Lãng Tích Hương Đô

Người trong cửa hàng và người ngoài cửa hàng thấy một bằng hữu của Khổng Băng Nhi chạy tới, hơn nữa còn là một nam tử trẻ tuổi, đều cho rằng đối phương khẳng định là sẽ oánh lộn một trận, thậm chí còn sẽ kinh động đến cả cảnh sát, hòng thể hiện trước mặt bạn gái của mình. Ai ngờ đối phương không ngờ lại đáp ứng như vậy, điều này khiến mọi người vô cùng thất vọng, còn cho rằng có thể xem kịch hay nữa chứ.

"Hả? Anh, anh mua ư?"

Khổng Băng Nhi cũng trợn mắt lên, mặt mày kinh ngạc nói, lập tức sau khi phản ứng lại thì đùng đùng nổi giận đấm cho đối phương hai cái, gào lên: "Anh dở hơi à? Đôi giày này rõ ràng là hàng giả mà anh cũng mua ư, đầu anh không phải là bị nhúng nước rồi chứ? Anh làm người ta mất mặt quá, em, em, em…" Cô ta tức đến nỗi đôi môi không ngừng run rẩy, suýt chút nữa thì cắn đối phương một cái.

Lâm Bắc Phàm thì chỉ vỗ vai thơm của cô ta một cách rất hào sảng, nói: "Chúng ta là ai ai chứ? Chúng ta chính là người có tiền, chỉ mua đồ hiệu, mà anh thấy ông chủ này tướng mạo đường đường, anh tuấn bất phàm, sao có thể bán hàng giả được?"

Ông chủ cửa hàng nghe thấy câu này, trong lòng thầm khinh bỉ hắn một trận, quỳ nghèo cũng là quỷ nghèo, bày ra bộ dạng nhà giàu mới nổi. Nghe cả loại người này mà cũng cưa được một cực phẩm tiểu nữ như vậy? Cái này đúng là quá không có công đạo rồi? Đôi giày Adidas trong tay hắn đương nhiên là giả, chỉ có điều 95% là làm giống thật, thủ công và chế tác đều cực kỳ tinh diệu, người bình thường không thể nhìn ra, chỉ có điều giá tiền so với Adidas thật thì tiện nghi hơn nhiều cho nên mới coi như là đồ thật để bán, giá chênh lệch bên trong tấy nhiên là tăng lên mấy lần, điều này khiến hắn kiếm được lợi lớn, tất nhiên là lấy giả làm thật, bán luôn tay. Hắn lập tức cười ha ha, nói: "Đúng vậy, lão Vương tôi đây bán hàng mấy năm rồi, sao có thể bán đồ giả chứ? Mau móc tiền ra đi!"

"Bao nhiêu tiền!?"

Lâm Bắc Phàm hỏi.

"À, tám trăm ba mươi sáu đồng!"

Ông chủ cửa hàng trả lời.

Lâm Bắc Phàm hơi gật gật đầu, nói: "Tám trăm ba mươi sáu đồng? Không nhiều, Adidas quả thực là đáng giá này."

"Ê, Lâm Bắc Phàm, anh có tin em hay không? Đôi giày này là giả đó!"

Khổng Băng Nhi thấy hắn không để ý đến mình, còn muốn mua một đôi giày giả, tức đến nỗi giơ chân phải lên, giẫm một cái vào chân hắn.

"A...em sao lại giẫm anh?"

Lâm Bắc Phàm hai tay ôm lấy chân trái, nhảy choi choi như ếch.


"Ai bảo anh không tin em?"

Khổng Băng Nhi tức giận chu đôi môi hồng lên, rất không vui nói.

Lâm Bắc Phàm túm lấy tai cô ta, thì thầm khẽ mấy câu, khiến đôi mắt đẹp của Khổng Băng Nhi lập tức híp lại thành một đường, liên tục gật đầu nói: "Anh quả nhiên lợi hại, ngay cả chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, em nghe anh!"

Cô ta quay sang ông chủ cửa hàng, quát to một tiếng: "Ông chủ, đôi giày này chúng tôi mua, ông mau gói lại đi!"

Cô ta vừa phản ứng, ngược lại khiến ông chủ cửa hàng trong lòng thấp thỏm bất an, hai người này nhìn bộ dạng không giống như là kẻ ngu, chẳng lẽ bên trong có âm mưu gì ư? Hắn do dự một thoáng rồi lắp bắp nói: "Cái này, cài này..."

Người làm ở bên cạnh thấy hai người này muốn mua đôi giày "Adidas", trong lòng tất nhiên là vui vẻ không thôi, đôi giày này nếu như bán được thì mình sẽ được cho thêm năm mươi đồng. Hắn không chú ý tới sắc mặt của ông chủ, vội vàng bước lên cầm lấy đôi giày, bỏ vào trong hộp, khi ông chủ còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã chuẩn bị viết biên lai.

"Ê, ê, ê, ai bảo mày bán hả?"

Ông chủ thấy người làm muốn viết biên lai, vội vàng ngăn lại.

"Sao vậy? Ông chủ, bọn họ muốn mua giày, chúng ta vì sao lại không bán?"

Người làm cho rằng ông chủ muốn tự mình viết biên lai, mượn cớ này mà thu hồi phần trăm cho thêm mình, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ bất mãn, nhưng không dám nói câu nào.

Lão bản không biết trong hồ lô của đôi nam nữ này bán thuốc gì, sợ mình trúng bẫy gì đó, cho nên cuộc mua bán này hắn không làm, cũng không muốn bị mắc lừa.

Hắn trầm tư một lát rồi lớn tiếng nói: "Đôi giày này chúng tôi không bán nữa!"

Hắn vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều biến sắc.

Có có cửa hàng không thích bán đồ cho người ta sao? Làm sinh ý mà không hi vọng người mua càng nhiều càng tốt ư?


Tất cả mọi người ở xung quanh tựa hồ đều nhìn ra điểm gì đó ở trong đây, lại phối hợp với những lời mà Khổng Băng Nhi nói vừa rồi, đều lộ ra biểu tình đột nhiên hiểu ra, nói không chừng giày Adidas mà cửa hàng này bán ra đúng là đồ nhái.

Lão bản của cửa hàng từ trong ánh mắt của mọi người nhìn ra được sự hoài nghi của bọn họ, hắn vội vàng xua tay giải thích: "Chúng tôi, chúng tôi không phải là không muốn bán, chỉ là cảm thấy đôi giày này đã bẩn rồi mà còn cố bán cho khách hàng, đối với danh dự của chúng tôi mà nói thì thực sự là tổn thất quá lớn. Tôi quyết định trả đôi giày lại về xưởng!"

Khổng Băng Nhi lộ ra vẻ mặt vô tội: "Ông chủ à, kỳ thực đôi giày này là do tôi làm bẩn mà, ông cứ bán cho tôi đi!"

"Như thế sao được? Tôi sao có thể bán cho khách một đôi giày bẩn được? Cái này tuyệt đối không thể!"

Ông chủ cửa hàng nói một cách nghĩa chính ngôn từ, giống như là thật sự quan hệ tới sự thanh bạch của mình vậy, nói rất chi là nghiêm trọng.

Khổng Băng Nhi ra sức lắc đầu nói: "Chuyện tôi làm thì tôi phải chịu trách nhiệm, đôi giày này tôi làm bẩn thì tôi phải mua!"

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc ví da, đếm với chín tờ Mao gia gia (Mao Trạch Đông) rồi đưa cho đối phương.

"Không thể thế được!"

Ông chủ cửa hàng thấy chín tờ Mao gia gia, giống như là chuột thấy mèo vậy, nhẩy cẩng lên ba thước, ra sức xua tay, đồng thời gào lên với người làm ở bên cạnh: "Mày còn ngây ra đó làm gì? Hôm nay tiệm chúng ta có việc, phải nghỉ làm một ngày, mau đuổi họ đi cho tao!"

"Nhưng, ông chủ..." Tên người làm đó thấp giọng nói.

"Nhưng con mẹ mày, tao là ông chủ hay mày là ông chủ? Hôm nay đóng cửa, biết chưa?"

Ông chủ cửa hàng thấy tên người làm này không dám không nghe mệnh lệnh của mình, tức đến nỗi hai mắt phun lửa, hận không được đá bay thằng ôn này đi.

"Vâng, ông chủ!"

Tên người làm thấy ông chủ của mình nổi nóng, không dám ho he tiếng nào, chạy về phía Lâm Bắc Phàm và Khổng Băng Nhi, mời hai người bọn họ đi ra.


"Các người có thái độ gì vậy? Không ngờ lại đuổi khách ra ngoài, tôi, tôi muốn đi kiện các người!"

Khổng Băng Nhi tức đến thổ huyết, trực tiếp đá cho tên người làm của cửa hàng một cước.

"Ối, sao cô lại đá người ta?"

Tên người làm nhẩy cẫng lên, hai tay ôm lấy chân.

Lâm Bắc Phàm vội vàng giả vờ làm người tốt: "Băng Nhi, người ta đã không muốn bán thì thôi đi, anh cùng em đi xem cửa hàng khác. Không phải chỉ là một đôi giày Adidas thôi sao? Nam thành thị có rất nhiều mà!"

"Nhưng em làm bẩn giầy của người ta, sao có thể cứ vậy mà bỏ đi được?"

Khổng Băng Nhi nói một cách rất ủy khuất, còn chớp chớp đôi mắt đẹp, giống như là một cô bé làm sai vậy, những người nhàn rỗi đang đứng xem đều lắc đầu không thôi.

Cô bé ngoan, biết sai để sửa, trẻ con ngoan như thế này giờ hiếm lắm.

Đúng vào lúc song phương đang ồn ào không thể giải quyết thì bên ngoài truyền tới giọng nói rất to: "Ai vậy? Ai báo án? Nói cái gì nơi đây có người bán đồ nhái, chúng tôi tới kiểm tra đây."

Lập tức từ bên ngoài có bốn, năm nhân viên của cục công thương, bên cạnh còn có Trương Minh Thắng đi theo, làm mặt quỷ với Lâm Bắc Phàm.

Ông chủ cửa hàng và người làm đều thất kinh, hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Bọn họ vừa rồi cảm thấy đôi nam nữ này có gì đó bất thường, quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ, muốn chơi cửa hàng của bọn họ, thật đúng là âm hiểm. Hai người bọn họ vội vàng bước lên, tươi cười nghênh đón: "Thì ra là mấy vị, chỗ chúng tôi làm ăn nghiêm chỉnh, sao có thể bán đồ nhái được? Tôi thấy mấy vị nghe nhầm rồi?"

Mấy nhân viên của cục công thương quét nhìn hai người bọn họ một cái, rồi nhìn vào đôi giày trong tay họ, cười lạnh nói: "Nghe nhầm ư? Vậy để chúng tôi tìm nhân viên chuyên kiểm tra chất lượng đến kiểm tra một cái là biết ngay thôi!"

"Đừng, đừng, vậy thì tốn nhiều thời gian lắm? Hơn nữa, cửa hàng này của tôi kinh doanh nhiều năm rồi, có bao giờ tiêu thụ hàng giả đâu? Khẳng định là hiểu lầm, hiểu lầm!"

Ông chủ vội vàng cười bồi, thuận tay móc ra mấy trăm đồng, đút vào trong tay nhân viên dẫn đầu của cục công thương.

Nếu như là bình thường, mấy nhân viên này sẽ nhận tiền, cũng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dẫu sao thì cũng chỉ là chuyện to như cái rắm, ai nguyện ý xử lý làm gì? Có điều lần này là Trương Minh Thắng xuất hiện, bọn họ không dám thu tiền linh tinh, để tránh bị Trương thiếu của nam thành thị xử lý. Bọn họ đều mặt đầy chính nghĩa, nói: "Ông làm cái gì vậy? Chẳng lẽ muốn công nhiên hối lộ chúng tôi à? Tôi thấy cửa hàng này của ông đúng là có vấn đề rồi!"


Ông chủ cửa hàng lúc này mới chú ý tới tên béo ở bên cạnh mấy nhân viên của cục công thương, ăn mặc giống như người bình thường, tựa hồ lai lịch có chút ngưu B, chẳng lẽ đối phương chỉ thị cho những người này tới đây? Trán hắn bắt đầu túa mồ hôi, xem ra hôm nay không tốn máu thì không được rồi. Hắn vội vàng cười bồi, nói: "Các vị, các vị, tôi hôm nay có mắt không thấy thái sơn, không biết sự lợi hại của các vị, không biết các vị muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"

Mấy nhân viên của cục công thương nhìn sang Trương Minh Thắng, mà Trương Minh Thắng thì lại nhìn Lâm Bắc Phàm, xem xem hắn rốt cuộc là muốn xử lý chuyện này như thế nào.

Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, rất vô tội nói: "Tôi kỳ thực là muốn mua mấy đôi Adidas tặng cho người ta, ai ngờ lại phát sinh loại chuyện này. Tôi thấy mọi người hay là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi..."

Mấy nhân viên của cục công thương mắt lập tức lóe sáng, nói: "Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không..."

Ông chủ nào có biết ý tứ trong lời của bọn họ, vội vàng gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Lần này là tôi sai, nếu vị tiểu huynh đệ này đồng ý, tôi nguyện ý tặng cho cậu mấy đôi, cậu tùy ý chọn đi!"

Trong lòng hắn rất vui mừng, bên trong chỗ giày này của mình, đồ nhái có đến chín mươi lăm phần trăm, đồ thật lại chỉ có năm phần trăm, bằng vào thằng nhãi này, có thể nhìn ra được ư? Nhiều giày nhái như vậy, mỗi đôi cũng chỉ có giá bốn năm mươi đồng, cho dù đối phương lấy mười đôi thì cũng chỉ bốn năm trăm đồng. Đối với mình mà nói thì chẳng thấm vào đâu, chỉ cần tùy tiên bán một đôi là mình có thể kiếm lại được mấy đôi này rồi. Nguồn tại http://

Lâm Bắc Phàm có chút xấu hổ nói: "Thế thì không hay lắm đâu!"

"Có gì mà không hay, chúng ta là bạn bè mà!"

Ông chủ rất hào phòng nói.

Lâm Bắc Phàm quét nhìn hơn một trăm đôi giày ở trong tiệm, sau cùng tùy tiện lấy năm đôi, đưa cho Khổng Băng Nhi, rồi cười nói: "Vậy thì cảm ơn ông chủ, năm đôi này là được rồi. Lần này vô cớ lấy năm đôi của ông chủ, thực sự là áy náy quá!"

Ông chủ vội vàng gật đầu nói: "Tiểu huynh đệ khách khí rồi."

Nhân viên của cục công thương nhìn tiền mặt trong tay hắn, cố ý hạ thấp giọng nói: "Chuyện này đã được giải quyết thì chúng tôi cũng nên đi thôi!"

Bọn họ tuy nói vậy, nhưng lại không hề có ý bỏ đi. Bọn họ đã nhận được ám chỉ của Trương Minh Thắng, có tiền thì đừng chê, xem như là tiền công tới đây, không cần nhiều nhưng cũng phải đủ để gọi mấy món ăn, mấy chai bia, vui vẻ một chút.

"A, thật sự là làm phiền các vị rồi."

Ông chủ vội vàng nhét tiền vào tay họ.

Mấy nhân viên của cục công thương lúc này mới cười hắc hắc, gật đầu một cách hài lòng rồi quay người bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui