Lãng Tích Hương Đô

Kim Bưu nhìn thấy hai người còn đang đứng ở đó ân ân ái ái, không hề để ý đến mình một chút nào, nhất thời hiện lên sát khí. Khuôn mặt hắn càng âm trầm, nói từng chữ một:

- Đây chính là do mày ép tao. Giết chết thằng kia cho tao.

Thân ảnh của mấy gã đại hán chợt lóe, nhanh chóng vọt đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, huy động nắm tay thật lớn, mang theo kình phong hung hăng đập thẳng vào mặt Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm không nhịn được lắc đầu, thở dài một hơi:

- Không chịu nổi một kích!

Đùi phải của hắn hình thành một đạo tàn ảnh, đá ra sáu cước cực kỳ nhanh chóng, uy lực của mỗi một cước đều rất lớn, hơn nữa mục tiêu cũng đều nhất trí, đó chính là bụng dưới của đối phương. Sáu gã đại hán này vốn cũng là quân nhân xuất ngũ được huấn luyện. Nếu dựa theo bình thường thì bọn họ cũng sẽ không thảm bại như vậy. Nhưng lúc này đây chính là một lần sai lầm! Bọn họ thấy Lâm Bắc Phàm thân hình không cao, vóc người cũng không phải rất khôi ngô, đã thế lại chỉ lo đứng nói chuyện với Bạch Nhạc Huyên ở một chỗ. Bởi vậy trong lòng khó tránh khỏi có ý coi thường.

Sáu người bọn hắn còn chưa tới gần Lâm Bắc Phàm thì cảm giác được từ bụng dưới truyền đến từng đợt đau đớn kịch liệt. Hơn nữa lấy bụng dưới làm trung tâm bắt đầu lan tràn toàn thân, khiến cho bọn họ cùng lúc bộc pháp ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân hình nhanh chóng bay ngược về phía sau, nặng nề ngã nhào trên mặt đất, một lát sau cũng không bò dậy được.

Toàn trường rơi vào im lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt, một câu cũng không nói được. Bọn họ đều có thể cảm giác được sáu gã này có một thân công phu không kém. Nhưng là không nghĩ đến lại đơn giản bị đánh ngã trên mặt đất như vậy. Cả đám đều há hốc mồm, lâm vào trạng thái đờ người ra.

Cao thủ chính là cao thủ! Cái này chẳng nhẽ chính là Phật môn Vô Ảnh Cước trong truyền thuyết?

Kim Bưu trợn tròn mắt, tròng mắt thiếu chút nữa rơi cả ra, không thể tin được nhìn sáu tên bảo tiêu của mình, sau đó nhìn nhìn nụ cười ưu nhã nhẹ nhàng trên mặt Lâm Bắc Phàm. Nhưng trong con mắt hắn, nụ cười của đối phương giống như ma quỷ, làm cho nột tâm run rẩy sợ hãi, ngay cả một chữ cũng không nói nổi. Bình thường hắn chỉ nhìn thấy người của mình đánh đập người khác, lúc nào thấy qua người của mình bị người khác đá một cái thành phế vật? Loại chênh lệch trái ngược này khiến cho hắn trong lúc nhất thời không phản ứng lại được, chỉ thấy đầu "Ong!" một tiếng, thiếu chút nữa nhồi máu mà ngất xỉu.

Lộ Lộ tiến lên một cười, cười cười nói:

- Thật không ngờ Lâm đại ca không chỉ có y thuật cao minh mà ngay cả công phu cũng giỏi như thế. Nếu có cơ hội, tôi còn thật sự muốn học một hai chiêu của anh!

Khổng Băng Nhi đương nhiên thấy qua công phu của Lâm Bắc Phàm, bởi vậy cũng không có nhiều kinh ngạc, ngược lại còn tức giận đảo cặp mắt trắng dã:

- Người thô tục chính là thô tục, ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết gì cả!

Lộ Lộ đối với những lời nói này của Khổng Băng Nhi cũng không cãi lại, chỉ thản nhiên cười cười. Lâm Bắc Phàm thản nhiên cười:


- Không phải mày muốn đánh hay sao? Có còn chuẩn bị cái gì ở phía sau nữa không đây? Vậy mày gọi một hơi ra luôn đi, cũng tốt để tao giãn gân giãn cốt! Text được lấy tại

Mặt hắn hơi vênh lên, bày ra tư thế kiêu ngạo, nhìn thế nào cũng giống một cái nhân vật siêu cấp ngưu bức. Về phần mấy người Trương Minh Thắng, so sánh với hắn thì có điểm giống như binh tôm tướng cua.

Kim Bưu mất mặt trước mặt nhiều ngươi như vậy, sắc mặt đương nhiên sẽ không tốt chút nào. Hắn cắn răng hung hăng nói:

- Được lắm! Coi như chúng mày thắng! Nhưng chúng mày cứ chờ đấy cho tao. Tao, tao sẽ cho chúng mày thấy!

Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu, rất thất vọng nói:

- Mày có thể nói câu khác được không? Loại lời nói này tao nghe đến chán rồi!

Đám người Trương Minh Thắng cũng ồn ào nói theo:

- Đúng vây! Tao thấy rất nhiều vai phản diện trong phim bình thường đều nói loại lời nói này. Hình như sau đó bọn hắn đều không có được kết cục tốt!

Bọn họ vốn đang có chút lo lắng sáu tên bảo tiêu mà Kim Bưu mang đến. Nhưng nhìn thấy sáu kẻ này bị Lâm Bắc Phàm đá một cước nằm trên mặt đất, không ngừng lăn lộn kêu gào, trong lòng đắc ý, vui sướng. Đúng thật là giống như chính mình chà đạp sáu người này, hận không thể cùng xông lên cho mấy tên này biết điều một chút.

Sắc mặt của Kim Bưu chợt xanh chợt trắng, không khác gì dự báo thời tiết. Hắn nhìn một chút những người này, biết được chính mình bây giờ cứng rắn đối chọi với bọn họ là không có bất kỳ hiệu quả gì, chỉ có thể hung ác liếc nhìn sau tên bảo tiêu kém cỏi của mình, xoay người nhanh chóng rời đi.

- Ôi! Người trâu bò cuối cùng cũng rời đi rồi! Trương Minh Thắng còn dùng giọng nửa nam nửa nữ kêu lên.

Rầm! Thân thể Kim Bưu loạng choạng, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Lâm Bắc Phàm nhìn Kim Bưu cùng sáu gã bảo tiêu của hắn rời đi xong mới vừa lòng vỗ tay cười ha ha:

- Nếu con ruồi đã chạy hết rồi, chúng ta đây có nên ăn mừng một chút không nhỉ?


- Ăn mừng? Ăn mừng cái gì?

Trương Minh Thắng chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi:

- Ăn mừng?

Lâm Bắc Phàm đảo mắt suy nghĩ, lúc hắn nhìn đến Khổng Băng Nhi thì không khỏi nở nụ cười:

- Thì ăn mừng Băng nhi tiểu thư không thành công tính kế được ta, cũng ăn mừng ta với cô hòa nhau. Cái này thế nào?

- Được!Tất cả mọi người hầu như đều vỗ tay hoan hô.

- Tên khốn khiếp nhà ngươi, đi tìm chết đi! Khổng Băng Nhi thở phì phì đá hắn một cái.

Ở trong phòng của một nhà hàng xa hoa, những món ăn ngon tỏa hương thơm nức lần lượt được bày ra. Cái gì tổ yến, vi cá, bão ngư, tôm hùm... Những thứ mà bình thường đều khó có thể nhìn thấy thì bây giờ đều có vẻ rất bình thường, làm cho bầu không khí hào hứng lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười rạng rỡ.

Lâm Bắc Phàm mời khách! Điều này đối với bọn hắn có thể nói là cơ hội ngàn vạn khó gặp. Bởi vậy mọi người đều vui vẻ. Dựa theo ý tứ của bọn hắn thì ngày hôm nay nếu không làm cho Lâm Bắc Phàm ra xuất chút huyết thì thật sự phải xin lỗi chính mình.

Lâm Bắc Phàm nhìn bọn hắn bày ra bộ dạng muốn ăn chết chính mình, nhịn không được cười từng trận. Những người này bình thường cũng là nhân vật có máu mặt, tuy không thể nói là gọi gió hô mây, coi trời bằng vung nhưng ở bên trong kinh thành cũng được coi là nhân vật hàng đầu. Không ngờ ngày hôm nay lại giống như trẻ con, không làm cho mình bị hại một chút không được. Điều này khiến cho hắn phải bật cười.

Khổng Băng Nhi lại càng hóa giận dữ thành sức ăn, bày ra tư thế ăn sạch Lâm Bắc Phàm, càng đồ đắt tiền càng ăn, giống như vài ngày không ăn gì, mãi cho đến khi bụng no căng rồi mới chậm lại. Nhưng mà liên tục uống hai chén Hồng tửu, hai gò má đều ửng hồng lên, thoạt nhìn càng thêm rực rỡ mê người.

- Ta, ta… Ngày hôm nay không ăn chết tên hỗn đản nhà ngươi, Khổng Băng Nhi ta đổi sang họ của ngươi.

Khổng Băng Nhi còn mở miệng ngông cuồng nói.

Trên mặt Lâm Bắc Phàm hiện lên nụ cười nhàn nhạt:


- Băng Nhi tiểu thư, nếu như những thứ cơm nước này còn thiếu, anh có thể gọi tửu điếm mang lên môt ít. Lâm Bắc Phàm anh tuy rằng không có tiền nhưng tiền bữa cơm này anh vẫn có thể trả được!

- Hừ! Anh có tiền phải không? Tôi đây chính là muốn ăn phá sản anh. Được rồi! Tôi muốn khách sạn chuẩn bị một bát canh rắn, một bát cháo tổ yến, hai tôm hùm, bốn cá muối châu Úc, lại thêm một bướu đà điểu. Tôi còn muốn mang về, buổi tối có thời gian thì ăn!

Khổng Băng Nhi lộ ra nụ cười giống như hồ ly, nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng có chút hả hê. Những người khác hoàn toàn choáng váng. "Khổng Băng Nhi này có phải bị tức đến ngu ngốc hay không? Mấy thứ này đừng nói là tiểu cô nương như cô, cho dù là năm sáu đại lão gia cũng không thể ăn hết. Cô không sợ no chết à?"

Lâm Bắc Phàm từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa, ngậm trong miệng, rất ưu nhã vắt chéo chân lên, cười cười không hề để ý:

- Nếu Băng Nhi tiểu thư nể mặt anh như thế, anh đây làm sao có thể không hãnh diện cơ chứ? Còn có yêu cầu thêm gì không? Anh sẽ đáp ứng hết cho em! Đợi lát nữa anh sẽ kêu bọn họ gói vào cho em mang đi!

Khổng Băng Nhi há mồm, không nói được câu nào.Cô cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên có thể thấy được đám người Trương Minh Thắng đều là những kẻ có tiền, tùy tiện ném năm sáu vạn như chơi. Nhưng là Lâm Bắc Phàm thì không giống! Quần áo hắn mặc là đồ rẻ tiền bình thường, hút thuốc lá còn là loại năm đồng tiền một hộp, cho nên hắn mới cố ý sử dụng mưu kế để cho đối phương chịu thiệt một chút. Nhưng không ngờ rằng người ta lại bày ra bộ dáng không thèm để ý chút nào, khiến cho lòng cô có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ đối phương thật sự là giả heo ăn thịt hổ? Trên thực tế là một kẻ rất trâu bò?

Tâm tình ngày hôm nay của Khổng Băng Nhi có thể nói là rất không vui. Vốn dĩ là chuyện đã có kế hoạch tốt rồi, không ngờ lại để cho Lâm Bắc Phàm chuyển bại thành thắng, bởi vậy tâm tình khó tránh khỏi có điểm kích động, mới vừa rồi cũng uống nhiều mấy chén, bởi vậy mặt đỏ tới mang tai, vỗ bàn đứng lên, hét lớn:

- Lâm Bắc Phàm, anh, anh là tên vô lại. Anh, anh nói cho tôi… Anh… Rốt cuộc anh là ai? Các người, các người lừa dối tôi lâu như vậy. Nếu như không cho tôi một lời giải thích, tôi, tôi sẽ bảo cha tôi bắt hết tất cả các người lại, ném vào trong chuồng lợn cho chó ăn.

Bọn hắn đều cảm giác được đầu óc mình có chút si ngốc, tự hỏi vấn đề có chút không linh mẫn. Lúc nữ nhân uống say so với nam nhân còn kinh khủng hơn. Chuyện gì các cô cũng có thể làm được.

- Băng Nhi, ngươi làm sao vậy? Lộ Lộ có chút lo lắng hỏi dò.

Bạch Nhạc Huyên nhìn Lâm Bắc Phàm một chút rồi lại quay ra nhìn Khổng Băng Nhi một chút, dường như nghĩ đến điều gì nhưng cô không nói gì. Còn đám người Trương Minh Thắng lại ồn ào kêu lên:

- Lão đại của chúng ta là một tên trâu bò, siêu cấp trâu bò!

Lâm Bắc Phàm hơi ngẩng đầu lên, nói:

- Ở Nam thành thị ta có một phần công việc rất vĩ đại. Đó chính là… bảo vệ!

Rầm! Thân thể của Khổng Băng Nhi đột nhiên nghiêng, trực tiếp ngã nằm xuống đất.

- Tên vô lại này! Anh nghĩ rằng tôi là kẻ ngu ngốc hay sao? Anh là một cái bảo vệ? Nếu như anh là một cái bảo vệ, làm sao lại có tiền ở tại khách sạn Tinh Quang? Làm sao có tiền làm hai bàn tiệc rượu thế này?


Khổng Băng Nhi vung nắm tay, rất có tư thế nổi giận đùng đùng, cảm giác được mình cùng đối phương quen biết lâu như thế, tình hình của mình đối phương đều biết rõ, nhưng chính mình lại không biết rõ chút nào về bọn họ. Thậm chí ngay cả công việc của bọn họ là gì cũng không biết. Nói chung là cảm giác trong lòng rất không thoải mái.

Lộ Lộ trong lòng cũng vạn phần kinh ngạc, thật không ngờ đối phương lại giấu tài sâu như vậy. Có bản lĩnh tốt như vậy nhưng lại cam tâm làm một gã bảo vệ. Điều này cũng làm cho cô không thể hiểu được!

- Cái này, tiền trả khách sạn không phải của anh bỏ ra, là của mấy người bọn hắn. Một bảo vệ nhỏ một tháng chỉ có hơn hai nghìn đồng tiền như anh làm sao có bản lĩnh ra nổi số tiền này cơ chứ?

Lâm Bắc Phàm rất ủy khuất liếc nhìn đám người Từ Chính, giải thích một câu, giống như thân phận của mình rất dọa người vậy.

- Bọn hắn chi? Khổng Băng Nhi đưa mắt nhìn bọn hắn, mấy người đều hơi gật đầu, lúc này mới biết rõ chuyện này không phải giả dối, tất cả đều là sự thật.

Cô không phục kêu lên:

- Hai bàn tiệc rượu ngày hôm nay thì sao? Sẽ không phải là mấy người bọn hắn bỏ ra giúp ngươi chứ?

- À! Cái này là A Thắng ra giúp anh! Lâm Bắc Phàm không biết xấu hổ nói.

- Tên tiểu mập mạp này? Khổng Băng Nhi mở to mắt, ấp úng nói.

Trương Minh Thắng nhịn không được vội ho một tiếng:

- Thế nào? Cô cho rằng ngay cả hai bàn tiệc rượu này tôi cũng không trả nổi hay sao?

- Mập mạp chết bầm! Ngươi cứ chờ đấy! Tôi, tôi nhất định sẽ tra ra thân phận của anh!

Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi chạy không nổi! Khổng Băng Nhi tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

- Lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp! Trương Minh Thắng rất vô sỉ cười nói.

Khổng Băng Nhi biết thân phận của Lâm Bắc Phàm nhất định sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng mà thấy người ta nói hợp tình hợp lý như thế, chính mình lại không có cách nào phản bác, chỉ có thể thở phì phì, lại ngồi xuống, ra sức lườm mấy người bọn hắn. Nhưng là hơi rượu xông lên, cô trở nên mơ mơ màng màng, rất nhanh gục xuống bàn, nằm ngủ. Những người khác nhìn trợn trắng mắt.

Rầm! Cửa phòng bỗng nhiên bị người đá văng ra, từ bên ngoài có bốn năm ngươi chạy vào, hung ác nhìn bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui