Lâm Bắc Phàm khó nhọc mở mắt, phát hiện mình bị ba ngày sung sướng này khiến cho ngay cả một chút đau đớn cũng không chịu được. Mỗi ngày đều ăn cao lương mỹ vị, đánh mạt chược, còn có nhiều nhân vật ngưu B ở bên cạnh hầu hạ, quả thực giống như hoàng đế thời cổ đại. Hiện tại thì hay rồi, từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, hơn nữa còn là mười tám tầng địa ngục, đúng là đáng buồn.
Mỗi khối cơ nhục trên dưới khắp người đều đau đớn, giống như bị mấy chục bà bác hấp diêm tập thể, khó chịu không tả xiết, bụng sớm đã trống rỗng, phát ra tiếng ọc ọc, cổ họng thì khát khô.
Đây quả thực không phải là ngày tháng của con người nữa rồi. Lâm Bắc Phàm hơi động đậy một chút thì phát hiện người bị trói bằng hơn chục sợi dây thừng, giống như là cái bánh tét, ngay cả động đậy cũng không được. Mà mình tựa hồ như bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đơn giản, chỉ có một cái cửa sổ to cỡ bàn tay để có thể nhìn thấy ánh mặt trời ở bên ngoài. Mà trong phòng thì ngay cả giường cũng không có, còn bản thân hắn thì bị ném xuống đất.
"Người đâu, tôi muốn uống nước!"
Lâm Bắc Phàm hữu khí vô lực thốt lên.
"Lão đại, đừng kêu nữa, bọn chúng không cho ta uống nước đâu!"
Giọng nói của Trương Minh Thắng đột nhiên vang lên ở bên cạnh, nghe cũng giống như là bị mấy chục tiểu mỹ mi hấp diêm vậy, vô cùng thê thảm.
Lâm Bắc Phàm khó nhọc quay đầu lại, thấy Trương Minh Thắng hiện tại mặt mày sưng phù, quần áo trên người không có chỗ nào hoàn chỉnh, nhìn giống y như phạm nhân từ trong ngục chạy ra. Hắn hỏi: "Mày sao cũng bị bắt à?"
Trương Minh Thắng cả người cũng bị trói bằng mấy chục sợi dây thừng, hắn trợn mắt lên, có chút bất lực giải thích: "Bọn chúng vốn là muốn hạ thủ với chúng ta, sao có thể tha cho em được? May mà em cơ linh, bọn chúng vừa đánh em là em cố ý giả vờ ngất đi, như vậy mới bị đánh ít đi mấy cái, nhưng em hiện tại trên người không có chỗ nào là không đau cả."
Hắn hơi chuyển động đầu một cái liền phát ra tiếng rống như giết lợn.
Lâm Bắc Phàm không khỏi ngáp một cái, uể oải nói: "Chúng ta bị bắt bao lâu rồi?"
"Chắc phải hơn hai tiếng rồi? Chắc là bọn Từ Chính đang tìm chúng ta khắp kinh thành đấy, chỉ cần chúng ta kiên trì một lát, bọn họ sẽ tìm thấy chúng ta thôi!"
Trương Minh Thắng đối với quan niệm thời gian vẫn khá chuẩn xác, xem ra hắn chẳng ngất đi một phút nào cả.
Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, có chút khinh thường nói: "Đó là chuyện không có khả năng!"
"Cái gì? Không có khả năng ư?"
Trương Minh Thắng vốn ban đầu còn có một chút lòng tin với bọn Từ Chính, hiện tại nghe Lâm Bắc Phàm nói câu này, trong lòng liền có chút thấp thỏm bất an, sắc mặt thoáng chốc đã biến hành trắng bệch.
Lâm Bắc Phàm nhìn bố trí của căn phòng, không khỏi lắc đầu nói: "Nơi đây xem ra chính là một nơi xa xôi của kinh thành, bọn Từ Chính sao có thể tìm thấy chúng ta nhanh như vậy? Kinh thành nói lớn thì không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, bọn họ cho dù có bản sự thông thiên, sao có thể tìm thấy chúng ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy được?"
"Ặc!" Trương Minh Thắng bị hắn nói cho đầu dầy mồ hôi, không nói thêm được tiếng nào.
Kinh Thành lớn như vậy, không có bốn năm ngày thời gian thì không thể tìm được.
Nhưng trong thời gian bốn năm ngày, chuyện gì cũng có thể phát sinh, bọn họ có thể bị giết chết, có thể bị đói chết,có thể bị khát chết, còn có thể bị mấy chục đại hán bạo cúc hoa mà chết.
Trương Minh Thắng càng nghĩ càng sợ, mình còn trẻ như vậy, còn rất nhiều chuyện đợi mình làm, ví dụ như ăn hết của ngon vật lạ trong thiên hạ, còn cưa các loại tiểu nữu nữa, còn đi chơi các trò chơi trên thế giới, sao có thể vô cớ chết ở đây được? Trên mặt hắn không có nổi một tia huyết sắc, cả người trên dưới đều run lẩy bẩy.
"Người đâu, tôi, tôi muốn ăn gà quay của kinh thành, tôi, tôi còn muốn ăn cua bể nữa, mau, mau chuẩn bị cho tôi!"
Khi Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì một giọng nói thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên ở trong phòng, điều này khiến cả hai đều hơi sững người, thuận theo giọng nói đó mà nhìn thì thấy bên dưới đống cỏ khô lờ mờ nhận ra một đôi chân tú lệ, một bàn tay trắng nõn đang đung đưa. Nguồn tại http://
Người này ngoài trừ là Khổng Băng Nhi vừa rồi còn chưa xuất hiện ta thì còn là ai nữa?
Trương Minh Thắng không nhịn được mà chớp chớp mắt, ra sức nuốt nước bọt, nói: "Sặc, cô em này so với em còn lợi hại hơn, em chỉ cần một cốc nước là được rồi, cô ta không ngờ còn đòi nhiều thứ ngon như vậy, đúng là ngưu B thật!"
Lâm Bắc Phàm không ngờ Khổng Băng Nhi cũng bị nhốt ở đây, có điều trong lòng có chút áy náy đối với cô ta. Chuyện này vốn là nhắm vào mình và Trương Minh Thắng, ai ngờ lại kéo cả cô ta vào. Hắn vội vàng cười nói: "Nơi đây không có vịt nướng kinh thành đâu, chỉ có lợn sữa quay thôi, cô muốn không?"
"Lợn sữa quay à? Được, bụng tôi đói lắm rồi?"
Khổng Băng Nhi thuận miệng đồng ý luôn.
Trương Minh Thắng trợn tròn mắt, có chút hứng thú hỏi: "Lợn sữa quay à? Ở đâu có vậy? Bọn chúng sẽ tốt với chúng ta như vậy sao? Vậy em không ăn một bữa thì không được."
Lâm Bắc Phàm lập tức cười nói: "Lợn sữa quay à? Đó chẳng phải là xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt sao?"
Trương Minh Thắng rất nhanh liền có phản ứng, thở hổn hển gào lên: "Lão đại, giờ em đói sắp chết rồi mà an còn có tâm tư nói đùa à."
Lâm Bắc Phàm cười cười nhìn hắn: "Hiện tại không nói đùa thì còn có thể làm gì nữa? Tao hiện tại đau khắp người, phải nghỉ ngơi một lát mới đúng, kiểu gì bọn chúng một lát nữa cũng động đến tao, trước tiên chăm sóc tốt cơ thể rồi hẵng nói!"
Trương Minh Thắng trợn mắt lên, không nói gì nữa.
"Lợn sữa quay ở đây? Tôi muốn ăn lợn sữa quay!"
Khổng Băng Nhi đột nhiên ngồi dậy, ném cỏ khô đắp trên người mình sang một bên, một đôi mắt mông ảo tới mê người lấp lánh ánh sáng tham lam. Nếu như có một con lợn sữa quay ở trước mặt cô ta, e rằng cô ta sẽ nuốt đến cả xương đầu cũng không còn.
"Sặc!"
Trương Minh Thắng suýt nữa thì hôn mê.
Đầu của cô nhóc này chẳng lẽ là tương hồ à? Trong tình huống hiện tại mà còn đòi ăn lợn sữa quay?
Khổng Băng Nhi nhất thời vẫn chưa có phản ứng là mình đang ở nơi nào, nhìn địa phương xa lạ ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ của cô ta lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng kêu lên: "Đây, đây là nơi nào vậy? Tôi, tôi sao lại ở đây?"
Cô ta còn dụi dụi mắt, nhìn căn phòng đơn giản đến cực điểm này với vẻ không dám tin.
Trương Minh Thắng ở bên cạnh không nóng không lạnh nói: "Đây chính là... địa ngục!"
"Hả, địa ngục? Nơi đây là địa ngục?"
Khổng Băng Nhi không nghe ra ý tứ trêu ghẹo của đối phương, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng thốt lên.
Trương Minh Thắng cười âm hiểm, nói: "Đúng rồi, cô vì câu dẫm nam nhân, cho nên bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục, chuyển thế đầu thai sẽ biến thành một nữ nhân dâm đãng, chuyên bồi tiếp nam nhân ở trên giường!"
"Anh, đồ béo ị kia, anh nói bậy, tôi vả vỡ mồm anh ra đấy!"
Khổng Băng Nhi rất nhanh liền hồi thần, thì ra là tên béo này dọa mình, lập tức mở miệng mắng chửi.
"Cô, côi mắng tôi béo ị à, ông đây không cưỡng gian cô thì không được!"
Trương Minh Thắng tức đến thổ huyết.
"Sặc, nhìn bộ dạng của anh thế kia, tôi sợ anh mới lạ đó!"
Khổng Băng Nhi rất khinh thường trợn mắt lườm hắn.
Trương Minh Thắng đã bao giờ phải chịu tức giận thế này đâu? Lập tức giận đến nỗi ngọ nguậy định đứng dậy, dằn mặt tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này một chút, Nhưng trên người hắn bị trói nhiều dây thừng như vậy, nào có dễ đứng dậy? Khó lắm mới nhích lên khỏi mặt đất một chút, kết quả thân hình vừa lay động lai ngồi phịch xuống, đau đến nỗi rống lên thảm thiết.
"Hi hi... anh không phải là rất lợi hại sao? Anh đứng dậy đi, mau đứng dậy cho tôi xem nào!" Khổng Băng Nhi thấy bộ dạng của hắn, lập tức cười khằng khặc, giống như là đang xem một vở hài kịch.
"Cô, cô đợi đó, tôi nhất định sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!"
Trương Minh Thắng tức đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.
Mình sao lại gặp phải tiểu bà nương này nhỉ? Tức chết đi được.
"Được, tôi xem anh lợi hại như tới cỡ nào, đừng cho rằng cái con cá trạch ở trong đũng quần anh rất lợi hại, tôi chả sợ đâu, có gan thì anh tới đây!"
Khổng Băng Nhi không biết học được từ ngữ này từ đâu, hiện tại vừa hay có chỗ dùng tới, chỉ cảm thấy má đỏ hây hây, tim cũng đập nhanh hơn, thì ra cảm giác khi nói ra những từ ngữ này lại kích thích như vậy, kỳ lại như vậy.
Trương Minh Thắng có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mình cũng quá xui xẻo rồi? Sao lại gặp phải dạng nữ nhân như thế này? nếu mình không bị trói, nhất định sẽ dằn mặt cô ta, hiện tại mình đã là một con sói hoang thụ thương bị dê nhờn.
Do Khổng Băng Nhi là một nữ nhân, cho nên những người đó không để cô ta vào trong mắt, do đó không dùng dây thừng trói cô ta lại. Cho nên cô ta bèn đứng dậy, vỗ cỏ khô dính lên người mình rồi bước tới trước mặt hai người họ, hai tay đỡ đầu gối, cười tủm tỉm nhìn họ: "Xem ra tình huống của các anh còn gay go hơn tôi!"
"Gay go cái rắm, đừng cho rằng cô không bị trói là cô được an toàn nhé. Tôi xem cô chạy thế nào nào, tôi nhớ những tên đó đều là nam nhân, phải có tới bảy tám chục tên đấy. nếu lát nữa bọn họ tham lam mỹ sắc của cô, tụ tập lại làm gì đó với cô, cô tha hồ mà sướng nhé, khẳng định là sướng tới cực điểm đấy!"
Trương Minh Thắng ác độc nói.
"Anh, cái đồ béo ị này, anh nói linh tinh cái gì đó? Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."
Khổng Băng Nhi bị hắn nói cho sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại run lẩy bẩy.
Bị bảy tám chục nam nhân làm cái đó ư? Vậy mình chắc chết mất thôi. Mình nghe nói thân thể của nữ nhân rất yếu đuối, đối diện với một hai nam nhân có lẽ còn được, nếu mấy chục người làm liên tục thì kiểu gì cũng chết.
Trong đầu Khổng Băng Nhi hiện lại tin tức phát trên TV, một cô bé nào đó sau khi bị bán tới một địa phương xa xôi, mới mười mấy tuổi đã mang thai rồi. Mà mình thì phải đối diện với bảy tám chục nam nhân, há chẳng phải là còn thê thảm hơn cô bé đó mấy chục lần sao? Chẳng lẽ tấm thân xử nữ mình giữ gìn hai chục năm lại mất ở đây ư? Trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, mình hình như còn chưa yêu đương bao giờ mà.
Cô ta hiện tại thực sự rất hối hận, mình vì sao lại đỗ xe ở đó? Vì sao mình lại gặp hai người này? Vì sao mình không chạy trốn? Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, điều này khiến cô ta cơ hồ muốn khóc.
"Đó là luân gian? Không phải là cưỡng gian"Trương Minh Thắng cười nói rất vô sỉ.
Lâm Bắc Phàm một mực không nói gì đột nhiên mở choàng hai mắt, lộ ra một nụ cười ung dung rất chi là khệnh khạng, giống như mình đang ở trong khách sạn năm sao chứ không phải đang bị giam cầm vậy,mở miệng nói: "Thả tôi ra đi, tôi có thể cứu hai người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...