kẻ cướp nào như vậy?

Một cô bé bên cạnh không nhịn được tò mò hỏi: "Anh rốt cục là ai? Nhanh nói một chút đi, ở đâu có kẻ cướp như vậy? Chẳng lẽ đều cho mội người một cái mặt nạ? Anh nhanh mở ra đi, để cho mọi người nhìn thấy mặt của anh nữa!" Nói xong liền dùng tay nhỏ hướng về cái mặt nạ của Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm vội vàng tránh né tay nhỏ của nàng, làm ra vẻ thua cuộc, nói: "Được rồi, được rồi, tôi đầu hàng, tôi nói cho các người biết, thật ra tôi là siêu nhân Trung Quốc do tinh cầu SS phái đến, nhìn thấy các người gặp nguy hiểm ở đây, cho nên đến đây để cứu các người, vừa rồi tôi đã khống chế tất cả bọn cướp trên lầu, chỉ còn lại những người ở đây thôi!"

Cả đám người đều choáng váng.

Người này có phải là điên rồi không, ngay cả lời này mà cũng nói ra, cho nên đều tặng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.


Còn người thanh niên kia thì bất đắc dĩ thở dài nói: "Tôi nói người anh em này, chúng tôi đều nhìn ra anh đang tỏ vẻ, nhưng mà, dưới tình huống như vậy, tỏ vẻ không dùng được đâu, trừ khi anh là siêu nhân thật, anh nhìn xem? Bên kia có hơn ba mươi người Nhật Bản, trong tay người ta đều là súng thật đạn thật, chỉ cần một viên thôi cũng có thể làm cho đầu anh nở hoa" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu, nói: "Thật ra, tôi là siêu nhân mà, tôi quả thật là muốn cứu các người, bây giờ nếu các người muốn rời khỏi đây, thì nhanh chóng rời khỏi cửa sau đi, những tên bắt cóc ở đây cứ giao cho tôi, không động đến các người đâu"

Hắn thuận tiện chỉ ra một hướng phía sau, ý bảo chổ đó là cửa sau đấy. Cả đám người đều ngơ ngác nhìn hắn, chẳng lẽ hắn là siêu nhân thật?

Người thanh niên kia lắp bắp nói: "Vị huynh đệ này, à không, siêu nhân, anh sẽ không lừa chúng tôi chứ? Đừng để chúng tôi vừa chạy đến chổ kia, thì bọn họ đã chờ chúng tôi ở đó, chúng tôi chẳng phải sẽ chết hết sao?"

Hắn thấy thế cục bây giờ đã ổn định rồi, cũng không muốn mạo hiểm, cũng không muốn chết không rõ ràng.

"Haizzz!" Lâm Bắc Phàm hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở mọi người thôi, một hồi cảnh sát ập vào, khống chế những tên cướp này, lỡ như mà xuất hiện ngộ sát cái gì đó, hoặc là những tên này điên lên, làm ra những hành vi biến thái thì rất có thể..."

Người thanh niên này nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, cả người run lên liên tục. Cả bọn vừa rồi đều được nghe đoạn nói chuyện giữa bọn cướp và cảnh sát ên ngoài, biết bọn họ đang thương lượng cái gì, lỡ như một hồi cảnh sát thật sự tấn công vào, vậy thì bọn họ thật sự sẽ bị kẹt bên trong, đây quả thật không phải là một nơi an toàn.

Bọn họ đều nhìn nhau vài lần, sau cùng âm thầm quyết định, dù không biết lời nói của người đeo mặt nạ này là thật hay giả, nhưng mà cũng phải đi thử một lần, dù sao thì thời gian cũng không đợi người, bọn họ cũng không muốn tốn thời gian ở đây.

Bọn họ sau khi đã nghĩ thông suốt, cũng bắt đầu thừa dịp đám Nhật Bản không chú ý, cúi đầu khom lưng lén lút đi về hướng cửa sau, lúc đầu chỉ có vài ba người, nhưng mà sau khi bọn họ phát hiện ra cửa sau không có ai ngăn cản, thì tiếp theo là mười mấy người đi ra, rồi lại tiếp tục mười mấy người, làm cho cả sảnh loạn lên, ai aicu4ng rất sợ bị bỏ lại phía sau, sợ những tên cướp này giết chết, cho nên ai cũng muốn chạy thật nhanh.

"Mẹ kiếp, đứng lại, nghe không?"

Cái thằng lùn Nhật Bản kia nhìn thấy những người này bỏ trốn, vội vàng móc súng lục trong tay ra, định nổ súng về hướng người thanh niên gần nhất.

Đã thấy một bóng người chợt lóe, một người đã cười tủm tỉm đứng trước mặt hắn, vẫy vẫy tay phải: "Hi!"


"Hi?"

Tên lùn hơi sửng sốt, người này tại sao lại nhanh như vậy? Ngya cả hắn đến thế nào cũng không biết, lẽ nào người này là quỷ? Không biết thế nào mà hắn cũng vẫy tay về hướng đối phương và nói: "Hi!"

Nhưng mà, hắn ta lập tức nhớ ra người này là kẻ địch, chứ không phải là bạn, trên trán của hắn liền toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giơ súng lên bắn.

Nhưng mà, một cảnh tượng kinh người xuất hiện, viên đạn còn chưa đến gần, thì trên người Lâm Bắc Phàm đã xuất hiện tia sáng màu vàng, bắn ra bốn phía, ánh sáng chói lọi đặc biệt, giống như một ánh mặt trời tỏa sáng vậy.

"Mẹ kiếp, đây là thứ gì?"

Những tên Nhật Bản ở đây, ngay cả tên lùn cũng kinh ngạc kêu lên, cảm thấy con mắt của mình không mở được nữa, cả người bắt đầu run lên.

Lâm Bắc Phàm mạnh mẽ đón lấy viên đạn của tên lùn bắn đến, hai tay liên tục quơ lên, khi bọn họ còn đang kinh ngạc, thì tên lùn này và tên đứng bên cạnh hắn đã bị nắm cổ, và trực tiếp ném ra ngoài cửa.

"Mẹ kiếp, ôi..." Cái tên lùn này bị ném ra ngoài làm cho đầu óc choáng váng, trước mắt thành một màu đen, đang muốn đứng lên, thì đã bị mấy người cảnh binh nhanh tay lẹ mắt lao lên khống chế lại, mà tên còn lại cũng đã bị khống chế, nhưng lại muốn phản kháng, thế là trực tiếp bị cho ăn vài cái báng súng, làm cho bọn họ yên tĩnh lại.

Những tên còn lại trong tầng một đều kinh hãi không gì sánh được, thật không ngờ rằng lại được thấy một cảnh tượng kinh khủng như vậy, cái này còn lợi hại hơn âm dương sư bên nước của họ nữa, đây quả thật đã vượt qua phạm trù của nhân loại rồi. Bọn họ làm sao mà dám nổ súng về hướng đối phương? Cái này quả thật là một hành vi tự sát, bọn họ đều hét lớn một tiếng, nhào về hướng Lâm Bắc Phàm.

"Bốp bốp bốp..."

Mấy tiếng động vang lên, hơn ba mươi tên cướp đều bắt đầu phun máu, phun ra giữa trời, bọn họ bay lượn vài vòng trên không trung, rồi cuối cùng té cái rầm xuống đất.

Lâm Bắc Phàm vuốt cầm, hứng thú nói: " Tốc độ của bọn họ tựa hồ không chậm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui