Lãng Tích Hương Đô

Người MC tóc dài kia bây giờ ngay cả tâm liều chết cũng có rồi.

Nếu bây giờ mình vẫn không nhìn rõ tình thế xung quanh, vậy đầu mình đúng là bị lừa đá đi rồi. Hắn nhìn thấy những người kia đều là những chàng thanh niên, nói về số lượng, bên mình không phải là đối thủ của người ta, nói về lý, hình như bên mình cũng không chiếm bất cứ ưu thế nào, nhưng lẽ nào cứ để bọn họ mang giải thưởng đi như vậy sao?

Tổng giá trị của những giải thưởng đó cũng phải trên ba mươi vạn, nếu mang toàn bộ đi, vậy công việc của mình cũng kết thúc rồi, nhưng bên mình chỉ có vài người này, làm thế nào có thể chặn được hai ba mươi người bên họ chứ? Hắn chớp đôi mắt nhỏ, cuối cùng cười hì hì, lén rút điện thoại ra, gọi tới một số điện thoại.

Lâm Bắc Phàm bây giờ như tướng quân giành được đại thắng lợi, ngực ưỡn cao lên, giọng cũng vang vọng, hắn lớn tiếng nói với những người đó: "Các vị huynh đệ, lần này may có sự cổ vũ của mọi người, tôi mới có trúng thưởng liên tiếp, nên tôi quyết định, những đồ này đều tặng hết cho mọi người".

Những tên côn đồ đó ai nấy chớp chớp mắt, hoài nghi tai mình, liên tục kêu lên: "Lão đại, anh nói là thật chứ? Chúng em, chúng em không nghe nhầm chứ ạ?"

Trương Minh Thắng đập vào gáy họ, cả giận nói: "Các người nói gì thế? Lão đại ta lại đi lừa các người hả? Những đồ này đều là của các người, các người muốn xử lý thế nào, thì xử lý thế đó".

Hai ba mươi người bọn họ đều lớn tiếng reo hò, tí nữa thì ôm Lâm Bắc Phàm hôn điên cuồng rồi. Những giải thưởng này mặc dù giá trị không cao lắm, những cũng là giải nhất, giải nhì, giải ba. Những đồ oách thế này, không tới nghìn đồng cũng phải có mấy trăm, điều này khiến bọn họ sao có thể không vui thích được? Bạn đang đọc chuyện tại

Mục đích lần này của Lâm Bắc Phàm chính là để cho công ty vé số biết mặt, về phần những đồ này, hắn tất nhiên chẳng để ý tới, nhưng hắn đã có được chiếc xe giá trị nhất, những dồ khác, tất nhiên có thể không cần.

Một đám người họ trùng trùng điệp điện vận chuyển đồ, chuẩn bị rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền tới gần đó, ba bốn chiếc xe cảnh sát đã gào thét nhanh chóng chạy về chỗ bọn họ.

MC tóc dài kia thấy cảnh sát tới rồi, lo lắng lúc trước tan biến, trên mặt hiện lên nụ cười liều lĩnh, chỉ mấy chục người Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Các người bị truy nã toàn quốc, phạm tội ở các nơi khác, còn muốn tới đây gạt đồ của chúng tôi, ngươi cho rẳng chúng tôi là kẻ ngu sao? Ngày diệt vong của các người tới rồi".

Bọn Lâm Bắc Phàm đều chớp chớp mắt, quay đầu lại, nhìn bọn họ đều như nhìn kẻ ngu.

"Lão đại, tên quỷ lông dài này không phải dìm đầu vào nước rồi chứ? Người như chúng ta giống tội phạm truy nã sao?"


Trương Minh Thắng vừa mua một cái đùa gà trong cửa hàng KFC, đang ăn ngon miệng, trợn trắng mắt, rất không vui nói.

"Đúng vậy, nếu chúng ta là tội phạm truy nã, vậy ngươi chính là chú Bin Laden rồi".

Một tên côn đồ cũng lớn tiếng nói.

"Đúng vậy, con mẹ ngươi nói cái gì thể? Lẽ nào muốn trở mặt không chịu trả sao?"

Mấy tên côn đồ khác cũng lần lượt kêu lên.

MC tóc dài kia nhìn dáng vẻ ai nấy đều hung hăng tới cực điểm, còn lớn tiếng nói mình là quỷ lông dài, sắc mặt bỗng trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy tên tội phạm truy nã các người đừng tưởng rắng các người hóa trang, là ta không nhận ra các ngươi, hôm nay các ngươi có chắp cánh cũng không bay thoát được".

Mấy nhân viên công tác kia trên mặt cũng hiện lên nụ cười cổ quái, đi về phía mấy chục người bọn họ, muốn xem những người này bị bắt sẽ có cảnh tượng thế nào, chắc chắn là quy mô lớn, vô cùng đặc sắc.

"Bọn họ, bọn họ sao lại như vậy? Tôi, tôi thật sự không biết công ty xổ số cũng làm những chuyện thế này, tôi, tôi chắc chắn sẽ nói tin tức này cho người khác, để những người dân vô tội không bị mắc lừa nữa" Chu TĨnh Hàm thấy bọn họ lại lưu manh vô lại, vu hãm, quỵt nợ như vậy, tức giận nói, xém chút muốn xông lên, cho bọn họ biết mặt.

Lâm Bắc Phàm chẳng buồn để ý tới cười nói: "Việc này rất bình thường, anh rút đi toàn bộ giải thưởng của bọn họ, là biểu thị hoạt động rút thăm trúng thưởng này của bọn họ khó mà kiếm được tiền của những người khác, nếu bọn họ không trở mặt, mới là lạ đó, ôi, làm người làm tới trình độ bọn họ, đúng là thất bại biết bao".

Hắn cố ý lắc đầu, tỏ vẻ ông cụ non nói.

"Ngươi, ngươi đừng kiêu căng, những tên tội phạm truy nã các người, pháp luật của nhà nước sẽ trừng trị các người, các người cứ đợi ngồi tù đi".


MC tóc dài kia như kim mao sư vương, tóc dài bay loạn, mở rộng hai tay, thiếu chút nữa nhào tới bọn họ.

"Chúng tôi sợ quá, ngồi tù, chắc chắn rất kinh khủng".

Trương Minh Thắng cố ý chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, lập tức quăng xương gà trong tay về phía người MC tóc dài.

"Ta nhổ vào, ngươi, ngươi, ngươi…" MC tóc dài không ngời tới đối phương lại dùng tới chiêu lưu manh như vậy, lập tức trên mồm bị đập bốp một cái, cũng biểu thị trên môi hắn dính nước bọt của Trương Minh Thắng, hắn tức tới suýt gào rít lên, đồng thời liên tục cúi xuống nôn mấy lần.

"Ta, ta, ta làm sao? Có bản lĩnh ngươi cắn ta chắc?"

Trương Minh Thẳng dướn cổ lên, không bỏ qua cho hắn.

Lúc bọn họ đang cãi nhau, mấy xe cảnh sát đó nhanh chóng tới hiện trường, năm sáu người mặc đồ giống nhau chiu từ trong xe ra. Một người trẻ tuổi dẫn đầu giả bộ kêu lên: "Có chuyện gì thế? Sao lại lộn xộn thế này? Lẽ nào không biết bảo vệ trật tự thành phố Nam Thành chúng ta sao? Các người, các người đang làm gì thế? Chuyển nhà hả?"

MC tóc dài kia vội vàng tiến tới trước mặt người thanh niên đó, cố ý lớn tiếng nói: "Cảnh sát Lưu, những người này đều là tội phãm truy nã toàn quốc, các anh nhất định phải tróc nã truy án bọn họ".

Hắn còn len lén rút ra mấy trăm đồng, nhét vào trong túi đối phương, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý vô hạn.

Người cảnh sát kia suýt nữa ói máu, đầu của tên cháu này có phải bị lừa đá đi rồi không? Tội phạm truy nã toàn quốc lại dễ dàng bị bắt như vậy sao? Hơn nữa bọn họ có tới hai ba mươi người, ai nấy ăn mặc bình thường, đâu giống tội phạm truy nã toàn quốc chó má gì đó? Nhân số cũng không phải nghiêm trọng, nhưng nhìn số tiền trong túi, khẽ gật gật đầu, lớn tiếng nói với những người kia: "Tôi thấy các người không giống người tốt gì, nói không chừng đúng là tội phạm truy nã toàn quốc, người đâu, mau bắt hết họ lại cho tôi, đưa tới cục, tôi phải thẩm tra họ".

Mấy người khác cũng mặc kệ nhiều người như vậy "phần phật" một tiếng, nhào tới đám người Lâm Bắc Phàm.


MC tóc dài kia trên mặt lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, thắt lưng cũng cố gắng thẳng tắp, khẩu khí cũng cứng hơn rất nhiều: "Vừa nãy các người không phải rất oai sao? Ta xem các người có bản lĩnh gì, oa ha ha…"

Mấy chục tên côn đồ đó đều há mồm, suýt nữa té lăn trên đất.

Không phải bọn họ sợ, mà là cảm thấy vô cùng nực cười, thành phố Nam Thành là nơi nào?

Đếm tới đếm lui, cũng chỉ có mấy người oai phong, mà Trương Minh Thắng chính là nhân vật oai phong trong mấy nhân vật oai phong đó, cũng chỉ có Đường Thiếu mới có thể so sánh với đối phương, những người khác, e là không có cả tư cách xách giày cho hắn.

"Cái này, ba người chúng tôi còn ôm một chiếc tivi lớn này, nên làm thế nào bây giờ?"

Một tên côn đồ kêu lên.

"Khụ khụ, tôi còn đẩy một chiếc xe máy, cái này, hay là tôi đổ thêm xăng, theo sau mọi người, cùng tới cục công an là được rồi?"

Một tên côn đồ khác cùng kiêu ngạo đã cưỡi trên xe máy, tỏ vẻ rất chi là hoành tráng.

"Tôi còn một chiếc thảm điện, vừa mới đắp trên người, mới ấm được một chút".

Một tên côn đồ khác càng ác hơn, rất dứt khoát quấn tấm thảm điện lên người, phảng phất giống như nhìn thấy cùng quỷ (quỷ nghèo) vậy, khiến những người khác đều khinh bỉ.

"Các người, các người thật to gan, tôi thấy không cần chút thủ đoạn, các người không biết Mã vương gia có ba mắt hả?"

Cảnh sát Lưu kia cũng chưa từng gặp người điên cuồng ngang ngược như thế, tức suýt nữa ói máu.

Trương Minh Thắng suy nghĩ tới lui trong đầu, rất khó chịu đi ra khỏi đám người, mấy bước đi tới trước mặt cảnh sát Lưu đó, khẽ vênh cổ lên, lớn tiếng nói: "Xời, Tiểu Lưu, mấy ngày không gặp, tiểu tử cậu năng lực lớn rồi, ngay cả tôi cũng dám bắt, cậu có phải không muốn sống ở Nam Thành nữa không?"

Cảnh sát Lưu kia sau khi thấy Trương Minh Thắng, hai mắt tròn vo, tròng mắt thiếu chút nữa long ra. Tiểu tổ tông này sao lại ở đây, không phải hắn tới Kinh thành quấy rối rồi sao?"


Trán hắn liền toát mồ hôi lạnh, người ta mới gọi là oai phong thật sự, chỉ cần động một ngón tay, bộ cảnh phục trên người mình cũng khỏi mặc nữa, hắn vội cười ngượng ngùng nói: "Thì ra là Trương thiếu gia, ngài về lúc nào vậy? Sao không thông báo cho tôi một tiếng, tôi cũng tiện mời ngài uống chén rượu, hắc hắc ".

"Cậu không bắt tôi nữa?"

Trương Minh Thắng híp nửa mắt, nhếch miệng cười.

"Bắt anh? Sao có thể? Trương thiếu gia chính là người thành phố Nam Thành chúng ta, sao có thể là tội phạm truy nã chứ?"

Cảnh sát Lưu đâu thể không biết MC tóc dài kia trong lòng đang suy nghĩ gì, trong lòng thầm khinh bỉ, người ta rút được giải thưởng, ngươi đưa người ta là được rồi, hà tất làm cho sôi sùng sục thế này? Kết quả còn liên lụy tới mình, hắn lập tứ trừng mắt căm tức nhìn MC tóc dài, lạnh lùng nói: "Tôi thấy công ty các người có vấn đề, ngươi lại vu hại người ta, người đâu, tôi phải làm cho ra vấn đề, xem có ai nhúng tay vào không?"

Hai tay hắn nắm chặt lại, phát ra tiếng "crắc"

Tiếng vang trong trẻo, xem ra hắn muốn tên ghê tởm này nếm thử quyền lưu tinh thiên mã của mình.

"A, cảnh sát Lưu, anh, anh không thể làm thế với tôi, ôi…" MC tóc dài kia đâu thể không biết mĩnh đã chọc vào người không nên chọc tới? Nhưng ai biết được cảnh sát Lưu lại trở mặt chứ? Hắn còn chưa nói gì, liền bị mấy người bắt lại, cố sức giãy dụa trong xe cảnh sát, những nhân viên công tác khác sợ tới sắc mặt tái nhợt, ngay cả bắp chân cũng run rẩy.

Bọn họ chẳng qua cũng là tiểu nhân vật, sao lại dám chống lại những người oai phong này.

Cảnh sát Lưu như con chó Nhật, dày mặt, cười ngượng ngùng, "Trương thiếu gia, cái này…"

Trương Minh Thắng có chút mất kiên nhẫn xua xua tay với hắn nói: "Lần này bỏ qua đi, sau này biết điều chút, hiểu không?"

"Hiểu, hiểu".

Cảnh sát Lưu ra sức gật đầu, như giành được ơn đại xá, vội vàng dẫn những người khác đi khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui